Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 491

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 491Chuyện này coi như đã kết thúc, tiếp sau đó là tranh chấp giữa Tiêu Thập Nương ở thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang ở Huy Châu.Mâu thuẫn của họ chủ yếu là tranh đoạt quyền khai thác mấy con đường cổ thương và một số khoáng sản tài nguyên ở gần đây.Loại tranh chấp lợi ích này vốn rất dễ giải quyết, thông thường đều gác lại tranh luận, cùng khai thác, cùng hưởng lợi.Dưới sự hòa giải của Thẩm Bỉnh Nguyên, phần lớn vấn đề đều được giải quyết, nhưng mâu thuẫn cuối cùng tập trung vào một khoáng sản trong đó.Khu khoáng sản này nằm trong địa phận Huy Châu, nhưng mạch khoáng ngầm kéo dài đến thành phố Tuyên.Hoàng Định Bang muốn lấy toàn bộ ngọn núi có khu khoáng sản đó, vấn đề là, ở đó vừa hay có khu mộ của nhà họ Tiêu, cho nên nhà họ Tiêu vẫn luôn từ chối, không có cơ hội thương lượng.Hoàng Định Bang đề xuất, muốn làm theo quy tắc giang hồ, đấu võ hoặc đánh cược.Ông ta vô cùng tự tin với Thanh Huyền đạo trưởng bên cạnh.Nhưng chuyện này vô cùng đặc biệt, không phải tranh chấp kinh tế và địa bàn bình thường, mà là liên quan đến mộ tổ của nhà người ta.“Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này e rằng không dễ đánh cược”, Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Bất luận thế nào, ép người ta dời mộ, cũng không hợp đạo nghĩa giang hồ”.Hoàng Định Bang bất mãn nói: “Ông Thẩm, tôi coi trọng uy tín của ông Thẩm, trước nay luôn công bằng mới muốn đến đây giải quyết vấn đề. Nhưng nếu ông nói như vậy, có phải hơi thiên vị không? Chuyện của người khác, đều có thể đấu cược, tại sao đến nhà họ Tiêu thì lại không hợp đạo nghĩa giang hồ? Tôi cũng không nói bắt nhà họ Tiêu di dời mộ, đó là bảo địa phong thủy, ai cũng biết. Tôi chỉ khai thác khoáng sản dưới lòng đất, mộ trên mặt đất vẫn có thể giữ lại mà. Người nhà họ Tiêu muốn thăm mộ, tôi cũng sẽ không ngăn cản”.Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng: “Ông Hoàng nói đùa gì vậy, ông đào dưới lòng đất, còn gọi là bảo địa phong thủy sao?”Hoàng Định Bang cười he he nói: “Tôi có thể xây một địa cung dưới lòng đất cho tổ tông các người, đến lúc đó các người mang nhiều bảo bối đến, thì là mộ đế vương rồi”.Vẻ mặt Tiêu Thập Nương biến sắc, nói: “Hoàng Định Bang, tóm lại nói gì thì mảnh đất của mộ tổ nhà tôi không thể cho ông được”.Hoàng Định Bang lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy tôi cũng nói một câu, mảnh đất này, tôi phải có, các người không nhường cũng không được”.Mùi thuốc súng hai bên càng lúc càng nồng, đồng thời mọi người nhìn sang Thẩm Bỉnh Nguyên, muốn xem ông ta sẽ xử lý thế nào.Thẩm Bỉnh Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Tổng giám đốc Hoàng, nói câu công bằng, sự hưng thịnh phồn vinh của một gia tộc đều dựa vào tổ tông che chở, Hoa Hạ ta từ xưa đã coi trọng đạo hiếu, ép người ta dời mộ, là hành động bất nhân bất nghĩa. Một khoáng sản bình thường mà thôi, cũng không phải vàng bạc đất hiếm, có thể thương lượng một cái giá, tôi đề nghị, cho nhà họ Tiêu bồi thường một khoản tiền cho ông”.Rồi lại nhìn sang Tiêu Thập Nương: “Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Hoàng người ta dù sao cũng đã đầu tư khoảng sản mấy năm, chắc chắn có tổn thất, các người bồi thường một chút cũng không quá đáng chứ”.

Chương 491

Chuyện này coi như đã kết thúc, tiếp sau đó là tranh chấp giữa Tiêu Thập Nương ở thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang ở Huy Châu.

Mâu thuẫn của họ chủ yếu là tranh đoạt quyền khai thác mấy con đường cổ thương và một số khoáng sản tài nguyên ở gần đây.

Loại tranh chấp lợi ích này vốn rất dễ giải quyết, thông thường đều gác lại tranh luận, cùng khai thác, cùng hưởng lợi.

Dưới sự hòa giải của Thẩm Bỉnh Nguyên, phần lớn vấn đề đều được giải quyết, nhưng mâu thuẫn cuối cùng tập trung vào một khoáng sản trong đó.

Khu khoáng sản này nằm trong địa phận Huy Châu, nhưng mạch khoáng ngầm kéo dài đến thành phố Tuyên.

Hoàng Định Bang muốn lấy toàn bộ ngọn núi có khu khoáng sản đó, vấn đề là, ở đó vừa hay có khu mộ của nhà họ Tiêu, cho nên nhà họ Tiêu vẫn luôn từ chối, không có cơ hội thương lượng.

Hoàng Định Bang đề xuất, muốn làm theo quy tắc giang hồ, đấu võ hoặc đánh cược.

Ông ta vô cùng tự tin với Thanh Huyền đạo trưởng bên cạnh.

Nhưng chuyện này vô cùng đặc biệt, không phải tranh chấp kinh tế và địa bàn bình thường, mà là liên quan đến mộ tổ của nhà người ta.

“Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này e rằng không dễ đánh cược”, Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Bất luận thế nào, ép người ta dời mộ, cũng không hợp đạo nghĩa giang hồ”.

Hoàng Định Bang bất mãn nói: “Ông Thẩm, tôi coi trọng uy tín của ông Thẩm, trước nay luôn công bằng mới muốn đến đây giải quyết vấn đề. Nhưng nếu ông nói như vậy, có phải hơi thiên vị không? Chuyện của người khác, đều có thể đấu cược, tại sao đến nhà họ Tiêu thì lại không hợp đạo nghĩa giang hồ? Tôi cũng không nói bắt nhà họ Tiêu di dời mộ, đó là bảo địa phong thủy, ai cũng biết. Tôi chỉ khai thác khoáng sản dưới lòng đất, mộ trên mặt đất vẫn có thể giữ lại mà. Người nhà họ Tiêu muốn thăm mộ, tôi cũng sẽ không ngăn cản”.

Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng: “Ông Hoàng nói đùa gì vậy, ông đào dưới lòng đất, còn gọi là bảo địa phong thủy sao?”

Hoàng Định Bang cười he he nói: “Tôi có thể xây một địa cung dưới lòng đất cho tổ tông các người, đến lúc đó các người mang nhiều bảo bối đến, thì là mộ đế vương rồi”.

Vẻ mặt Tiêu Thập Nương biến sắc, nói: “Hoàng Định Bang, tóm lại nói gì thì mảnh đất của mộ tổ nhà tôi không thể cho ông được”.

Hoàng Định Bang lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy tôi cũng nói một câu, mảnh đất này, tôi phải có, các người không nhường cũng không được”.

Mùi thuốc súng hai bên càng lúc càng nồng, đồng thời mọi người nhìn sang Thẩm Bỉnh Nguyên, muốn xem ông ta sẽ xử lý thế nào.

Thẩm Bỉnh Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Tổng giám đốc Hoàng, nói câu công bằng, sự hưng thịnh phồn vinh của một gia tộc đều dựa vào tổ tông che chở, Hoa Hạ ta từ xưa đã coi trọng đạo hiếu, ép người ta dời mộ, là hành động bất nhân bất nghĩa. Một khoáng sản bình thường mà thôi, cũng không phải vàng bạc đất hiếm, có thể thương lượng một cái giá, tôi đề nghị, cho nhà họ Tiêu bồi thường một khoản tiền cho ông”.

Rồi lại nhìn sang Tiêu Thập Nương: “Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Hoàng người ta dù sao cũng đã đầu tư khoảng sản mấy năm, chắc chắn có tổn thất, các người bồi thường một chút cũng không quá đáng chứ”.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 491Chuyện này coi như đã kết thúc, tiếp sau đó là tranh chấp giữa Tiêu Thập Nương ở thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang ở Huy Châu.Mâu thuẫn của họ chủ yếu là tranh đoạt quyền khai thác mấy con đường cổ thương và một số khoáng sản tài nguyên ở gần đây.Loại tranh chấp lợi ích này vốn rất dễ giải quyết, thông thường đều gác lại tranh luận, cùng khai thác, cùng hưởng lợi.Dưới sự hòa giải của Thẩm Bỉnh Nguyên, phần lớn vấn đề đều được giải quyết, nhưng mâu thuẫn cuối cùng tập trung vào một khoáng sản trong đó.Khu khoáng sản này nằm trong địa phận Huy Châu, nhưng mạch khoáng ngầm kéo dài đến thành phố Tuyên.Hoàng Định Bang muốn lấy toàn bộ ngọn núi có khu khoáng sản đó, vấn đề là, ở đó vừa hay có khu mộ của nhà họ Tiêu, cho nên nhà họ Tiêu vẫn luôn từ chối, không có cơ hội thương lượng.Hoàng Định Bang đề xuất, muốn làm theo quy tắc giang hồ, đấu võ hoặc đánh cược.Ông ta vô cùng tự tin với Thanh Huyền đạo trưởng bên cạnh.Nhưng chuyện này vô cùng đặc biệt, không phải tranh chấp kinh tế và địa bàn bình thường, mà là liên quan đến mộ tổ của nhà người ta.“Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này e rằng không dễ đánh cược”, Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Bất luận thế nào, ép người ta dời mộ, cũng không hợp đạo nghĩa giang hồ”.Hoàng Định Bang bất mãn nói: “Ông Thẩm, tôi coi trọng uy tín của ông Thẩm, trước nay luôn công bằng mới muốn đến đây giải quyết vấn đề. Nhưng nếu ông nói như vậy, có phải hơi thiên vị không? Chuyện của người khác, đều có thể đấu cược, tại sao đến nhà họ Tiêu thì lại không hợp đạo nghĩa giang hồ? Tôi cũng không nói bắt nhà họ Tiêu di dời mộ, đó là bảo địa phong thủy, ai cũng biết. Tôi chỉ khai thác khoáng sản dưới lòng đất, mộ trên mặt đất vẫn có thể giữ lại mà. Người nhà họ Tiêu muốn thăm mộ, tôi cũng sẽ không ngăn cản”.Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng: “Ông Hoàng nói đùa gì vậy, ông đào dưới lòng đất, còn gọi là bảo địa phong thủy sao?”Hoàng Định Bang cười he he nói: “Tôi có thể xây một địa cung dưới lòng đất cho tổ tông các người, đến lúc đó các người mang nhiều bảo bối đến, thì là mộ đế vương rồi”.Vẻ mặt Tiêu Thập Nương biến sắc, nói: “Hoàng Định Bang, tóm lại nói gì thì mảnh đất của mộ tổ nhà tôi không thể cho ông được”.Hoàng Định Bang lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy tôi cũng nói một câu, mảnh đất này, tôi phải có, các người không nhường cũng không được”.Mùi thuốc súng hai bên càng lúc càng nồng, đồng thời mọi người nhìn sang Thẩm Bỉnh Nguyên, muốn xem ông ta sẽ xử lý thế nào.Thẩm Bỉnh Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Tổng giám đốc Hoàng, nói câu công bằng, sự hưng thịnh phồn vinh của một gia tộc đều dựa vào tổ tông che chở, Hoa Hạ ta từ xưa đã coi trọng đạo hiếu, ép người ta dời mộ, là hành động bất nhân bất nghĩa. Một khoáng sản bình thường mà thôi, cũng không phải vàng bạc đất hiếm, có thể thương lượng một cái giá, tôi đề nghị, cho nhà họ Tiêu bồi thường một khoản tiền cho ông”.Rồi lại nhìn sang Tiêu Thập Nương: “Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Hoàng người ta dù sao cũng đã đầu tư khoảng sản mấy năm, chắc chắn có tổn thất, các người bồi thường một chút cũng không quá đáng chứ”.

Chương 491