Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 754
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 754Nhưng đây là chuyện nhà họ Tiền, anh cũng không tiện hỏi nhiều.Ngồi xuống uống trà, Lý Dục Thần và Trí Nhẫn đàm đạo khảo nghiệm mấy câu thiền tông, đều là thảo luận sâu về pháp môn, ngoại trừ Vô Hoa cau mày, như ngộ ra điều gì, thì những người khác nghe mà mơ hồ khó hiểu.Tiền Hân Đồng bất mãn nói: “Hai người đàm đạo phật pháp, có thể đến chùa đàm đạo, ở đây, có thể nói chuyện mà chúng tôi hiểu được không?”“Hân Đồng, không được vô lễ!”, Tiền Nhược Vọng quát nói.Trí Nhẫn cười lớn ha ha: “Không sao không sao, cô cả Tiền muốn nghe cái gì?”Cả Tiền Đường, có lẽ chỉ có một mình Tiền Hân Đồng dám ăn nói, không có lớn nhỏ như vậy trước mặt lão hòa thượng.Tiền Hân Đồng nói: “Lúc thủy triều lên mấy hôm trước, có tin đồn trên sông có giao long xuất hiện, nổi sóng cao mười mấy mét, thủy triều tấn công dạt đi rất nhiều người, chuyện này, mọi người đã nghe nói đến chưa?”“A di đà phật!”, Trí Nhẫn đọc một tiếng phật hiệu, mặt hiện vẻ từ bi khổ nạn.Tiền Khôn nói: “Chuyện này, tôi đã cử người đi điều tra, đúng là lúc đó xảy ra hiện tượng lạ, thủy triều cao quá hai mươi mét. Về thủy triều Tiền Đường, trong lịch sử cũng từng có ghi chép có mấy lần tương tự, lần trước cách hiện nay đã một ngàn một trăm năm, cũng chính là lần tổ tiên Tiền thị chúng ta, Ngô Việt vương Tiền Lưu bắn thủy triều đó”.“Vậy rốt cuộc có phải giao long xuất hiện ở biển không?”, Tiền Hân Đồng hỏi.Tiền Khôn lắc đầu nói: “Đều là nói vô căn cứ, thực sự có giao long ở biển, làm sao có thể đến Tiền Đường mới gây họa? Lần hơn một ngàn năm trước đó, bắt đầu từ kho muối cũ, cả Hải Thành bị nhấn chìm, trực tiếp uy h**p đến an nguy của thành Tiền Đường, Ngô Việt vương mới dẫn hàng vạn kỵ binh, để lại truyền thuyết Tiền Vương bắn thủy triều”.“Nói như vậy, thực sự có giao long?”, Tiền Hân Đồng hỏi.Tiền Khôn trầm ngâm một lát, nhìn mọi người một cái nói:“Mọi người ở đây cũng không phải người ngoài, tôi nói thẳng vậy. Trên đời có rồng hay không, tôi không dám đoán bừa, nhưng chắc chắn trong biển có quái thú. Theo như ghi chép của tổ tiên Tiền thị chúng ta để lại, năm đó Tiền Vương bắn thủy triều, không phải bắn thủy triều, mà là bắn một con rắn khổng lồ”.“Tổ tiền Tiền Vương lợi hại như vậy ư!”, vẻ mặt Tiền Hân Đồng tự hào nói.Lý Dục Thần bỗng hỏi: “Lão ca, vậy đám ninja Đông Doanh cứ nhằm vào nhà họ Tiền không buông, có phải cũng liên quan đến chuyện này không?”Tiền Khôn và Tiền Nhược Vọng quay sang nhìn nhau, gật đầu nói: “Lão đệ thật biết nhìn xa, đúng là như vậy. Nhà họ Tiền chúng tôi có một cây cung tổ truyền, chính là cây cung năm đó tổ tiên dùng để bắn thủy triều. Nghe nói cây cung đó làm bằng xương cốt của rồng, lúc đóng mở có thể nghe thấy tiếng rồng gầm. Đám người Đông Doanh đó muốn có cây cung này”.Tiền Hân Đồng hiếu kỳ mở to đôi mắt: “Sao cháu không biết chuyện này? Cây cung ở đâu?”Tiền Nhược Vọng cười ha ha nói: “Con bé này, để cháu biết thì toàn thế giới đều biết!”“Ông nội!”, Tiền Hân Đồng dẫm châm, bĩu môi.Tiền Khôn nói tiếp: “Đảo quốc Đông Doanh bốn bề là biển. Thường xuyên có cự thú trong biển, hoành hành trong đó, mưa gió sóng thần, dân chúng chịu khổ. Cho nên người Đông Doanh thường xuyên ra quân đội thuyền quy mô lớn, ra biển với danh nghĩa bắt cá voi, thực chất là để đối phó với hải thú. Cũng may xã hội ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, vũ khí tiên tiến, đã rất ít xảy ra chuyện hải thú tấn công duyên hải.Nhưng mười mấy năm trước, ngoài biển Đông Bắc Đông Doanh, một con cự thú ngủ say dưới đáy đại dương đột nhiên tỉnh lại, tạo nên động đất mạnh và sóng thần. Sức phá hoại cũng cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Đông Doanh. Còn thứ đó là cái gì, đến nay vẫn chưa có kết luận. Có người nói là cự long, cũng có người nói là cá côn, còn có người nói là Godzilla”.
Chương 754
Nhưng đây là chuyện nhà họ Tiền, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Ngồi xuống uống trà, Lý Dục Thần và Trí Nhẫn đàm đạo khảo nghiệm mấy câu thiền tông, đều là thảo luận sâu về pháp môn, ngoại trừ Vô Hoa cau mày, như ngộ ra điều gì, thì những người khác nghe mà mơ hồ khó hiểu.
Tiền Hân Đồng bất mãn nói: “Hai người đàm đạo phật pháp, có thể đến chùa đàm đạo, ở đây, có thể nói chuyện mà chúng tôi hiểu được không?”
“Hân Đồng, không được vô lễ!”, Tiền Nhược Vọng quát nói.
Trí Nhẫn cười lớn ha ha: “Không sao không sao, cô cả Tiền muốn nghe cái gì?”
Cả Tiền Đường, có lẽ chỉ có một mình Tiền Hân Đồng dám ăn nói, không có lớn nhỏ như vậy trước mặt lão hòa thượng.
Tiền Hân Đồng nói: “Lúc thủy triều lên mấy hôm trước, có tin đồn trên sông có giao long xuất hiện, nổi sóng cao mười mấy mét, thủy triều tấn công dạt đi rất nhiều người, chuyện này, mọi người đã nghe nói đến chưa?”
“A di đà phật!”, Trí Nhẫn đọc một tiếng phật hiệu, mặt hiện vẻ từ bi khổ nạn.
Tiền Khôn nói: “Chuyện này, tôi đã cử người đi điều tra, đúng là lúc đó xảy ra hiện tượng lạ, thủy triều cao quá hai mươi mét. Về thủy triều Tiền Đường, trong lịch sử cũng từng có ghi chép có mấy lần tương tự, lần trước cách hiện nay đã một ngàn một trăm năm, cũng chính là lần tổ tiên Tiền thị chúng ta, Ngô Việt vương Tiền Lưu bắn thủy triều đó”.
“Vậy rốt cuộc có phải giao long xuất hiện ở biển không?”, Tiền Hân Đồng hỏi.
Tiền Khôn lắc đầu nói: “Đều là nói vô căn cứ, thực sự có giao long ở biển, làm sao có thể đến Tiền Đường mới gây họa? Lần hơn một ngàn năm trước đó, bắt đầu từ kho muối cũ, cả Hải Thành bị nhấn chìm, trực tiếp uy h**p đến an nguy của thành Tiền Đường, Ngô Việt vương mới dẫn hàng vạn kỵ binh, để lại truyền thuyết Tiền Vương bắn thủy triều”.
“Nói như vậy, thực sự có giao long?”, Tiền Hân Đồng hỏi.
Tiền Khôn trầm ngâm một lát, nhìn mọi người một cái nói:
“Mọi người ở đây cũng không phải người ngoài, tôi nói thẳng vậy. Trên đời có rồng hay không, tôi không dám đoán bừa, nhưng chắc chắn trong biển có quái thú. Theo như ghi chép của tổ tiên Tiền thị chúng ta để lại, năm đó Tiền Vương bắn thủy triều, không phải bắn thủy triều, mà là bắn một con rắn khổng lồ”.
“Tổ tiền Tiền Vương lợi hại như vậy ư!”, vẻ mặt Tiền Hân Đồng tự hào nói.
Lý Dục Thần bỗng hỏi: “Lão ca, vậy đám ninja Đông Doanh cứ nhằm vào nhà họ Tiền không buông, có phải cũng liên quan đến chuyện này không?”
Tiền Khôn và Tiền Nhược Vọng quay sang nhìn nhau, gật đầu nói: “Lão đệ thật biết nhìn xa, đúng là như vậy. Nhà họ Tiền chúng tôi có một cây cung tổ truyền, chính là cây cung năm đó tổ tiên dùng để bắn thủy triều. Nghe nói cây cung đó làm bằng xương cốt của rồng, lúc đóng mở có thể nghe thấy tiếng rồng gầm. Đám người Đông Doanh đó muốn có cây cung này”.
Tiền Hân Đồng hiếu kỳ mở to đôi mắt: “Sao cháu không biết chuyện này? Cây cung ở đâu?”
Tiền Nhược Vọng cười ha ha nói: “Con bé này, để cháu biết thì toàn thế giới đều biết!”
“Ông nội!”, Tiền Hân Đồng dẫm châm, bĩu môi.
Tiền Khôn nói tiếp: “Đảo quốc Đông Doanh bốn bề là biển. Thường xuyên có cự thú trong biển, hoành hành trong đó, mưa gió sóng thần, dân chúng chịu khổ. Cho nên người Đông Doanh thường xuyên ra quân đội thuyền quy mô lớn, ra biển với danh nghĩa bắt cá voi, thực chất là để đối phó với hải thú. Cũng may xã hội ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, vũ khí tiên tiến, đã rất ít xảy ra chuyện hải thú tấn công duyên hải.
Nhưng mười mấy năm trước, ngoài biển Đông Bắc Đông Doanh, một con cự thú ngủ say dưới đáy đại dương đột nhiên tỉnh lại, tạo nên động đất mạnh và sóng thần. Sức phá hoại cũng cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Đông Doanh. Còn thứ đó là cái gì, đến nay vẫn chưa có kết luận. Có người nói là cự long, cũng có người nói là cá côn, còn có người nói là Godzilla”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 754Nhưng đây là chuyện nhà họ Tiền, anh cũng không tiện hỏi nhiều.Ngồi xuống uống trà, Lý Dục Thần và Trí Nhẫn đàm đạo khảo nghiệm mấy câu thiền tông, đều là thảo luận sâu về pháp môn, ngoại trừ Vô Hoa cau mày, như ngộ ra điều gì, thì những người khác nghe mà mơ hồ khó hiểu.Tiền Hân Đồng bất mãn nói: “Hai người đàm đạo phật pháp, có thể đến chùa đàm đạo, ở đây, có thể nói chuyện mà chúng tôi hiểu được không?”“Hân Đồng, không được vô lễ!”, Tiền Nhược Vọng quát nói.Trí Nhẫn cười lớn ha ha: “Không sao không sao, cô cả Tiền muốn nghe cái gì?”Cả Tiền Đường, có lẽ chỉ có một mình Tiền Hân Đồng dám ăn nói, không có lớn nhỏ như vậy trước mặt lão hòa thượng.Tiền Hân Đồng nói: “Lúc thủy triều lên mấy hôm trước, có tin đồn trên sông có giao long xuất hiện, nổi sóng cao mười mấy mét, thủy triều tấn công dạt đi rất nhiều người, chuyện này, mọi người đã nghe nói đến chưa?”“A di đà phật!”, Trí Nhẫn đọc một tiếng phật hiệu, mặt hiện vẻ từ bi khổ nạn.Tiền Khôn nói: “Chuyện này, tôi đã cử người đi điều tra, đúng là lúc đó xảy ra hiện tượng lạ, thủy triều cao quá hai mươi mét. Về thủy triều Tiền Đường, trong lịch sử cũng từng có ghi chép có mấy lần tương tự, lần trước cách hiện nay đã một ngàn một trăm năm, cũng chính là lần tổ tiên Tiền thị chúng ta, Ngô Việt vương Tiền Lưu bắn thủy triều đó”.“Vậy rốt cuộc có phải giao long xuất hiện ở biển không?”, Tiền Hân Đồng hỏi.Tiền Khôn lắc đầu nói: “Đều là nói vô căn cứ, thực sự có giao long ở biển, làm sao có thể đến Tiền Đường mới gây họa? Lần hơn một ngàn năm trước đó, bắt đầu từ kho muối cũ, cả Hải Thành bị nhấn chìm, trực tiếp uy h**p đến an nguy của thành Tiền Đường, Ngô Việt vương mới dẫn hàng vạn kỵ binh, để lại truyền thuyết Tiền Vương bắn thủy triều”.“Nói như vậy, thực sự có giao long?”, Tiền Hân Đồng hỏi.Tiền Khôn trầm ngâm một lát, nhìn mọi người một cái nói:“Mọi người ở đây cũng không phải người ngoài, tôi nói thẳng vậy. Trên đời có rồng hay không, tôi không dám đoán bừa, nhưng chắc chắn trong biển có quái thú. Theo như ghi chép của tổ tiên Tiền thị chúng ta để lại, năm đó Tiền Vương bắn thủy triều, không phải bắn thủy triều, mà là bắn một con rắn khổng lồ”.“Tổ tiền Tiền Vương lợi hại như vậy ư!”, vẻ mặt Tiền Hân Đồng tự hào nói.Lý Dục Thần bỗng hỏi: “Lão ca, vậy đám ninja Đông Doanh cứ nhằm vào nhà họ Tiền không buông, có phải cũng liên quan đến chuyện này không?”Tiền Khôn và Tiền Nhược Vọng quay sang nhìn nhau, gật đầu nói: “Lão đệ thật biết nhìn xa, đúng là như vậy. Nhà họ Tiền chúng tôi có một cây cung tổ truyền, chính là cây cung năm đó tổ tiên dùng để bắn thủy triều. Nghe nói cây cung đó làm bằng xương cốt của rồng, lúc đóng mở có thể nghe thấy tiếng rồng gầm. Đám người Đông Doanh đó muốn có cây cung này”.Tiền Hân Đồng hiếu kỳ mở to đôi mắt: “Sao cháu không biết chuyện này? Cây cung ở đâu?”Tiền Nhược Vọng cười ha ha nói: “Con bé này, để cháu biết thì toàn thế giới đều biết!”“Ông nội!”, Tiền Hân Đồng dẫm châm, bĩu môi.Tiền Khôn nói tiếp: “Đảo quốc Đông Doanh bốn bề là biển. Thường xuyên có cự thú trong biển, hoành hành trong đó, mưa gió sóng thần, dân chúng chịu khổ. Cho nên người Đông Doanh thường xuyên ra quân đội thuyền quy mô lớn, ra biển với danh nghĩa bắt cá voi, thực chất là để đối phó với hải thú. Cũng may xã hội ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, vũ khí tiên tiến, đã rất ít xảy ra chuyện hải thú tấn công duyên hải.Nhưng mười mấy năm trước, ngoài biển Đông Bắc Đông Doanh, một con cự thú ngủ say dưới đáy đại dương đột nhiên tỉnh lại, tạo nên động đất mạnh và sóng thần. Sức phá hoại cũng cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Đông Doanh. Còn thứ đó là cái gì, đến nay vẫn chưa có kết luận. Có người nói là cự long, cũng có người nói là cá côn, còn có người nói là Godzilla”.