Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 521
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 521“Các vị xin hãy tha cho tôi đi mà, tôi sắp không chịu được nữa rồi, sắp chết cóng rồi”.Quách Vân Long liên tục cầu xin sự thương xót.Lý Dục Thần không lên tiếng, Liêu Thiên Hưng đương nhiên sẽ không buông tha cho ông ta.Vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.Trong hang đá vôi vô cùng mờ tối, cũng may Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng đều có nhãn lực hơn người, đi lại hoàn toàn không vấn đề.Bỗng nhiên Tiêu Thập Nương kêu ấy một tiếng.Thì ra là chân đá phải thứ gì đó, loạng choạng suýt ngã.Cũng may Lý Dục Thần kịp thời đỡ bà ta.Thấy bà ta không nhìn rõ đường, Lý Dục Thần đành phải kéo bà ta đi về phía trước.Trong hang đá vôi có rất nhiều hòn đá kỳ lạ lởm chởm nhô lên, hang động này nối tiếp hang động kia, có hang to, có hang nhỏ.Từng thanh nhũ đá treo trên cao rủ xuống.Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp.Ban đầu Quách Vân Long còn không ngừng cầu xin kêu ca, đến cuối cùng đã lạnh đến không thốt được ra lời.Lại đi về trước một đoạn, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.Xuyên qua một thông đạo nhỏ hẹp, phía trước liền thông thoáng sáng sủa.Đó là một hang đá vôi cực lớn, to bằng khoảng nửa sân bóng.Ở giữa hang đá vôi có mấy đống lửa.Có ba người ngồi bên cạnh đống lửa.Hai người trong đó chính là Xích Dã và ông ba Tiêu vừa nhảy vào.Còn một người khác là một đạo sĩ trông khá lớn tuổi, râu tóc bạc phơ ngồi bên đống lửa.Mấy đống lửa đó rõ ràng được bày thành một trận pháp.Người này đang ngồi giữa trận pháp, miệng niệm đọc.Phía trước họ là một con sông ngầm dưới lòng đất, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.Nơi mà sông ngầm từ hang đá vôi chảy qua cực kỳ rộng, có vẻ giống một cái hồ, trên mặt hồ còn thấp thoáng nhìn thấy xoáy nước đang xoay tròn.Họ đến gần đống lửa.Ông ba Tiêu không giữ được bình tĩnh, nói: “Lăng Tiêu đạo trưởng, họ đến rồi!”Lăng Tiêu?Lý Dục Thần lại nghe thấy một cái tên quen thuộc, không khỏi giật mình.Chắc không phải Lăng Tiêu Tử chứ?Lăng Tiêu Tử là một tán tu rất nổi tiếng ở núi Côn Luân.Người này làm việc vừa chính vừa tà, không hề có quy tắc.Nếu thực sự là ông ta, thì rắc rối rồi.
Chương 521
“Các vị xin hãy tha cho tôi đi mà, tôi sắp không chịu được nữa rồi, sắp chết cóng rồi”.
Quách Vân Long liên tục cầu xin sự thương xót.
Lý Dục Thần không lên tiếng, Liêu Thiên Hưng đương nhiên sẽ không buông tha cho ông ta.
Vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.
Trong hang đá vôi vô cùng mờ tối, cũng may Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng đều có nhãn lực hơn người, đi lại hoàn toàn không vấn đề.
Bỗng nhiên Tiêu Thập Nương kêu ấy một tiếng.
Thì ra là chân đá phải thứ gì đó, loạng choạng suýt ngã.
Cũng may Lý Dục Thần kịp thời đỡ bà ta.
Thấy bà ta không nhìn rõ đường, Lý Dục Thần đành phải kéo bà ta đi về phía trước.
Trong hang đá vôi có rất nhiều hòn đá kỳ lạ lởm chởm nhô lên, hang động này nối tiếp hang động kia, có hang to, có hang nhỏ.
Từng thanh nhũ đá treo trên cao rủ xuống.
Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp.
Ban đầu Quách Vân Long còn không ngừng cầu xin kêu ca, đến cuối cùng đã lạnh đến không thốt được ra lời.
Lại đi về trước một đoạn, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.
Xuyên qua một thông đạo nhỏ hẹp, phía trước liền thông thoáng sáng sủa.
Đó là một hang đá vôi cực lớn, to bằng khoảng nửa sân bóng.
Ở giữa hang đá vôi có mấy đống lửa.
Có ba người ngồi bên cạnh đống lửa.
Hai người trong đó chính là Xích Dã và ông ba Tiêu vừa nhảy vào.
Còn một người khác là một đạo sĩ trông khá lớn tuổi, râu tóc bạc phơ ngồi bên đống lửa.
Mấy đống lửa đó rõ ràng được bày thành một trận pháp.
Người này đang ngồi giữa trận pháp, miệng niệm đọc.
Phía trước họ là một con sông ngầm dưới lòng đất, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.
Nơi mà sông ngầm từ hang đá vôi chảy qua cực kỳ rộng, có vẻ giống một cái hồ, trên mặt hồ còn thấp thoáng nhìn thấy xoáy nước đang xoay tròn.
Họ đến gần đống lửa.
Ông ba Tiêu không giữ được bình tĩnh, nói: “Lăng Tiêu đạo trưởng, họ đến rồi!”
Lăng Tiêu?
Lý Dục Thần lại nghe thấy một cái tên quen thuộc, không khỏi giật mình.
Chắc không phải Lăng Tiêu Tử chứ?
Lăng Tiêu Tử là một tán tu rất nổi tiếng ở núi Côn Luân.
Người này làm việc vừa chính vừa tà, không hề có quy tắc.
Nếu thực sự là ông ta, thì rắc rối rồi.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 521“Các vị xin hãy tha cho tôi đi mà, tôi sắp không chịu được nữa rồi, sắp chết cóng rồi”.Quách Vân Long liên tục cầu xin sự thương xót.Lý Dục Thần không lên tiếng, Liêu Thiên Hưng đương nhiên sẽ không buông tha cho ông ta.Vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.Trong hang đá vôi vô cùng mờ tối, cũng may Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng đều có nhãn lực hơn người, đi lại hoàn toàn không vấn đề.Bỗng nhiên Tiêu Thập Nương kêu ấy một tiếng.Thì ra là chân đá phải thứ gì đó, loạng choạng suýt ngã.Cũng may Lý Dục Thần kịp thời đỡ bà ta.Thấy bà ta không nhìn rõ đường, Lý Dục Thần đành phải kéo bà ta đi về phía trước.Trong hang đá vôi có rất nhiều hòn đá kỳ lạ lởm chởm nhô lên, hang động này nối tiếp hang động kia, có hang to, có hang nhỏ.Từng thanh nhũ đá treo trên cao rủ xuống.Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp.Ban đầu Quách Vân Long còn không ngừng cầu xin kêu ca, đến cuối cùng đã lạnh đến không thốt được ra lời.Lại đi về trước một đoạn, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.Xuyên qua một thông đạo nhỏ hẹp, phía trước liền thông thoáng sáng sủa.Đó là một hang đá vôi cực lớn, to bằng khoảng nửa sân bóng.Ở giữa hang đá vôi có mấy đống lửa.Có ba người ngồi bên cạnh đống lửa.Hai người trong đó chính là Xích Dã và ông ba Tiêu vừa nhảy vào.Còn một người khác là một đạo sĩ trông khá lớn tuổi, râu tóc bạc phơ ngồi bên đống lửa.Mấy đống lửa đó rõ ràng được bày thành một trận pháp.Người này đang ngồi giữa trận pháp, miệng niệm đọc.Phía trước họ là một con sông ngầm dưới lòng đất, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.Nơi mà sông ngầm từ hang đá vôi chảy qua cực kỳ rộng, có vẻ giống một cái hồ, trên mặt hồ còn thấp thoáng nhìn thấy xoáy nước đang xoay tròn.Họ đến gần đống lửa.Ông ba Tiêu không giữ được bình tĩnh, nói: “Lăng Tiêu đạo trưởng, họ đến rồi!”Lăng Tiêu?Lý Dục Thần lại nghe thấy một cái tên quen thuộc, không khỏi giật mình.Chắc không phải Lăng Tiêu Tử chứ?Lăng Tiêu Tử là một tán tu rất nổi tiếng ở núi Côn Luân.Người này làm việc vừa chính vừa tà, không hề có quy tắc.Nếu thực sự là ông ta, thì rắc rối rồi.