Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 870
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 870“Ai đó?”, Mộc đường chủ quát hỏi.Cửa phòng cót két mở ra.Lý Dục Thần chậm rãi đi vào.“Là cậu!”, Diệp Chính Hồng kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”“Không ngờ tôi lại đến phải không?”Lý Dục Thần như người không có chuyện gì, đi vào phòng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà khác ở giữa cách Mộc đường chủ.“Người của đạo viện Vân Đài tin tưởng ông như vậy, Bạch Thạch chân nhân còn nói một đóng những lời tốt đẹp về nhà họ Diệp các người trước mặt tôi. Không ngờ, nhà họ Diệp đã sinh ra hai tên con cháu bất hiếu như các người, vô học bất tài, bỏ phí tổ nghiệp cũng thôi đi, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn, đúng là cực kỳ bất hiếu!”“Cậu nói cái gì?”, Diệp Hoàng tức giân nói: “Cậu trù ai đoạn tử tuyệt tôn hả?”Lý Dục Thần cười nói: “Các người gia nhập phái Âm Sơn, chính là con đường chết, hai người chết rồi, chẳng phải nhà họ Diệp tuyệt hậu rồi sao?”“Nói bậy!”, Diệp Hoàng nổi giận: “Có Mộc đường chủ ở đây, tên nhóc cậu muốn chết phải không?”Mộc đường chủ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, ai sai khiến cậu tới? Nói rõ ra, tôi thưởng cậu một các xác nguyên vẹn!”Diệp Hoàng nói: “Mộc đường chủ, hà tất ông phải ra tay, giao tên nhóc này cho chúng tôi đi”.Diệp Chính Hồng hiểu, bố đang nghĩ đến đan dược của tên nhóc này, còn ông ta cũng muốn có mấy cây châm thần kỳ đó. Nếu để Mộc đường chủ ra tay, bất luận trên người tên nhóc này có đồ tốt gì, cũng không đến lượt bọn họ.Còn để họ ra tay, khống chế tên nhóc này, những đồ lột được ra, Mộc đường chủ cũng không tiện lấy đi toàn bộ, ít nhất cũng có thể để cho họ một nửa,Vì vậy, Diệp Chính Hồng cũng nói: “Đúng thế, Mộc đường chủ, ông là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, đối phó nhân vật nhỏ này, đâu cần ông đích thân ra tay, giao cho chúng tôi đi”.Mộc đường chủ gật đầu nói: “Được, vậy giao cho các người đấy”.Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nháy mắt nhau.Diệp Chính Hồng liền lao về phía Lý Dục Thần trước tiên.Nhà họ Diệp bọn họ, mấy trăm năm trước chuyển đến trấn Lâm Hoang, đã truyền thừa nhiều đời, đương nhiên là có chút bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh hộ thân, thì không thể sống bên đầm hoang.Diệp Chính Hồng động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, giống như linh miêu, lúc lao lên, trong tay đã có thêm một con dao găm.Trên con dao lóe lên ánh sáng xanh, hiển nhiên là đã bôi kịch độc.Trong mắt Diệp Chính Hồng lộ ra hung quang, dường như đã nhìn thấy lưỡi dao cắt da thịt, đối thủ phát độc bỏ mạng.Nhưng đúng lúc mũi dao của ông ta sắp chạm đến cổ của đối phương, không biết làm sao, bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ đẩy ông ta sang ngang.Diệp Chính Hồng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.Với người bên cạnh thấy, ông ta đang lao về phía Lý Dục Thần, đột nhiên đổi hướng trong không trung.Còn bên cạnh Lý Dục Thần, cách một chiếc bàn, chính là Mộc đường chủ.Vậy là, con dao của Diệp Chính Hồng đâm về phía Mộc đường chủ.
Chương 870
“Ai đó?”, Mộc đường chủ quát hỏi.
Cửa phòng cót két mở ra.
Lý Dục Thần chậm rãi đi vào.
“Là cậu!”, Diệp Chính Hồng kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
“Không ngờ tôi lại đến phải không?”
Lý Dục Thần như người không có chuyện gì, đi vào phòng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà khác ở giữa cách Mộc đường chủ.
“Người của đạo viện Vân Đài tin tưởng ông như vậy, Bạch Thạch chân nhân còn nói một đóng những lời tốt đẹp về nhà họ Diệp các người trước mặt tôi. Không ngờ, nhà họ Diệp đã sinh ra hai tên con cháu bất hiếu như các người, vô học bất tài, bỏ phí tổ nghiệp cũng thôi đi, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn, đúng là cực kỳ bất hiếu!”
“Cậu nói cái gì?”, Diệp Hoàng tức giân nói: “Cậu trù ai đoạn tử tuyệt tôn hả?”
Lý Dục Thần cười nói: “Các người gia nhập phái Âm Sơn, chính là con đường chết, hai người chết rồi, chẳng phải nhà họ Diệp tuyệt hậu rồi sao?”
“Nói bậy!”, Diệp Hoàng nổi giận: “Có Mộc đường chủ ở đây, tên nhóc cậu muốn chết phải không?”
Mộc đường chủ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, ai sai khiến cậu tới? Nói rõ ra, tôi thưởng cậu một các xác nguyên vẹn!”
Diệp Hoàng nói: “Mộc đường chủ, hà tất ông phải ra tay, giao tên nhóc này cho chúng tôi đi”.
Diệp Chính Hồng hiểu, bố đang nghĩ đến đan dược của tên nhóc này, còn ông ta cũng muốn có mấy cây châm thần kỳ đó. Nếu để Mộc đường chủ ra tay, bất luận trên người tên nhóc này có đồ tốt gì, cũng không đến lượt bọn họ.
Còn để họ ra tay, khống chế tên nhóc này, những đồ lột được ra, Mộc đường chủ cũng không tiện lấy đi toàn bộ, ít nhất cũng có thể để cho họ một nửa,
Vì vậy, Diệp Chính Hồng cũng nói: “Đúng thế, Mộc đường chủ, ông là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, đối phó nhân vật nhỏ này, đâu cần ông đích thân ra tay, giao cho chúng tôi đi”.
Mộc đường chủ gật đầu nói: “Được, vậy giao cho các người đấy”.
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nháy mắt nhau.
Diệp Chính Hồng liền lao về phía Lý Dục Thần trước tiên.
Nhà họ Diệp bọn họ, mấy trăm năm trước chuyển đến trấn Lâm Hoang, đã truyền thừa nhiều đời, đương nhiên là có chút bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh hộ thân, thì không thể sống bên đầm hoang.
Diệp Chính Hồng động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, giống như linh miêu, lúc lao lên, trong tay đã có thêm một con dao găm.
Trên con dao lóe lên ánh sáng xanh, hiển nhiên là đã bôi kịch độc.
Trong mắt Diệp Chính Hồng lộ ra hung quang, dường như đã nhìn thấy lưỡi dao cắt da thịt, đối thủ phát độc bỏ mạng.
Nhưng đúng lúc mũi dao của ông ta sắp chạm đến cổ của đối phương, không biết làm sao, bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ đẩy ông ta sang ngang.
Diệp Chính Hồng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.
Với người bên cạnh thấy, ông ta đang lao về phía Lý Dục Thần, đột nhiên đổi hướng trong không trung.
Còn bên cạnh Lý Dục Thần, cách một chiếc bàn, chính là Mộc đường chủ.
Vậy là, con dao của Diệp Chính Hồng đâm về phía Mộc đường chủ.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 870“Ai đó?”, Mộc đường chủ quát hỏi.Cửa phòng cót két mở ra.Lý Dục Thần chậm rãi đi vào.“Là cậu!”, Diệp Chính Hồng kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”“Không ngờ tôi lại đến phải không?”Lý Dục Thần như người không có chuyện gì, đi vào phòng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà khác ở giữa cách Mộc đường chủ.“Người của đạo viện Vân Đài tin tưởng ông như vậy, Bạch Thạch chân nhân còn nói một đóng những lời tốt đẹp về nhà họ Diệp các người trước mặt tôi. Không ngờ, nhà họ Diệp đã sinh ra hai tên con cháu bất hiếu như các người, vô học bất tài, bỏ phí tổ nghiệp cũng thôi đi, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn, đúng là cực kỳ bất hiếu!”“Cậu nói cái gì?”, Diệp Hoàng tức giân nói: “Cậu trù ai đoạn tử tuyệt tôn hả?”Lý Dục Thần cười nói: “Các người gia nhập phái Âm Sơn, chính là con đường chết, hai người chết rồi, chẳng phải nhà họ Diệp tuyệt hậu rồi sao?”“Nói bậy!”, Diệp Hoàng nổi giận: “Có Mộc đường chủ ở đây, tên nhóc cậu muốn chết phải không?”Mộc đường chủ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, ai sai khiến cậu tới? Nói rõ ra, tôi thưởng cậu một các xác nguyên vẹn!”Diệp Hoàng nói: “Mộc đường chủ, hà tất ông phải ra tay, giao tên nhóc này cho chúng tôi đi”.Diệp Chính Hồng hiểu, bố đang nghĩ đến đan dược của tên nhóc này, còn ông ta cũng muốn có mấy cây châm thần kỳ đó. Nếu để Mộc đường chủ ra tay, bất luận trên người tên nhóc này có đồ tốt gì, cũng không đến lượt bọn họ.Còn để họ ra tay, khống chế tên nhóc này, những đồ lột được ra, Mộc đường chủ cũng không tiện lấy đi toàn bộ, ít nhất cũng có thể để cho họ một nửa,Vì vậy, Diệp Chính Hồng cũng nói: “Đúng thế, Mộc đường chủ, ông là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, đối phó nhân vật nhỏ này, đâu cần ông đích thân ra tay, giao cho chúng tôi đi”.Mộc đường chủ gật đầu nói: “Được, vậy giao cho các người đấy”.Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nháy mắt nhau.Diệp Chính Hồng liền lao về phía Lý Dục Thần trước tiên.Nhà họ Diệp bọn họ, mấy trăm năm trước chuyển đến trấn Lâm Hoang, đã truyền thừa nhiều đời, đương nhiên là có chút bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh hộ thân, thì không thể sống bên đầm hoang.Diệp Chính Hồng động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, giống như linh miêu, lúc lao lên, trong tay đã có thêm một con dao găm.Trên con dao lóe lên ánh sáng xanh, hiển nhiên là đã bôi kịch độc.Trong mắt Diệp Chính Hồng lộ ra hung quang, dường như đã nhìn thấy lưỡi dao cắt da thịt, đối thủ phát độc bỏ mạng.Nhưng đúng lúc mũi dao của ông ta sắp chạm đến cổ của đối phương, không biết làm sao, bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ đẩy ông ta sang ngang.Diệp Chính Hồng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.Với người bên cạnh thấy, ông ta đang lao về phía Lý Dục Thần, đột nhiên đổi hướng trong không trung.Còn bên cạnh Lý Dục Thần, cách một chiếc bàn, chính là Mộc đường chủ.Vậy là, con dao của Diệp Chính Hồng đâm về phía Mộc đường chủ.