Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 543

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 543Đến nơi này, hai người đàn ông dù có là anh hùng hảo hán thì ngoài xách đồ ra cũng chẳng làm được gì, tất cả đều phải nghe lời chỉ huy của Lâm Mộng Đình.Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi đăng ký, như nước chảy mây trôi.Cô vốn là một trong những hoa khôi trường đại học, vô cùng nổi tiếng ở đại học Nam Giang, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.Rất nhiều người xì xào bàn tán.“Ồ, đó là Lâm hoa khôi trường ta đúng không?”“Cô gái bên cạnh là ai thế ? Tân sinh viên hả? Được quá nhỉ!”“Má, hoa khôi dẫn hoa khôi mới tới à, xinh đẹp cũng lây lan hả, có còn công bằng trên đời này nữa không!”“Xí, lây với lan cái gì, đó gọi là vật họp theo loài, người chơi theo hội”.“Xem ra trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi rồi”.“Tôi thấy vẫn còn thiếu một chút so với Lâm hoa khôi, Lâm hoa khôi có thứ khí chất đặc biệt lắm, chỉ đứng đó thôi là có thể đại diện cho đại học Nam Giang ta đi thi hoa hậu rồi”.“Chưa chắc, Lâm hoa khôi là nhan sắc kiểu cổ điển tao nhã, cô bé kia là dạng trong veo thuần khiết, hoàn toàn khác biệt”.“Đúng, mấy đóa hoa trường ta đều có nét đẹp riêng, thế mới xứng với trường chúng ta, trăm hoa đua nở!”“Có ai biết cô bé kia tên gì không vậy?”Có người đi hỏi thăm rồi quay về nói: “Biết nhé, tên Đinh Hương, là chữ Đinh Hương của cây Đinh Hương ấy”.“Uầy, cả tên cũng tinh khiết như vậy! Yêu yêu!”Có người thuận miệng đọc lên một bài thơ.“…Cây dù giấy dầu, đơn độcBăn khoăn ngâm nga, ngâm ngaCùng với cơn mưa cô quạnhMong là sẽ gặp lại nhauNhư cây Đinh HươngCô gái vương sầu oánCô ấy cóNhan sắc như Đinh HươngMùi hương như Đinh HươngƯu sầu như Đinh Hương”…”Mọi người lập tức cười vang.“Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!”Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.

Chương 543

Đến nơi này, hai người đàn ông dù có là anh hùng hảo hán thì ngoài xách đồ ra cũng chẳng làm được gì, tất cả đều phải nghe lời chỉ huy của Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi đăng ký, như nước chảy mây trôi.

Cô vốn là một trong những hoa khôi trường đại học, vô cùng nổi tiếng ở đại học Nam Giang, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Rất nhiều người xì xào bàn tán.

“Ồ, đó là Lâm hoa khôi trường ta đúng không?”

“Cô gái bên cạnh là ai thế ? Tân sinh viên hả? Được quá nhỉ!”

“Má, hoa khôi dẫn hoa khôi mới tới à, xinh đẹp cũng lây lan hả, có còn công bằng trên đời này nữa không!”

“Xí, lây với lan cái gì, đó gọi là vật họp theo loài, người chơi theo hội”.

“Xem ra trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi rồi”.

“Tôi thấy vẫn còn thiếu một chút so với Lâm hoa khôi, Lâm hoa khôi có thứ khí chất đặc biệt lắm, chỉ đứng đó thôi là có thể đại diện cho đại học Nam Giang ta đi thi hoa hậu rồi”.

“Chưa chắc, Lâm hoa khôi là nhan sắc kiểu cổ điển tao nhã, cô bé kia là dạng trong veo thuần khiết, hoàn toàn khác biệt”.

“Đúng, mấy đóa hoa trường ta đều có nét đẹp riêng, thế mới xứng với trường chúng ta, trăm hoa đua nở!”

“Có ai biết cô bé kia tên gì không vậy?”

Có người đi hỏi thăm rồi quay về nói: “Biết nhé, tên Đinh Hương, là chữ Đinh Hương của cây Đinh Hương ấy”.

“Uầy, cả tên cũng tinh khiết như vậy! Yêu yêu!”

Có người thuận miệng đọc lên một bài thơ.

“…

Cây dù giấy dầu, đơn độc

Băn khoăn ngâm nga, ngâm nga

Cùng với cơn mưa cô quạnh

Mong là sẽ gặp lại nhau

Như cây Đinh Hương

Cô gái vương sầu oán

Cô ấy có

Nhan sắc như Đinh Hương

Mùi hương như Đinh Hương

Ưu sầu như Đinh Hương”

…”

Mọi người lập tức cười vang.

“Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!”

Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.

Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.

Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.

Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.

Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 543Đến nơi này, hai người đàn ông dù có là anh hùng hảo hán thì ngoài xách đồ ra cũng chẳng làm được gì, tất cả đều phải nghe lời chỉ huy của Lâm Mộng Đình.Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi đăng ký, như nước chảy mây trôi.Cô vốn là một trong những hoa khôi trường đại học, vô cùng nổi tiếng ở đại học Nam Giang, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.Rất nhiều người xì xào bàn tán.“Ồ, đó là Lâm hoa khôi trường ta đúng không?”“Cô gái bên cạnh là ai thế ? Tân sinh viên hả? Được quá nhỉ!”“Má, hoa khôi dẫn hoa khôi mới tới à, xinh đẹp cũng lây lan hả, có còn công bằng trên đời này nữa không!”“Xí, lây với lan cái gì, đó gọi là vật họp theo loài, người chơi theo hội”.“Xem ra trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi rồi”.“Tôi thấy vẫn còn thiếu một chút so với Lâm hoa khôi, Lâm hoa khôi có thứ khí chất đặc biệt lắm, chỉ đứng đó thôi là có thể đại diện cho đại học Nam Giang ta đi thi hoa hậu rồi”.“Chưa chắc, Lâm hoa khôi là nhan sắc kiểu cổ điển tao nhã, cô bé kia là dạng trong veo thuần khiết, hoàn toàn khác biệt”.“Đúng, mấy đóa hoa trường ta đều có nét đẹp riêng, thế mới xứng với trường chúng ta, trăm hoa đua nở!”“Có ai biết cô bé kia tên gì không vậy?”Có người đi hỏi thăm rồi quay về nói: “Biết nhé, tên Đinh Hương, là chữ Đinh Hương của cây Đinh Hương ấy”.“Uầy, cả tên cũng tinh khiết như vậy! Yêu yêu!”Có người thuận miệng đọc lên một bài thơ.“…Cây dù giấy dầu, đơn độcBăn khoăn ngâm nga, ngâm ngaCùng với cơn mưa cô quạnhMong là sẽ gặp lại nhauNhư cây Đinh HươngCô gái vương sầu oánCô ấy cóNhan sắc như Đinh HươngMùi hương như Đinh HươngƯu sầu như Đinh Hương”…”Mọi người lập tức cười vang.“Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!”Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.

Chương 543