Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 446
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 446Chỉ chốc lát sau, cả cơ thể gã đã bị ép thành một cục.Phụt.Cơ thể biến mất chỉ còn lại quần áo lượn lờ trong không gian rồi phiêu đãng bay xuống.Vạn Sơn Lâm thấy thế thì khiếp hãi.Ông ta cũng là người tu võ, coi như là một nửa tu hành.Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy loại pháp thuật thần kỳ như thế.Còn có cả một chém trong không trung kia của Lý Dục Thần lúc nãy nữa, dưới cái nhìn của ông ta, đây là món nghề của tông sư võ đạo.Nhưng tông sư võ đạo có thể thi triển cả pháp thuật “định, khởi, diệt” kia sao, còn có thể khiến một không gian nhỏ đổ sụp ư.Cao Tử Hạng cũng vô cùng kinh ngạc.Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần rồi, nhưng lúc này vẫn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.Thật may mắn làm sao khi người như vậy không phải là kẻ địch của nhà họ Cao.Lý Dục Thần bước tới bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng trên mặt đất.Anh vung tay lên, thu hồi châm ngũ hành được găm vào cơ thể Kim Cổ Mạn Đồng.Khi châm ngũ hành được thu hồi, Kim Cổ Mạn Đồng được trả tự do, nó lập tức giương nanh múa vuốt, lao tới chỗ Lý Dục Thần.Bàn tay anh nhấn một cái trên không trung, Kim Cổ Mạn Đồng đứng khựng lại.“Mày vốn là một đứa bé đáng thương, bị tà thuật làm hại, bị người khác sai sử, có oán hận sâu sắc, nay tao giải thoát cho mày, mong kiếp sau mày sẽ được làm một đứa bé vui vẻ”.Kim Cổ Mạn Đồng kia nghe vậy, mặt nó mỉm cười, rồi lại đau khổ như đang giãy dụa trước gì đó.“Tao biết mày là song sinh tử, còn có một đứa ở Nam Dương, tâm ý tương thông với nhau. Yên tâm đi, tao sẽ giải thoát cho cả hai”.Lý Dục Thần vừa nói vừa vuốt v e trong không trung, trấn an cảm xúc của Kim Cổ Mạn Đồng.“Đốt cháy!”Trên người Kim Cổ Mạn Đồng bùng lên một ngọn lửa.Dưới ánh lửa hừng hực, phù chú nổ tung như pháo hoa.Bột vàng kim trên người Cổ Mạn Đồng từ từ chảy xuống, lộ ra làn da khô héo cháy đen của nó.Bột phấn chảy xuống để lộ ra một thi thể trẻ con đã bị cháy đen.Đây không phải là do Lý Dục Thần hỏa thiêu mà nó vốn là vậy.Đứa bé này đến với thế gian còn chưa kịp nhìn ngắm dáng vẻ của thế giới thì đã bị người ta luyện hóa rồi.Lửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.Ánh lửa phản chiếu sự phẫn nộ ẩn chứa trong gương mặt bình tĩnh của Lý Dục Thần.Anh nói với ánh lửa: “Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”
Chương 446
Chỉ chốc lát sau, cả cơ thể gã đã bị ép thành một cục.
Phụt.
Cơ thể biến mất chỉ còn lại quần áo lượn lờ trong không gian rồi phiêu đãng bay xuống.
Vạn Sơn Lâm thấy thế thì khiếp hãi.
Ông ta cũng là người tu võ, coi như là một nửa tu hành.
Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy loại pháp thuật thần kỳ như thế.
Còn có cả một chém trong không trung kia của Lý Dục Thần lúc nãy nữa, dưới cái nhìn của ông ta, đây là món nghề của tông sư võ đạo.
Nhưng tông sư võ đạo có thể thi triển cả pháp thuật “định, khởi, diệt” kia sao, còn có thể khiến một không gian nhỏ đổ sụp ư.
Cao Tử Hạng cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần rồi, nhưng lúc này vẫn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Thật may mắn làm sao khi người như vậy không phải là kẻ địch của nhà họ Cao.
Lý Dục Thần bước tới bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng trên mặt đất.
Anh vung tay lên, thu hồi châm ngũ hành được găm vào cơ thể Kim Cổ Mạn Đồng.
Khi châm ngũ hành được thu hồi, Kim Cổ Mạn Đồng được trả tự do, nó lập tức giương nanh múa vuốt, lao tới chỗ Lý Dục Thần.
Bàn tay anh nhấn một cái trên không trung, Kim Cổ Mạn Đồng đứng khựng lại.
“Mày vốn là một đứa bé đáng thương, bị tà thuật làm hại, bị người khác sai sử, có oán hận sâu sắc, nay tao giải thoát cho mày, mong kiếp sau mày sẽ được làm một đứa bé vui vẻ”.
Kim Cổ Mạn Đồng kia nghe vậy, mặt nó mỉm cười, rồi lại đau khổ như đang giãy dụa trước gì đó.
“Tao biết mày là song sinh tử, còn có một đứa ở Nam Dương, tâm ý tương thông với nhau. Yên tâm đi, tao sẽ giải thoát cho cả hai”.
Lý Dục Thần vừa nói vừa vuốt v e trong không trung, trấn an cảm xúc của Kim Cổ Mạn Đồng.
“Đốt cháy!”
Trên người Kim Cổ Mạn Đồng bùng lên một ngọn lửa.
Dưới ánh lửa hừng hực, phù chú nổ tung như pháo hoa.
Bột vàng kim trên người Cổ Mạn Đồng từ từ chảy xuống, lộ ra làn da khô héo cháy đen của nó.
Bột phấn chảy xuống để lộ ra một thi thể trẻ con đã bị cháy đen.
Đây không phải là do Lý Dục Thần hỏa thiêu mà nó vốn là vậy.
Đứa bé này đến với thế gian còn chưa kịp nhìn ngắm dáng vẻ của thế giới thì đã bị người ta luyện hóa rồi.
Lửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ánh lửa phản chiếu sự phẫn nộ ẩn chứa trong gương mặt bình tĩnh của Lý Dục Thần.
Anh nói với ánh lửa: “Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 446Chỉ chốc lát sau, cả cơ thể gã đã bị ép thành một cục.Phụt.Cơ thể biến mất chỉ còn lại quần áo lượn lờ trong không gian rồi phiêu đãng bay xuống.Vạn Sơn Lâm thấy thế thì khiếp hãi.Ông ta cũng là người tu võ, coi như là một nửa tu hành.Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy loại pháp thuật thần kỳ như thế.Còn có cả một chém trong không trung kia của Lý Dục Thần lúc nãy nữa, dưới cái nhìn của ông ta, đây là món nghề của tông sư võ đạo.Nhưng tông sư võ đạo có thể thi triển cả pháp thuật “định, khởi, diệt” kia sao, còn có thể khiến một không gian nhỏ đổ sụp ư.Cao Tử Hạng cũng vô cùng kinh ngạc.Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần rồi, nhưng lúc này vẫn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.Thật may mắn làm sao khi người như vậy không phải là kẻ địch của nhà họ Cao.Lý Dục Thần bước tới bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng trên mặt đất.Anh vung tay lên, thu hồi châm ngũ hành được găm vào cơ thể Kim Cổ Mạn Đồng.Khi châm ngũ hành được thu hồi, Kim Cổ Mạn Đồng được trả tự do, nó lập tức giương nanh múa vuốt, lao tới chỗ Lý Dục Thần.Bàn tay anh nhấn một cái trên không trung, Kim Cổ Mạn Đồng đứng khựng lại.“Mày vốn là một đứa bé đáng thương, bị tà thuật làm hại, bị người khác sai sử, có oán hận sâu sắc, nay tao giải thoát cho mày, mong kiếp sau mày sẽ được làm một đứa bé vui vẻ”.Kim Cổ Mạn Đồng kia nghe vậy, mặt nó mỉm cười, rồi lại đau khổ như đang giãy dụa trước gì đó.“Tao biết mày là song sinh tử, còn có một đứa ở Nam Dương, tâm ý tương thông với nhau. Yên tâm đi, tao sẽ giải thoát cho cả hai”.Lý Dục Thần vừa nói vừa vuốt v e trong không trung, trấn an cảm xúc của Kim Cổ Mạn Đồng.“Đốt cháy!”Trên người Kim Cổ Mạn Đồng bùng lên một ngọn lửa.Dưới ánh lửa hừng hực, phù chú nổ tung như pháo hoa.Bột vàng kim trên người Cổ Mạn Đồng từ từ chảy xuống, lộ ra làn da khô héo cháy đen của nó.Bột phấn chảy xuống để lộ ra một thi thể trẻ con đã bị cháy đen.Đây không phải là do Lý Dục Thần hỏa thiêu mà nó vốn là vậy.Đứa bé này đến với thế gian còn chưa kịp nhìn ngắm dáng vẻ của thế giới thì đã bị người ta luyện hóa rồi.Lửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.Ánh lửa phản chiếu sự phẫn nộ ẩn chứa trong gương mặt bình tĩnh của Lý Dục Thần.Anh nói với ánh lửa: “Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”