Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 525

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 525Lý Dục Thần nhìn Lăng Tiêu nói: “Lý Dục Thần, đệ tử Côn Luân, ông là ai? Tại sao dám tự xưng là Lăng Tiêu Tử?”“Côn Luân?”, đạo sĩ Lăng Tiêu kinh ngạc, dường như không tin: “Đạo hiệu của tôi là Lăng Tiêu, chẳng lẽ còn cần cậu phê duyệt? Hừ! Tên nhóc cuồng ngạo ở đâu ra, nhận ba đường kiếm của tôi trước rồi tính!”Tuy đạo sĩ Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc với năng lực dùng châm chặn kiếm của Lý Dục Thần, nhưng ông ta cho rằng Lý Dục Thần chỉ có từng đó châm thôi, vừa nãy kiếm bay đến đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần tăng mạnh thêm một chút, đối phương sẽ không đỡ nổi.Nói xong, bấm quyết niệm chú, nói một tiếng: “Đi đi!”Thanh kiếm đó hóa thành một đường cầu vồng, tấn công Lý Dục Thần lần nữa.Lần này, khí thế mạnh hơn nhanh hơn vừa nãy.Mười tám điểm sao sáng trước người Lý Dục Thần cũng lập tức bay ra, hóa thành kiếm nhỏ, choang choang choang, đập vào thanh kiếm.Mười tám cây châm chưa thể ngăn cản kiếm bay đến, Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, sáu cây châm bay ra.Đến cây châm cuối cùng, phi kiếm lại lơ lửng dừng trong không trung, kiếm quang tắt, thân kiếm ảm đạm, sắp rơi xuống.Lăng Tiêu niệm chú, ngón tay vẽ vòng tròn về phía phi kiếm, thanh kiếm đó lại bay lên, lơ lửng giữa không trung.Lăng Tiêu không ngờ trong tay Lý Dục Thần vẫn còn châm, sắc mặt nghiêm trọng, không còn vẻ ung dung như vừa nãy, tức giận nói: “Hừ, tôi xem trên người cậu còn giấu bao nhiêu châm, có thể chặn được bao nhiêu đường kiếm của tôi!”Rồi lại bắt đầu niệm chú.Lần này, ông ta không vội phát động kiếm khí, dường như đang dồn lực cho kiếm.Nhìn dáng vẻ của ông ta, Lý Dục Thần bỗng hiểu ra.Lão già này, không phải là điều khiển kiếm bằng phương pháp dưỡng kiếm ngự khí, mà là sử dụng thần chú để điều khiển kiếm.Cũng có nghĩa là, thanh kiếm này có linh, bị ông ta sử dụng thần chú để điều khiển.Thứ tấn công Lý Dục Thần là thanh kiếm này.Còn bản thân Lăng Tiêu, vốn không phải là cao thủ tiên thiên gì, càng không phải kiếm tiên.Nghĩ thông điểm mấu chốt này, Lý Dục Thần hoàn toàn yên tâm.Xem ra, không cần sử dụng đến pháp bảo sư môn.Vừa nãy tinh thần tập trung cao độ, vừa thả lỏng, mới chú ý đến, mặt nước phía trước sôi sục càng lợi hại.Lý Dục Thần biết, âm long mà họ nói sắp xuất hiện.Đạo sĩ Lăng Tiêu dường như hoàn toàn quên mất phía sau, chuyên tâm niệm chú điều khiển phi kiếm.Kiếm khí bành trướng, phồng to như mặt trời nắng gắt, tỏa ra ánh sáng chói mắt trên mái hang đá vôi.Tất cả thạch nhũ trên mái hang tan chảy, rơi xuống như mưa, rồi bốc hơi tỏa ra trong kiếm khí.“Cậu nhóc, đường kiếm này vốn là chuẩn bị cho âm long. Hôm nay cậu được lợi rồi, cho cậu nếm thử đường kiếm diệt tuyệt này trước!”

Chương 525

Lý Dục Thần nhìn Lăng Tiêu nói: “Lý Dục Thần, đệ tử Côn Luân, ông là ai? Tại sao dám tự xưng là Lăng Tiêu Tử?”

“Côn Luân?”, đạo sĩ Lăng Tiêu kinh ngạc, dường như không tin: “Đạo hiệu của tôi là Lăng Tiêu, chẳng lẽ còn cần cậu phê duyệt? Hừ! Tên nhóc cuồng ngạo ở đâu ra, nhận ba đường kiếm của tôi trước rồi tính!”

Tuy đạo sĩ Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc với năng lực dùng châm chặn kiếm của Lý Dục Thần, nhưng ông ta cho rằng Lý Dục Thần chỉ có từng đó châm thôi, vừa nãy kiếm bay đến đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần tăng mạnh thêm một chút, đối phương sẽ không đỡ nổi.

Nói xong, bấm quyết niệm chú, nói một tiếng: “Đi đi!”

Thanh kiếm đó hóa thành một đường cầu vồng, tấn công Lý Dục Thần lần nữa.

Lần này, khí thế mạnh hơn nhanh hơn vừa nãy.

Mười tám điểm sao sáng trước người Lý Dục Thần cũng lập tức bay ra, hóa thành kiếm nhỏ, choang choang choang, đập vào thanh kiếm.

Mười tám cây châm chưa thể ngăn cản kiếm bay đến, Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, sáu cây châm bay ra.

Đến cây châm cuối cùng, phi kiếm lại lơ lửng dừng trong không trung, kiếm quang tắt, thân kiếm ảm đạm, sắp rơi xuống.

Lăng Tiêu niệm chú, ngón tay vẽ vòng tròn về phía phi kiếm, thanh kiếm đó lại bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Lăng Tiêu không ngờ trong tay Lý Dục Thần vẫn còn châm, sắc mặt nghiêm trọng, không còn vẻ ung dung như vừa nãy, tức giận nói: “Hừ, tôi xem trên người cậu còn giấu bao nhiêu châm, có thể chặn được bao nhiêu đường kiếm của tôi!”

Rồi lại bắt đầu niệm chú.

Lần này, ông ta không vội phát động kiếm khí, dường như đang dồn lực cho kiếm.

Nhìn dáng vẻ của ông ta, Lý Dục Thần bỗng hiểu ra.

Lão già này, không phải là điều khiển kiếm bằng phương pháp dưỡng kiếm ngự khí, mà là sử dụng thần chú để điều khiển kiếm.

Cũng có nghĩa là, thanh kiếm này có linh, bị ông ta sử dụng thần chú để điều khiển.

Thứ tấn công Lý Dục Thần là thanh kiếm này.

Còn bản thân Lăng Tiêu, vốn không phải là cao thủ tiên thiên gì, càng không phải kiếm tiên.

Nghĩ thông điểm mấu chốt này, Lý Dục Thần hoàn toàn yên tâm.

Xem ra, không cần sử dụng đến pháp bảo sư môn.

Vừa nãy tinh thần tập trung cao độ, vừa thả lỏng, mới chú ý đến, mặt nước phía trước sôi sục càng lợi hại.

Lý Dục Thần biết, âm long mà họ nói sắp xuất hiện.

Đạo sĩ Lăng Tiêu dường như hoàn toàn quên mất phía sau, chuyên tâm niệm chú điều khiển phi kiếm.

Kiếm khí bành trướng, phồng to như mặt trời nắng gắt, tỏa ra ánh sáng chói mắt trên mái hang đá vôi.

Tất cả thạch nhũ trên mái hang tan chảy, rơi xuống như mưa, rồi bốc hơi tỏa ra trong kiếm khí.

“Cậu nhóc, đường kiếm này vốn là chuẩn bị cho âm long. Hôm nay cậu được lợi rồi, cho cậu nếm thử đường kiếm diệt tuyệt này trước!”

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 525Lý Dục Thần nhìn Lăng Tiêu nói: “Lý Dục Thần, đệ tử Côn Luân, ông là ai? Tại sao dám tự xưng là Lăng Tiêu Tử?”“Côn Luân?”, đạo sĩ Lăng Tiêu kinh ngạc, dường như không tin: “Đạo hiệu của tôi là Lăng Tiêu, chẳng lẽ còn cần cậu phê duyệt? Hừ! Tên nhóc cuồng ngạo ở đâu ra, nhận ba đường kiếm của tôi trước rồi tính!”Tuy đạo sĩ Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc với năng lực dùng châm chặn kiếm của Lý Dục Thần, nhưng ông ta cho rằng Lý Dục Thần chỉ có từng đó châm thôi, vừa nãy kiếm bay đến đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần tăng mạnh thêm một chút, đối phương sẽ không đỡ nổi.Nói xong, bấm quyết niệm chú, nói một tiếng: “Đi đi!”Thanh kiếm đó hóa thành một đường cầu vồng, tấn công Lý Dục Thần lần nữa.Lần này, khí thế mạnh hơn nhanh hơn vừa nãy.Mười tám điểm sao sáng trước người Lý Dục Thần cũng lập tức bay ra, hóa thành kiếm nhỏ, choang choang choang, đập vào thanh kiếm.Mười tám cây châm chưa thể ngăn cản kiếm bay đến, Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, sáu cây châm bay ra.Đến cây châm cuối cùng, phi kiếm lại lơ lửng dừng trong không trung, kiếm quang tắt, thân kiếm ảm đạm, sắp rơi xuống.Lăng Tiêu niệm chú, ngón tay vẽ vòng tròn về phía phi kiếm, thanh kiếm đó lại bay lên, lơ lửng giữa không trung.Lăng Tiêu không ngờ trong tay Lý Dục Thần vẫn còn châm, sắc mặt nghiêm trọng, không còn vẻ ung dung như vừa nãy, tức giận nói: “Hừ, tôi xem trên người cậu còn giấu bao nhiêu châm, có thể chặn được bao nhiêu đường kiếm của tôi!”Rồi lại bắt đầu niệm chú.Lần này, ông ta không vội phát động kiếm khí, dường như đang dồn lực cho kiếm.Nhìn dáng vẻ của ông ta, Lý Dục Thần bỗng hiểu ra.Lão già này, không phải là điều khiển kiếm bằng phương pháp dưỡng kiếm ngự khí, mà là sử dụng thần chú để điều khiển kiếm.Cũng có nghĩa là, thanh kiếm này có linh, bị ông ta sử dụng thần chú để điều khiển.Thứ tấn công Lý Dục Thần là thanh kiếm này.Còn bản thân Lăng Tiêu, vốn không phải là cao thủ tiên thiên gì, càng không phải kiếm tiên.Nghĩ thông điểm mấu chốt này, Lý Dục Thần hoàn toàn yên tâm.Xem ra, không cần sử dụng đến pháp bảo sư môn.Vừa nãy tinh thần tập trung cao độ, vừa thả lỏng, mới chú ý đến, mặt nước phía trước sôi sục càng lợi hại.Lý Dục Thần biết, âm long mà họ nói sắp xuất hiện.Đạo sĩ Lăng Tiêu dường như hoàn toàn quên mất phía sau, chuyên tâm niệm chú điều khiển phi kiếm.Kiếm khí bành trướng, phồng to như mặt trời nắng gắt, tỏa ra ánh sáng chói mắt trên mái hang đá vôi.Tất cả thạch nhũ trên mái hang tan chảy, rơi xuống như mưa, rồi bốc hơi tỏa ra trong kiếm khí.“Cậu nhóc, đường kiếm này vốn là chuẩn bị cho âm long. Hôm nay cậu được lợi rồi, cho cậu nếm thử đường kiếm diệt tuyệt này trước!”

Chương 525