Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 868
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 868“Bà đây rơi vào tay anh, coi như tôi xui xẻo. Anh muốn giết thì giết, tùy anh! Kẻ âm độc như các người, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”“Cô nói đúng, phái Âm Sơn sẽ nhanh chóng gặp báo ứng thôi. Nhưng chuyện của các người cũng không thể bỏ qua như vậy”.Lý Dục Thần bẻ mấy cành cây, bố trí trận pháp xung quanh cô gái.Sau đó nói với Lam Điền: “Được rồi, con rắn cắn cháu đã chết, chúng ta quay về thôi”.Lam Điền chỉ vào cô gái nói: “Vậy cô ta…”Lý Dục Thần cười nói: “Rắn của cô ta nuôi đã cắn người, thì phải chịu trừng phạt thích đáng”.Lam Điền hiểu mà như không hiểu, theo Lý Dục Thần quay về, lúc đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy cái.Lý Dục Thần đưa Lam Điền về nhà, dặn dò nói: “Được rồi, cháu ở trong nhà, đừng ra ngoài”.Lam Điền như có chút không nỡ, hỏi: “Chú à, chú còn đến nữa không?”Lý Dục Thần: “Đợi chú làm xong việc, sẽ đến thăm cháu”.Rồi rời khỏi nhà anh thợ săn, về đến trấn Lâm Hoang.…Căn nhà của Diệp Hoàng vẫn còn sáng đèn.Một người áo đen ngồi chính giữa, trên khuôn mặt đầy khí đen âm u.“Ông nói, có người muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn?”Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng sợ hãi đứng bên cạnh.“Thưa La đường chủ, chưa chắc chắn có phải đến gây chuyện không, người đó là do Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu, có thư ở đây”.Diệp Chính Hồng lấy ra bức thư của Bạch Thạch viết, đưa cho người áo đen.Người áo đen nhận lấy thư, xem qua một lượt, cười lạnh lùng: “Hừ, đạo viện Vân Đài! Không biết tự lượng sức mình! Gốc rễ của người đó, các người đã biết rõ chưa?”“Vẫn chưa. Nhưng rất có khả năng là truyền nhân của mạch y thánh”, Diệp Hoàng nói.“Tại sao lại nói vậy?”Diệp Chính Hồng liền kể lại chuyện ban sáng một lượt, đương nhiên cũng nói ra chuyện viên thuốc.Diệp Hoàng cố nháy mắt, Diệp Chính Hồng chỉ coi như không nhìn thấy.Diệp Hoàng tức đến toát mồ hôi.“Thế thuốc đâu?”, người áo đen hỏi.“Thuốc… tôi… tôi đã uống rồi!”, Diệp Hoàng lắp bắp thừa nhận: “Tôi chỉ muốn thử độc tính xem thế nào”.“Thử ra chưa?”, người áo đen lạnh lùng hỏi.“Thử, thử ra rồi, đúng là linh dược, có hiệu quả gột rửa tim phổi, bổ dương bổ tủy”.“Hừ, tôi thấy ông còn dám lên cả với heo nái, chắc công hiệu không chỉ vậy phải không?”“Việc này…”“Nếu thực sự là linh dược của Dược Tiên Môn, bị ông uống mất, thì đúng là phí của trời!”Diệp Hoàng sợ đến run rẩy: “Thuộc hạ biết tội!”“Thôi, uống thì cũng uống rồi, còn có thể nôn ra chắc?”Người áo đen hằm hằm trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Chương 868
“Bà đây rơi vào tay anh, coi như tôi xui xẻo. Anh muốn giết thì giết, tùy anh! Kẻ âm độc như các người, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”
“Cô nói đúng, phái Âm Sơn sẽ nhanh chóng gặp báo ứng thôi. Nhưng chuyện của các người cũng không thể bỏ qua như vậy”.
Lý Dục Thần bẻ mấy cành cây, bố trí trận pháp xung quanh cô gái.
Sau đó nói với Lam Điền: “Được rồi, con rắn cắn cháu đã chết, chúng ta quay về thôi”.
Lam Điền chỉ vào cô gái nói: “Vậy cô ta…”
Lý Dục Thần cười nói: “Rắn của cô ta nuôi đã cắn người, thì phải chịu trừng phạt thích đáng”.
Lam Điền hiểu mà như không hiểu, theo Lý Dục Thần quay về, lúc đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy cái.
Lý Dục Thần đưa Lam Điền về nhà, dặn dò nói: “Được rồi, cháu ở trong nhà, đừng ra ngoài”.
Lam Điền như có chút không nỡ, hỏi: “Chú à, chú còn đến nữa không?”
Lý Dục Thần: “Đợi chú làm xong việc, sẽ đến thăm cháu”.
Rồi rời khỏi nhà anh thợ săn, về đến trấn Lâm Hoang.
…
Căn nhà của Diệp Hoàng vẫn còn sáng đèn.
Một người áo đen ngồi chính giữa, trên khuôn mặt đầy khí đen âm u.
“Ông nói, có người muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn?”
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng sợ hãi đứng bên cạnh.
“Thưa La đường chủ, chưa chắc chắn có phải đến gây chuyện không, người đó là do Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu, có thư ở đây”.
Diệp Chính Hồng lấy ra bức thư của Bạch Thạch viết, đưa cho người áo đen.
Người áo đen nhận lấy thư, xem qua một lượt, cười lạnh lùng: “Hừ, đạo viện Vân Đài! Không biết tự lượng sức mình! Gốc rễ của người đó, các người đã biết rõ chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng rất có khả năng là truyền nhân của mạch y thánh”, Diệp Hoàng nói.
“Tại sao lại nói vậy?”
Diệp Chính Hồng liền kể lại chuyện ban sáng một lượt, đương nhiên cũng nói ra chuyện viên thuốc.
Diệp Hoàng cố nháy mắt, Diệp Chính Hồng chỉ coi như không nhìn thấy.
Diệp Hoàng tức đến toát mồ hôi.
“Thế thuốc đâu?”, người áo đen hỏi.
“Thuốc… tôi… tôi đã uống rồi!”, Diệp Hoàng lắp bắp thừa nhận: “Tôi chỉ muốn thử độc tính xem thế nào”.
“Thử ra chưa?”, người áo đen lạnh lùng hỏi.
“Thử, thử ra rồi, đúng là linh dược, có hiệu quả gột rửa tim phổi, bổ dương bổ tủy”.
“Hừ, tôi thấy ông còn dám lên cả với heo nái, chắc công hiệu không chỉ vậy phải không?”
“Việc này…”
“Nếu thực sự là linh dược của Dược Tiên Môn, bị ông uống mất, thì đúng là phí của trời!”
Diệp Hoàng sợ đến run rẩy: “Thuộc hạ biết tội!”
“Thôi, uống thì cũng uống rồi, còn có thể nôn ra chắc?”
Người áo đen hằm hằm trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 868“Bà đây rơi vào tay anh, coi như tôi xui xẻo. Anh muốn giết thì giết, tùy anh! Kẻ âm độc như các người, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”“Cô nói đúng, phái Âm Sơn sẽ nhanh chóng gặp báo ứng thôi. Nhưng chuyện của các người cũng không thể bỏ qua như vậy”.Lý Dục Thần bẻ mấy cành cây, bố trí trận pháp xung quanh cô gái.Sau đó nói với Lam Điền: “Được rồi, con rắn cắn cháu đã chết, chúng ta quay về thôi”.Lam Điền chỉ vào cô gái nói: “Vậy cô ta…”Lý Dục Thần cười nói: “Rắn của cô ta nuôi đã cắn người, thì phải chịu trừng phạt thích đáng”.Lam Điền hiểu mà như không hiểu, theo Lý Dục Thần quay về, lúc đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy cái.Lý Dục Thần đưa Lam Điền về nhà, dặn dò nói: “Được rồi, cháu ở trong nhà, đừng ra ngoài”.Lam Điền như có chút không nỡ, hỏi: “Chú à, chú còn đến nữa không?”Lý Dục Thần: “Đợi chú làm xong việc, sẽ đến thăm cháu”.Rồi rời khỏi nhà anh thợ săn, về đến trấn Lâm Hoang.…Căn nhà của Diệp Hoàng vẫn còn sáng đèn.Một người áo đen ngồi chính giữa, trên khuôn mặt đầy khí đen âm u.“Ông nói, có người muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn?”Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng sợ hãi đứng bên cạnh.“Thưa La đường chủ, chưa chắc chắn có phải đến gây chuyện không, người đó là do Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu, có thư ở đây”.Diệp Chính Hồng lấy ra bức thư của Bạch Thạch viết, đưa cho người áo đen.Người áo đen nhận lấy thư, xem qua một lượt, cười lạnh lùng: “Hừ, đạo viện Vân Đài! Không biết tự lượng sức mình! Gốc rễ của người đó, các người đã biết rõ chưa?”“Vẫn chưa. Nhưng rất có khả năng là truyền nhân của mạch y thánh”, Diệp Hoàng nói.“Tại sao lại nói vậy?”Diệp Chính Hồng liền kể lại chuyện ban sáng một lượt, đương nhiên cũng nói ra chuyện viên thuốc.Diệp Hoàng cố nháy mắt, Diệp Chính Hồng chỉ coi như không nhìn thấy.Diệp Hoàng tức đến toát mồ hôi.“Thế thuốc đâu?”, người áo đen hỏi.“Thuốc… tôi… tôi đã uống rồi!”, Diệp Hoàng lắp bắp thừa nhận: “Tôi chỉ muốn thử độc tính xem thế nào”.“Thử ra chưa?”, người áo đen lạnh lùng hỏi.“Thử, thử ra rồi, đúng là linh dược, có hiệu quả gột rửa tim phổi, bổ dương bổ tủy”.“Hừ, tôi thấy ông còn dám lên cả với heo nái, chắc công hiệu không chỉ vậy phải không?”“Việc này…”“Nếu thực sự là linh dược của Dược Tiên Môn, bị ông uống mất, thì đúng là phí của trời!”Diệp Hoàng sợ đến run rẩy: “Thuộc hạ biết tội!”“Thôi, uống thì cũng uống rồi, còn có thể nôn ra chắc?”Người áo đen hằm hằm trừng mắt nhìn ông ta một cái.