Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 842
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 842Ngoại trừ bóng ma, anh còn nghĩ đến một người khác, Ngô Hiền, đại sư mà lúc trước nhà họ Triệu mời đến đối phó nhà họ Lâm”.Ngô Hiền từng dùng sách Đinh Đầu Tiễn để lấy hồn phách của Lâm Thượng Nghĩa, sau đó ở nhà họ Triệu, thuật pháp mà ông ta thi triển cũng là sau khi kích hoạt người rơm, hút máu thịt người sống, nuốt chửng linh hồn, gần giống kiểu chết của đạo đồng.Ngô Hiền chắc chắn có đồng môn, đồng môn của ông ta sớm muộn cũng sẽ đến báo thù, điều này, Lý Dục Thần đã nghĩ đến từ lâu.Lão mù lưng gù đó đánh chết Lâm Thiền Minh bằng một chiêu, truyền âm khí vào xương cốt của Lâm Thượng Nghĩa, lấy một nửa cái mạng của ông cụ, võ công phá lực cũng không yếu.Người như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ đến thành phố Hoà.Kẻ này rất có khả năng là đồng môn của Ngô Hiền.Nếu là vậy, lão ta nhất định sẽ đến nhà họ Triệu, điều tra cái chết của Ngô Hiền.Một đường lưu quang rơi xuống trong hoa viên biệt thự nhà họ Triệu.Người làm vườn đang tưới hoa tưởng mình hoa mắt, bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, quát hỏi nói: “Cậu là ai? Từ đâu tới?”Lý Dục Thần không thèm để ý, đi thẳng vào biệt thự trung tâm.Người làm vườn cảm thấy không đúng, bèn đi gọi bảo vệ.Bảo vệ đi đến ngăn cản Lý Dục Thần: “Anh là ai? Sao lại vào đây?”Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Dục Thần, bỗng kinh hãi: “Anh… anh anh…”Cứ anh mãi hồi lâu, không thốt ra lời, lấy máy đàm ra hét: “Sát tinh đến rồi!”Roạt roạt một đám bảo vệ chạy đến từ các hướng khác nhau, bao vây Lý Dục Thần.Cuối cùng đội trưởng bảo vệ nhận ra, đêm hôm đó đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, đến bay vẫn còn sợ hãi.Anh ta khống chế các vệ sĩ hết sức đừng kích động, vì anh ta biết, người ở đây công lại cũng không đánh lại được một đầu ngón tay của đối phương.“Anh, anh đến đây làm gì?”“Gọi Triệu Tứ Hải ra đây nói chuyện”.Lý Dục Thần dừng bước chân, vừa nói vừa đi về phía trước.Đám bảo vệ không ngừng lùi lại, luôn giữ khoảng cách thích hợp với anh.Đội trưởng bảo vệ cầm máy đàm nói mấy câu.Chỉ lúc sau, Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đã đi ra.Triệu Thần Dương tỏ ra hơi căng thẳng, đứng bên cạnh Triệu Tứ Hải.Da mặt Triệu Tứ Hải run lên, cố hết sức nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”“Đồng môn của Ngô Hiền có đến đây không?”, Lý Dục Thần hỏi thẳng.Triệu Thần Dương run lên ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi, cảm thấy hôm sau xong đời rồi.Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.“Có phải là lão mù lưng gù không?”“Đúng thế”.“Ông ta đâu?”“Đi rồi”.
Chương 842
Ngoại trừ bóng ma, anh còn nghĩ đến một người khác, Ngô Hiền, đại sư mà lúc trước nhà họ Triệu mời đến đối phó nhà họ Lâm”.
Ngô Hiền từng dùng sách Đinh Đầu Tiễn để lấy hồn phách của Lâm Thượng Nghĩa, sau đó ở nhà họ Triệu, thuật pháp mà ông ta thi triển cũng là sau khi kích hoạt người rơm, hút máu thịt người sống, nuốt chửng linh hồn, gần giống kiểu chết của đạo đồng.
Ngô Hiền chắc chắn có đồng môn, đồng môn của ông ta sớm muộn cũng sẽ đến báo thù, điều này, Lý Dục Thần đã nghĩ đến từ lâu.
Lão mù lưng gù đó đánh chết Lâm Thiền Minh bằng một chiêu, truyền âm khí vào xương cốt của Lâm Thượng Nghĩa, lấy một nửa cái mạng của ông cụ, võ công phá lực cũng không yếu.
Người như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ đến thành phố Hoà.
Kẻ này rất có khả năng là đồng môn của Ngô Hiền.
Nếu là vậy, lão ta nhất định sẽ đến nhà họ Triệu, điều tra cái chết của Ngô Hiền.
Một đường lưu quang rơi xuống trong hoa viên biệt thự nhà họ Triệu.
Người làm vườn đang tưới hoa tưởng mình hoa mắt, bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, quát hỏi nói: “Cậu là ai? Từ đâu tới?”
Lý Dục Thần không thèm để ý, đi thẳng vào biệt thự trung tâm.
Người làm vườn cảm thấy không đúng, bèn đi gọi bảo vệ.
Bảo vệ đi đến ngăn cản Lý Dục Thần: “Anh là ai? Sao lại vào đây?”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Dục Thần, bỗng kinh hãi: “Anh… anh anh…”
Cứ anh mãi hồi lâu, không thốt ra lời, lấy máy đàm ra hét: “Sát tinh đến rồi!”
Roạt roạt một đám bảo vệ chạy đến từ các hướng khác nhau, bao vây Lý Dục Thần.
Cuối cùng đội trưởng bảo vệ nhận ra, đêm hôm đó đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, đến bay vẫn còn sợ hãi.
Anh ta khống chế các vệ sĩ hết sức đừng kích động, vì anh ta biết, người ở đây công lại cũng không đánh lại được một đầu ngón tay của đối phương.
“Anh, anh đến đây làm gì?”
“Gọi Triệu Tứ Hải ra đây nói chuyện”.
Lý Dục Thần dừng bước chân, vừa nói vừa đi về phía trước.
Đám bảo vệ không ngừng lùi lại, luôn giữ khoảng cách thích hợp với anh.
Đội trưởng bảo vệ cầm máy đàm nói mấy câu.
Chỉ lúc sau, Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đã đi ra.
Triệu Thần Dương tỏ ra hơi căng thẳng, đứng bên cạnh Triệu Tứ Hải.
Da mặt Triệu Tứ Hải run lên, cố hết sức nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
“Đồng môn của Ngô Hiền có đến đây không?”, Lý Dục Thần hỏi thẳng.
Triệu Thần Dương run lên ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi, cảm thấy hôm sau xong đời rồi.
Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.
“Có phải là lão mù lưng gù không?”
“Đúng thế”.
“Ông ta đâu?”
“Đi rồi”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 842Ngoại trừ bóng ma, anh còn nghĩ đến một người khác, Ngô Hiền, đại sư mà lúc trước nhà họ Triệu mời đến đối phó nhà họ Lâm”.Ngô Hiền từng dùng sách Đinh Đầu Tiễn để lấy hồn phách của Lâm Thượng Nghĩa, sau đó ở nhà họ Triệu, thuật pháp mà ông ta thi triển cũng là sau khi kích hoạt người rơm, hút máu thịt người sống, nuốt chửng linh hồn, gần giống kiểu chết của đạo đồng.Ngô Hiền chắc chắn có đồng môn, đồng môn của ông ta sớm muộn cũng sẽ đến báo thù, điều này, Lý Dục Thần đã nghĩ đến từ lâu.Lão mù lưng gù đó đánh chết Lâm Thiền Minh bằng một chiêu, truyền âm khí vào xương cốt của Lâm Thượng Nghĩa, lấy một nửa cái mạng của ông cụ, võ công phá lực cũng không yếu.Người như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ đến thành phố Hoà.Kẻ này rất có khả năng là đồng môn của Ngô Hiền.Nếu là vậy, lão ta nhất định sẽ đến nhà họ Triệu, điều tra cái chết của Ngô Hiền.Một đường lưu quang rơi xuống trong hoa viên biệt thự nhà họ Triệu.Người làm vườn đang tưới hoa tưởng mình hoa mắt, bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, quát hỏi nói: “Cậu là ai? Từ đâu tới?”Lý Dục Thần không thèm để ý, đi thẳng vào biệt thự trung tâm.Người làm vườn cảm thấy không đúng, bèn đi gọi bảo vệ.Bảo vệ đi đến ngăn cản Lý Dục Thần: “Anh là ai? Sao lại vào đây?”Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Dục Thần, bỗng kinh hãi: “Anh… anh anh…”Cứ anh mãi hồi lâu, không thốt ra lời, lấy máy đàm ra hét: “Sát tinh đến rồi!”Roạt roạt một đám bảo vệ chạy đến từ các hướng khác nhau, bao vây Lý Dục Thần.Cuối cùng đội trưởng bảo vệ nhận ra, đêm hôm đó đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, đến bay vẫn còn sợ hãi.Anh ta khống chế các vệ sĩ hết sức đừng kích động, vì anh ta biết, người ở đây công lại cũng không đánh lại được một đầu ngón tay của đối phương.“Anh, anh đến đây làm gì?”“Gọi Triệu Tứ Hải ra đây nói chuyện”.Lý Dục Thần dừng bước chân, vừa nói vừa đi về phía trước.Đám bảo vệ không ngừng lùi lại, luôn giữ khoảng cách thích hợp với anh.Đội trưởng bảo vệ cầm máy đàm nói mấy câu.Chỉ lúc sau, Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đã đi ra.Triệu Thần Dương tỏ ra hơi căng thẳng, đứng bên cạnh Triệu Tứ Hải.Da mặt Triệu Tứ Hải run lên, cố hết sức nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”“Đồng môn của Ngô Hiền có đến đây không?”, Lý Dục Thần hỏi thẳng.Triệu Thần Dương run lên ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi, cảm thấy hôm sau xong đời rồi.Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.“Có phải là lão mù lưng gù không?”“Đúng thế”.“Ông ta đâu?”“Đi rồi”.