Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 848
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 848“Thì ra cậu đang nói là sư phụ à!”“Đúng thế đúng thế!”“Sư phụ thường xuyên đánh mông cậu không?”“Cũng không thường xuyên, chỉ là tôi học thuộc lòng không đọc ra được, ông ấy tức anh ách, mắng tôi là đồ ngốc, tôi không phục, ông ấy liền đánh mông tôi!”“Vậy cậu có sợ sư phụ không?”“Sợ chứ”.“Thế sư phụ cậu có phải là người xấu không?”“Ừm…”, tiểu đạo đồng suy nghĩ, nhe răng cười hi hi: “Tốt thì tốt, chỉ là giữ của keo kiệt quá, ông ấy du ngoan mang socola về, cũng không cho chúng tôi ăn”.Đúng lúc này, bỗng nghe bên trong truyền ra tiếng quát: “Tên nhóc thối này, lại đang nói xấu sư phụ rồi!”Tiểu đạo đồng sợ đến rụt cổ: “Xong rồi, xong rồi! Sư phụ tỉnh rồi, sắp bị mắng rồi!”Chỉ thấy cửa bên trong mở ra, một lão đạo sĩ áo choàng xanh tay cầm phất trần chậm rãi đi ra, miệng còn đang ngáp, hình như chưa tỉnh ngủ.“Thanh Nhai, có khách đến, tại sao không đón vào cửa nói chuyện, bất lịch sự như vậy!”Tiểu đạo đồng lè lưỡi với Lý Dục Thần.Lý Dục Thần cười ha ha nói: “Cậu ta không biết tôi, hỏi cho rõ, không tính là bất lịch sự”.“Cậu đừng nói đỡ cho cậu ta, tên nhóc này, nhỏ người mà lắm trò quỷ!”, đạo sĩ nhìn Lý Dục Thần, hành lễ nói: “Không biết vị đạo sĩ này từ đâu đến, sao lại đến nơi hoang dã nhỏ bé này?”Lý Dục Thần đáp lễ nói: “Đệ tử Thiên Đô Lý Dục Thần đặc biệt đến thăm đạo viện Vân Đài. Xin hỏi đạo trưởng có phải là trụ trì ở đây không?”Đạo sĩ ngẩn người, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.Lý Dục Thần biết ông ta không tin, lấy Thiên Đô lệnh ra giơ cao.Thiên Đô lệnh phát ra kim quang, thấp thoáng có thể thấy một con đường trong hư không, hướng lên trên, biến mất ở tận cuối mênh mông.Sắc mặt đạo sĩ trở nên kích động, người khẽ run lên, chỉnh lại mũ áo, khom người, giọng run run nói: “Đạo viện Vân Đài Bạch Thạch cung nghênh tiên sứ!”Tiểu đạo đồng nhìn mà thấy kỳ lạ, lần đầu tiên thấy sư phụ nhà mình khách sáo với người khác như vậy, cũng phải tràn đầy hiếu kỳ với Lý Dục Thần.“Đạo trưởng không cần đa lễ”, Lý Dục Thần đỡ một tay.Bạch Thạch đạo nhân nói: “Thượng sứ mời vào trong dùng trà”.Lý Dục Thần theo Bạch Thạch đạo nhân đi vào đạo viện Vân Đài.Đạo viện không lớn, thậm chí bài trí có thể nói là đơn sơ, trong viện có bàn đá ghế đá, trong nhà cũng là bàn bát tiên và ghế dài bình thường, đều là đồ dùng của dân chúng bình thường.Tiểu đạo đồng Thanh Nhai giúp đi lấy lá trà và dụng cụ pha trà, sau đó thêm than gỗ vào trong lò than, xách đến một ấm nước lớn, bắt đầu đun nước.Vừa đun, vừa lén nhìn sang người thanh niên đang nói chuyện với sự phụ cậu ta.Bạch Thạch đạo nhân nói: “Nơi này hẻo lánh xa xôi, lại không phải động trời phúc địa gì, vô cùng đơn sơ, khiến thượng tiên chê cười rồi”.Lý Dục Thần cười nói: “Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Đạo viện Vân Đài có Xích Thủy chân nhân là đủ rồi!”
Chương 848
“Thì ra cậu đang nói là sư phụ à!”
“Đúng thế đúng thế!”
“Sư phụ thường xuyên đánh mông cậu không?”
“Cũng không thường xuyên, chỉ là tôi học thuộc lòng không đọc ra được, ông ấy tức anh ách, mắng tôi là đồ ngốc, tôi không phục, ông ấy liền đánh mông tôi!”
“Vậy cậu có sợ sư phụ không?”
“Sợ chứ”.
“Thế sư phụ cậu có phải là người xấu không?”
“Ừm…”, tiểu đạo đồng suy nghĩ, nhe răng cười hi hi: “Tốt thì tốt, chỉ là giữ của keo kiệt quá, ông ấy du ngoan mang socola về, cũng không cho chúng tôi ăn”.
Đúng lúc này, bỗng nghe bên trong truyền ra tiếng quát: “Tên nhóc thối này, lại đang nói xấu sư phụ rồi!”
Tiểu đạo đồng sợ đến rụt cổ: “Xong rồi, xong rồi! Sư phụ tỉnh rồi, sắp bị mắng rồi!”
Chỉ thấy cửa bên trong mở ra, một lão đạo sĩ áo choàng xanh tay cầm phất trần chậm rãi đi ra, miệng còn đang ngáp, hình như chưa tỉnh ngủ.
“Thanh Nhai, có khách đến, tại sao không đón vào cửa nói chuyện, bất lịch sự như vậy!”
Tiểu đạo đồng lè lưỡi với Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười ha ha nói: “Cậu ta không biết tôi, hỏi cho rõ, không tính là bất lịch sự”.
“Cậu đừng nói đỡ cho cậu ta, tên nhóc này, nhỏ người mà lắm trò quỷ!”, đạo sĩ nhìn Lý Dục Thần, hành lễ nói: “Không biết vị đạo sĩ này từ đâu đến, sao lại đến nơi hoang dã nhỏ bé này?”
Lý Dục Thần đáp lễ nói: “Đệ tử Thiên Đô Lý Dục Thần đặc biệt đến thăm đạo viện Vân Đài. Xin hỏi đạo trưởng có phải là trụ trì ở đây không?”
Đạo sĩ ngẩn người, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần biết ông ta không tin, lấy Thiên Đô lệnh ra giơ cao.
Thiên Đô lệnh phát ra kim quang, thấp thoáng có thể thấy một con đường trong hư không, hướng lên trên, biến mất ở tận cuối mênh mông.
Sắc mặt đạo sĩ trở nên kích động, người khẽ run lên, chỉnh lại mũ áo, khom người, giọng run run nói: “Đạo viện Vân Đài Bạch Thạch cung nghênh tiên sứ!”
Tiểu đạo đồng nhìn mà thấy kỳ lạ, lần đầu tiên thấy sư phụ nhà mình khách sáo với người khác như vậy, cũng phải tràn đầy hiếu kỳ với Lý Dục Thần.
“Đạo trưởng không cần đa lễ”, Lý Dục Thần đỡ một tay.
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Thượng sứ mời vào trong dùng trà”.
Lý Dục Thần theo Bạch Thạch đạo nhân đi vào đạo viện Vân Đài.
Đạo viện không lớn, thậm chí bài trí có thể nói là đơn sơ, trong viện có bàn đá ghế đá, trong nhà cũng là bàn bát tiên và ghế dài bình thường, đều là đồ dùng của dân chúng bình thường.
Tiểu đạo đồng Thanh Nhai giúp đi lấy lá trà và dụng cụ pha trà, sau đó thêm than gỗ vào trong lò than, xách đến một ấm nước lớn, bắt đầu đun nước.
Vừa đun, vừa lén nhìn sang người thanh niên đang nói chuyện với sự phụ cậu ta.
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Nơi này hẻo lánh xa xôi, lại không phải động trời phúc địa gì, vô cùng đơn sơ, khiến thượng tiên chê cười rồi”.
Lý Dục Thần cười nói: “Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Đạo viện Vân Đài có Xích Thủy chân nhân là đủ rồi!”
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 848“Thì ra cậu đang nói là sư phụ à!”“Đúng thế đúng thế!”“Sư phụ thường xuyên đánh mông cậu không?”“Cũng không thường xuyên, chỉ là tôi học thuộc lòng không đọc ra được, ông ấy tức anh ách, mắng tôi là đồ ngốc, tôi không phục, ông ấy liền đánh mông tôi!”“Vậy cậu có sợ sư phụ không?”“Sợ chứ”.“Thế sư phụ cậu có phải là người xấu không?”“Ừm…”, tiểu đạo đồng suy nghĩ, nhe răng cười hi hi: “Tốt thì tốt, chỉ là giữ của keo kiệt quá, ông ấy du ngoan mang socola về, cũng không cho chúng tôi ăn”.Đúng lúc này, bỗng nghe bên trong truyền ra tiếng quát: “Tên nhóc thối này, lại đang nói xấu sư phụ rồi!”Tiểu đạo đồng sợ đến rụt cổ: “Xong rồi, xong rồi! Sư phụ tỉnh rồi, sắp bị mắng rồi!”Chỉ thấy cửa bên trong mở ra, một lão đạo sĩ áo choàng xanh tay cầm phất trần chậm rãi đi ra, miệng còn đang ngáp, hình như chưa tỉnh ngủ.“Thanh Nhai, có khách đến, tại sao không đón vào cửa nói chuyện, bất lịch sự như vậy!”Tiểu đạo đồng lè lưỡi với Lý Dục Thần.Lý Dục Thần cười ha ha nói: “Cậu ta không biết tôi, hỏi cho rõ, không tính là bất lịch sự”.“Cậu đừng nói đỡ cho cậu ta, tên nhóc này, nhỏ người mà lắm trò quỷ!”, đạo sĩ nhìn Lý Dục Thần, hành lễ nói: “Không biết vị đạo sĩ này từ đâu đến, sao lại đến nơi hoang dã nhỏ bé này?”Lý Dục Thần đáp lễ nói: “Đệ tử Thiên Đô Lý Dục Thần đặc biệt đến thăm đạo viện Vân Đài. Xin hỏi đạo trưởng có phải là trụ trì ở đây không?”Đạo sĩ ngẩn người, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.Lý Dục Thần biết ông ta không tin, lấy Thiên Đô lệnh ra giơ cao.Thiên Đô lệnh phát ra kim quang, thấp thoáng có thể thấy một con đường trong hư không, hướng lên trên, biến mất ở tận cuối mênh mông.Sắc mặt đạo sĩ trở nên kích động, người khẽ run lên, chỉnh lại mũ áo, khom người, giọng run run nói: “Đạo viện Vân Đài Bạch Thạch cung nghênh tiên sứ!”Tiểu đạo đồng nhìn mà thấy kỳ lạ, lần đầu tiên thấy sư phụ nhà mình khách sáo với người khác như vậy, cũng phải tràn đầy hiếu kỳ với Lý Dục Thần.“Đạo trưởng không cần đa lễ”, Lý Dục Thần đỡ một tay.Bạch Thạch đạo nhân nói: “Thượng sứ mời vào trong dùng trà”.Lý Dục Thần theo Bạch Thạch đạo nhân đi vào đạo viện Vân Đài.Đạo viện không lớn, thậm chí bài trí có thể nói là đơn sơ, trong viện có bàn đá ghế đá, trong nhà cũng là bàn bát tiên và ghế dài bình thường, đều là đồ dùng của dân chúng bình thường.Tiểu đạo đồng Thanh Nhai giúp đi lấy lá trà và dụng cụ pha trà, sau đó thêm than gỗ vào trong lò than, xách đến một ấm nước lớn, bắt đầu đun nước.Vừa đun, vừa lén nhìn sang người thanh niên đang nói chuyện với sự phụ cậu ta.Bạch Thạch đạo nhân nói: “Nơi này hẻo lánh xa xôi, lại không phải động trời phúc địa gì, vô cùng đơn sơ, khiến thượng tiên chê cười rồi”.Lý Dục Thần cười nói: “Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Đạo viện Vân Đài có Xích Thủy chân nhân là đủ rồi!”