Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 508

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 508…Lý Dục Thần nhận Lôi Công Phủ, hội nghị coi như kết thúc viên mãn.Về phần Hoàng Định Bang và Thanh Huyền biến mất, không ai nhắc lại nữa.Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thập Nương đi đến trước mặt Lý Dục Thần, cúi người nói: “Cậu Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng”.Bà ta không nói, mọi người cũng đã sớm đoán được của ý đồ của bà ta.Lý Dục Thần nhìn thấy ánh mắt của bà ta, một cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đánh úp lại.“Bà Tiêu…”, Lý Dục Thần mở miệng nói.“Gọi tôi Thập Nương là được rồi”, Tiêu Thập Nương thản nhiên cười nói: “Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, cậu không cần khách khí”.Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, Thập Nương, nếu đã nhúng tay vào chuyện của bà, tôi cũng không thể không quan tâm đến được. Tôi có thể đi xem bệnh của bố bà, nhưng có thể chữa khỏi hay không, tôi không dám đảm bảo”.Tiêu Thập Nương mừng rỡ nói: “Cậu có thể đi, tôi đã rất biết ơn rồi”.Nghe nói Lý Dục Thần muốn đến nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, những người khác đều vô cùng hâm mộ. Trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên tìm lý do gì để mời cậu Lý đến nhà mình.Không nói đến mọi người đang nghĩ như thế nào, Lý Dục Thần đồng ý với Tiêu Thập Nương sẽ đến thành phố Tuyên, liền gọi điện cho Mã Sơn, để anh ta tự mình đến thành phố Cô đưa Chu Lợi Quân về.Rất nhanh Mã Sơn đã đến thành phố Cô, áp giải Chu Lợi Quân trở về thành phố Hòa.Thái Vĩ Dân vẫn còn đang ở Ngô Đồng Cư, đang gọi điện với thuộc hạ, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đề phòng Chu Lợi Quân sẽ tìm tới.Dù sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ Vụ Châu, thế lực rất lớn, cũng rất có tiền. Các gia tộc lớn ở thành phố Hòa không sợ gã ta, nhưng Thái Vĩ Dân không thể không cẩn thận được.Gã ta không thể cứ trốn tránh ở Ngô Đồng Cư, dựa vào Lý Dục Thần che chở để sống mãi được.Phục tùng Lý Dục Thần là vì gã ta nhìn trúng lực lượng cường đại của Lý Dục Thần.Nhưng Thái Vĩ Dân lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn để người ta làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình phải tạo ra chút tác dụng trước đã. Không có chỗ dựa nào muốn nuôi một con sâu mọt cả.Đúng lúc này, Mã Sơn đã trở lại, cũng đưa Chu Lợi Quân về đây.Thái Vĩ Dân vô cùng khiếp sợ với năng lực của Lý Dục Thần.Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được Chu Lợi Quân, hơn nữa còn đưa gã ta nguyên vẹn đến trước mặt mình.Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Thái Vĩ Dân lại có chút cảm động.Đã rất nhiều năm rồi gã ta không có cảm xúc như thế, một người lăn lộn ngoài đời nửa đời người, đánh đánh đấm đấm, tất cả quan hệ đều dựa vào lợi ích, đều là lợi tự vào đầu, cùng lắm là chỉ có chút nghĩa khí giang hồ.Bây giờ gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, Lý Dục Thần chẳng những chạy tới bệnh viện, cứu mạng gã ta, nối liền cánh tay cho gã ta, mà còn tự mình đi bắt Chu Lợi Quân giao cho gã ta xử lý.Đi đâu mà tìm được lão đại như vậy, chỗ dựa vững chắc như vậy?Giờ phút này, Thái Vĩ Dân cũng quyết định cả đời này sẽ đi theo Lý Dục Thần, núi đao biển lửa, có chết cũng không sợ!Chu Lợi Quân quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin Thái Vĩ Dân tha mạng.Làm sao Thái Vĩ Dân có thể tha cho gã ta được.

Chương 508

…Lý Dục Thần nhận Lôi Công Phủ, hội nghị coi như kết thúc viên mãn.

Về phần Hoàng Định Bang và Thanh Huyền biến mất, không ai nhắc lại nữa.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thập Nương đi đến trước mặt Lý Dục Thần, cúi người nói: “Cậu Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng”.

Bà ta không nói, mọi người cũng đã sớm đoán được của ý đồ của bà ta.

Lý Dục Thần nhìn thấy ánh mắt của bà ta, một cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đánh úp lại.

“Bà Tiêu…”, Lý Dục Thần mở miệng nói.

“Gọi tôi Thập Nương là được rồi”, Tiêu Thập Nương thản nhiên cười nói: “Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, cậu không cần khách khí”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, Thập Nương, nếu đã nhúng tay vào chuyện của bà, tôi cũng không thể không quan tâm đến được. Tôi có thể đi xem bệnh của bố bà, nhưng có thể chữa khỏi hay không, tôi không dám đảm bảo”.

Tiêu Thập Nương mừng rỡ nói: “Cậu có thể đi, tôi đã rất biết ơn rồi”.

Nghe nói Lý Dục Thần muốn đến nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, những người khác đều vô cùng hâm mộ. Trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên tìm lý do gì để mời cậu Lý đến nhà mình.

Không nói đến mọi người đang nghĩ như thế nào, Lý Dục Thần đồng ý với Tiêu Thập Nương sẽ đến thành phố Tuyên, liền gọi điện cho Mã Sơn, để anh ta tự mình đến thành phố Cô đưa Chu Lợi Quân về.

Rất nhanh Mã Sơn đã đến thành phố Cô, áp giải Chu Lợi Quân trở về thành phố Hòa.

Thái Vĩ Dân vẫn còn đang ở Ngô Đồng Cư, đang gọi điện với thuộc hạ, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đề phòng Chu Lợi Quân sẽ tìm tới.

Dù sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ Vụ Châu, thế lực rất lớn, cũng rất có tiền. Các gia tộc lớn ở thành phố Hòa không sợ gã ta, nhưng Thái Vĩ Dân không thể không cẩn thận được.

Gã ta không thể cứ trốn tránh ở Ngô Đồng Cư, dựa vào Lý Dục Thần che chở để sống mãi được.

Phục tùng Lý Dục Thần là vì gã ta nhìn trúng lực lượng cường đại của Lý Dục Thần.

Nhưng Thái Vĩ Dân lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn để người ta làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình phải tạo ra chút tác dụng trước đã. Không có chỗ dựa nào muốn nuôi một con sâu mọt cả.

Đúng lúc này, Mã Sơn đã trở lại, cũng đưa Chu Lợi Quân về đây.

Thái Vĩ Dân vô cùng khiếp sợ với năng lực của Lý Dục Thần.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được Chu Lợi Quân, hơn nữa còn đưa gã ta nguyên vẹn đến trước mặt mình.

Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Thái Vĩ Dân lại có chút cảm động.

Đã rất nhiều năm rồi gã ta không có cảm xúc như thế, một người lăn lộn ngoài đời nửa đời người, đánh đánh đấm đấm, tất cả quan hệ đều dựa vào lợi ích, đều là lợi tự vào đầu, cùng lắm là chỉ có chút nghĩa khí giang hồ.

Bây giờ gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, Lý Dục Thần chẳng những chạy tới bệnh viện, cứu mạng gã ta, nối liền cánh tay cho gã ta, mà còn tự mình đi bắt Chu Lợi Quân giao cho gã ta xử lý.

Đi đâu mà tìm được lão đại như vậy, chỗ dựa vững chắc như vậy?

Giờ phút này, Thái Vĩ Dân cũng quyết định cả đời này sẽ đi theo Lý Dục Thần, núi đao biển lửa, có chết cũng không sợ!

Chu Lợi Quân quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin Thái Vĩ Dân tha mạng.

Làm sao Thái Vĩ Dân có thể tha cho gã ta được.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 508…Lý Dục Thần nhận Lôi Công Phủ, hội nghị coi như kết thúc viên mãn.Về phần Hoàng Định Bang và Thanh Huyền biến mất, không ai nhắc lại nữa.Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thập Nương đi đến trước mặt Lý Dục Thần, cúi người nói: “Cậu Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng”.Bà ta không nói, mọi người cũng đã sớm đoán được của ý đồ của bà ta.Lý Dục Thần nhìn thấy ánh mắt của bà ta, một cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đánh úp lại.“Bà Tiêu…”, Lý Dục Thần mở miệng nói.“Gọi tôi Thập Nương là được rồi”, Tiêu Thập Nương thản nhiên cười nói: “Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, cậu không cần khách khí”.Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, Thập Nương, nếu đã nhúng tay vào chuyện của bà, tôi cũng không thể không quan tâm đến được. Tôi có thể đi xem bệnh của bố bà, nhưng có thể chữa khỏi hay không, tôi không dám đảm bảo”.Tiêu Thập Nương mừng rỡ nói: “Cậu có thể đi, tôi đã rất biết ơn rồi”.Nghe nói Lý Dục Thần muốn đến nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, những người khác đều vô cùng hâm mộ. Trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên tìm lý do gì để mời cậu Lý đến nhà mình.Không nói đến mọi người đang nghĩ như thế nào, Lý Dục Thần đồng ý với Tiêu Thập Nương sẽ đến thành phố Tuyên, liền gọi điện cho Mã Sơn, để anh ta tự mình đến thành phố Cô đưa Chu Lợi Quân về.Rất nhanh Mã Sơn đã đến thành phố Cô, áp giải Chu Lợi Quân trở về thành phố Hòa.Thái Vĩ Dân vẫn còn đang ở Ngô Đồng Cư, đang gọi điện với thuộc hạ, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đề phòng Chu Lợi Quân sẽ tìm tới.Dù sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ Vụ Châu, thế lực rất lớn, cũng rất có tiền. Các gia tộc lớn ở thành phố Hòa không sợ gã ta, nhưng Thái Vĩ Dân không thể không cẩn thận được.Gã ta không thể cứ trốn tránh ở Ngô Đồng Cư, dựa vào Lý Dục Thần che chở để sống mãi được.Phục tùng Lý Dục Thần là vì gã ta nhìn trúng lực lượng cường đại của Lý Dục Thần.Nhưng Thái Vĩ Dân lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn để người ta làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình phải tạo ra chút tác dụng trước đã. Không có chỗ dựa nào muốn nuôi một con sâu mọt cả.Đúng lúc này, Mã Sơn đã trở lại, cũng đưa Chu Lợi Quân về đây.Thái Vĩ Dân vô cùng khiếp sợ với năng lực của Lý Dục Thần.Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được Chu Lợi Quân, hơn nữa còn đưa gã ta nguyên vẹn đến trước mặt mình.Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Thái Vĩ Dân lại có chút cảm động.Đã rất nhiều năm rồi gã ta không có cảm xúc như thế, một người lăn lộn ngoài đời nửa đời người, đánh đánh đấm đấm, tất cả quan hệ đều dựa vào lợi ích, đều là lợi tự vào đầu, cùng lắm là chỉ có chút nghĩa khí giang hồ.Bây giờ gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, Lý Dục Thần chẳng những chạy tới bệnh viện, cứu mạng gã ta, nối liền cánh tay cho gã ta, mà còn tự mình đi bắt Chu Lợi Quân giao cho gã ta xử lý.Đi đâu mà tìm được lão đại như vậy, chỗ dựa vững chắc như vậy?Giờ phút này, Thái Vĩ Dân cũng quyết định cả đời này sẽ đi theo Lý Dục Thần, núi đao biển lửa, có chết cũng không sợ!Chu Lợi Quân quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin Thái Vĩ Dân tha mạng.Làm sao Thái Vĩ Dân có thể tha cho gã ta được.

Chương 508