Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 742

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 742Ông lão lưng còng xoay người lại.Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.Cô gái nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác”.Một anh chàng đáp: “Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi”.Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: “Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!”Ông lão “a a” đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.Có người nói: “Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi”.Một người khác trả lời: “Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?”“Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn”.“Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực”...Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.Bờ sông có người hô lên: “Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!”Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.Một người trẻ tuổi nói: “Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!”Một người khác đáp: “Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?”“Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!”“Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem”.“Thế sao chúng ta lại đến đây?”“Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?”…Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: “Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!” 

Chương 742

Ông lão lưng còng xoay người lại.

Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.

Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.

Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.

Cô gái nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác”.

Một anh chàng đáp: “Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi”.

Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: “Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!”

Ông lão “a a” đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.

Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.

Có người nói: “Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi”.

Một người khác trả lời: “Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?”

“Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn”.

“Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực”.

..

Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.

Bờ sông có người hô lên: “Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!”

Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.

Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.

Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.

Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.

Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.

Một người trẻ tuổi nói: “Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!”

Một người khác đáp: “Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?”

“Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!”

“Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem”.

“Thế sao chúng ta lại đến đây?”

“Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?”

Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: “Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!”

 

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 742Ông lão lưng còng xoay người lại.Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.Cô gái nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác”.Một anh chàng đáp: “Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi”.Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: “Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!”Ông lão “a a” đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.Có người nói: “Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi”.Một người khác trả lời: “Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?”“Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn”.“Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực”...Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.Bờ sông có người hô lên: “Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!”Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.Một người trẻ tuổi nói: “Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!”Một người khác đáp: “Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?”“Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!”“Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem”.“Thế sao chúng ta lại đến đây?”“Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?”…Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: “Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!” 

Chương 742