Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 918
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 918Sư phụ Vinh cũng vừa hay nhìn sang ông ta.Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu.…Sau một trận mưa lớn, trong đầm hoang lại trong xanh trở lại.Nước lũ mau rút đi, để lại dấu vết hoang tàn kinh hãi dưới đất.Cụ Nham Sơn dắt tẩu thuốc bên hông, trên chân buộc dao chặt củi, trên lưng vác cây cung, đi trong đầm hoang sau mưa.Ông cụ và những người khác cùng tìm kiếm gần một tháng.Người khác đều đi hết, ông cụ vẫn ở lại.Dựa vào khứu giác của thợ săn già nhất, cũng từng nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông cụ không từ bỏ.Ông cụ muốn tìm cháu gái của mình.Ông cụ biết, rất có thể họ sẽ đột ngột xuất hiện ở nơi nào đó.Giống như năm đó, tiên nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông cụ.Cụ Nham Sơn di theo con đường trong trí nhớ, nhưng đi mãi đi mãi vẫn lạc đường.Đầm hoang nổi bật chính là ở chữ “hoang”, sau một trận mưa lớn biến thành ‘đầm’, mấy trăm hơn ngàn năm, không ai có thể đi hết một lượt trong cả đầm hoang.Bên ngoài cho rằng Thập Vạn Đại Sơn là từng ngọn núi liên tiếp, giống như trồng cây, từng cái cây xếp hàng đứng đó, nhưng vào trong mới biết, trong đại sơn là núi liền núi, núi đè núi, núi ôm núi, núi lớn liền núi nhỏ, núi nhỏ quấn quanh núi lớn. Nhìn từ xa, là từng ngọn núi trong đám mây, nhưng trước mắt chỉ có rừng rậm che lấp bầu trời, và những vách núi dựng đứng ngăn cản bạn tiến vào.Cụ Nham Sơn đã đi ba ngày ba đêm, lương khô mang theo cũng đã ăn hết.Ông cụ vốn nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh săn bắn của mình, ít nhất sẽ không chết đói. Nhưng không ngờ, ba ngày nay, ông cụ lại không gặp được một con thú hoang sống nào, mà nhìn thấy không ít xương thú hoang vùi dưới đất. Dường như nơi này là một bãi tha ma khổng lồ của động vật vậy.Cụ Nham Sơn đói lắm rồi, nhờ vào ăn quả rừng và cỏ dại cố trụ được hai ngày. Thực sự không trụ được nữa, ông cụ tìm cỏ khô chất đống lại, nằm lên cỏ, châm lửa.Trong ánh lửa bập bùng, ông cụ nhìn thấy khuôn mặt của cháu gái.“Lam Điền à, cháu về đi! Bố mẹ đều đang ở nhà đợi cháu đấy!”, ông cụ hô gọi.Khuôn mặt cháu gái cười sinh động, lấp lánh trong ánh lửa, đột nhiên lớn lên, biến thành một khuôn mặt khác.Cụ Nham Sơn nhớ đến tiên nữ mình gặp được hồi trẻ.Ông cụ không chắc chắn, đây là khuôn mặt của tiên nữ, hay là khuôn mặt của cháu gái.Có lẽ, đợi linh hồn lên trời, thì có thể gặp được tiên nữ.Ông cụ nghĩ như vậy.Một cơn mưa dày hạt nhỏ như cam lộ rơi xuống, dật tắt lửa.Ông cụ nhìn thấy tiên nữ đứng trước mặt mình, mỉm cười với mình.Cụ Nham Sơn kích động đứng lên, ông cụ muốn tiến lên, muốn đi sờ khuôn mặt của tiên nữ, khi ông cụ nhìn cánh tay già nua gày go của mình, ông ta liền lạnh lòng.“Tôi già rồi!”, ông cụ nói.Tiên nữ cười với ông cụ: “Con người đều sẽ già, cây cối cũng sẽ già, tiên cũng sẽ già”.“Nhưng cô vẫn trẻ như vậy, đẹp như vậy!”, cụ Nham Sơn nói
Chương 918
Sư phụ Vinh cũng vừa hay nhìn sang ông ta.
Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
…
Sau một trận mưa lớn, trong đầm hoang lại trong xanh trở lại.
Nước lũ mau rút đi, để lại dấu vết hoang tàn kinh hãi dưới đất.
Cụ Nham Sơn dắt tẩu thuốc bên hông, trên chân buộc dao chặt củi, trên lưng vác cây cung, đi trong đầm hoang sau mưa.
Ông cụ và những người khác cùng tìm kiếm gần một tháng.
Người khác đều đi hết, ông cụ vẫn ở lại.
Dựa vào khứu giác của thợ săn già nhất, cũng từng nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông cụ không từ bỏ.
Ông cụ muốn tìm cháu gái của mình.
Ông cụ biết, rất có thể họ sẽ đột ngột xuất hiện ở nơi nào đó.
Giống như năm đó, tiên nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông cụ.
Cụ Nham Sơn di theo con đường trong trí nhớ, nhưng đi mãi đi mãi vẫn lạc đường.
Đầm hoang nổi bật chính là ở chữ “hoang”, sau một trận mưa lớn biến thành ‘đầm’, mấy trăm hơn ngàn năm, không ai có thể đi hết một lượt trong cả đầm hoang.
Bên ngoài cho rằng Thập Vạn Đại Sơn là từng ngọn núi liên tiếp, giống như trồng cây, từng cái cây xếp hàng đứng đó, nhưng vào trong mới biết, trong đại sơn là núi liền núi, núi đè núi, núi ôm núi, núi lớn liền núi nhỏ, núi nhỏ quấn quanh núi lớn. Nhìn từ xa, là từng ngọn núi trong đám mây, nhưng trước mắt chỉ có rừng rậm che lấp bầu trời, và những vách núi dựng đứng ngăn cản bạn tiến vào.
Cụ Nham Sơn đã đi ba ngày ba đêm, lương khô mang theo cũng đã ăn hết.
Ông cụ vốn nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh săn bắn của mình, ít nhất sẽ không chết đói. Nhưng không ngờ, ba ngày nay, ông cụ lại không gặp được một con thú hoang sống nào, mà nhìn thấy không ít xương thú hoang vùi dưới đất. Dường như nơi này là một bãi tha ma khổng lồ của động vật vậy.
Cụ Nham Sơn đói lắm rồi, nhờ vào ăn quả rừng và cỏ dại cố trụ được hai ngày. Thực sự không trụ được nữa, ông cụ tìm cỏ khô chất đống lại, nằm lên cỏ, châm lửa.
Trong ánh lửa bập bùng, ông cụ nhìn thấy khuôn mặt của cháu gái.
“Lam Điền à, cháu về đi! Bố mẹ đều đang ở nhà đợi cháu đấy!”, ông cụ hô gọi.
Khuôn mặt cháu gái cười sinh động, lấp lánh trong ánh lửa, đột nhiên lớn lên, biến thành một khuôn mặt khác.
Cụ Nham Sơn nhớ đến tiên nữ mình gặp được hồi trẻ.
Ông cụ không chắc chắn, đây là khuôn mặt của tiên nữ, hay là khuôn mặt của cháu gái.
Có lẽ, đợi linh hồn lên trời, thì có thể gặp được tiên nữ.
Ông cụ nghĩ như vậy.
Một cơn mưa dày hạt nhỏ như cam lộ rơi xuống, dật tắt lửa.
Ông cụ nhìn thấy tiên nữ đứng trước mặt mình, mỉm cười với mình.
Cụ Nham Sơn kích động đứng lên, ông cụ muốn tiến lên, muốn đi sờ khuôn mặt của tiên nữ, khi ông cụ nhìn cánh tay già nua gày go của mình, ông ta liền lạnh lòng.
“Tôi già rồi!”, ông cụ nói.
Tiên nữ cười với ông cụ: “Con người đều sẽ già, cây cối cũng sẽ già, tiên cũng sẽ già”.
“Nhưng cô vẫn trẻ như vậy, đẹp như vậy!”, cụ Nham Sơn nói
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 918Sư phụ Vinh cũng vừa hay nhìn sang ông ta.Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu.…Sau một trận mưa lớn, trong đầm hoang lại trong xanh trở lại.Nước lũ mau rút đi, để lại dấu vết hoang tàn kinh hãi dưới đất.Cụ Nham Sơn dắt tẩu thuốc bên hông, trên chân buộc dao chặt củi, trên lưng vác cây cung, đi trong đầm hoang sau mưa.Ông cụ và những người khác cùng tìm kiếm gần một tháng.Người khác đều đi hết, ông cụ vẫn ở lại.Dựa vào khứu giác của thợ săn già nhất, cũng từng nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông cụ không từ bỏ.Ông cụ muốn tìm cháu gái của mình.Ông cụ biết, rất có thể họ sẽ đột ngột xuất hiện ở nơi nào đó.Giống như năm đó, tiên nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông cụ.Cụ Nham Sơn di theo con đường trong trí nhớ, nhưng đi mãi đi mãi vẫn lạc đường.Đầm hoang nổi bật chính là ở chữ “hoang”, sau một trận mưa lớn biến thành ‘đầm’, mấy trăm hơn ngàn năm, không ai có thể đi hết một lượt trong cả đầm hoang.Bên ngoài cho rằng Thập Vạn Đại Sơn là từng ngọn núi liên tiếp, giống như trồng cây, từng cái cây xếp hàng đứng đó, nhưng vào trong mới biết, trong đại sơn là núi liền núi, núi đè núi, núi ôm núi, núi lớn liền núi nhỏ, núi nhỏ quấn quanh núi lớn. Nhìn từ xa, là từng ngọn núi trong đám mây, nhưng trước mắt chỉ có rừng rậm che lấp bầu trời, và những vách núi dựng đứng ngăn cản bạn tiến vào.Cụ Nham Sơn đã đi ba ngày ba đêm, lương khô mang theo cũng đã ăn hết.Ông cụ vốn nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh săn bắn của mình, ít nhất sẽ không chết đói. Nhưng không ngờ, ba ngày nay, ông cụ lại không gặp được một con thú hoang sống nào, mà nhìn thấy không ít xương thú hoang vùi dưới đất. Dường như nơi này là một bãi tha ma khổng lồ của động vật vậy.Cụ Nham Sơn đói lắm rồi, nhờ vào ăn quả rừng và cỏ dại cố trụ được hai ngày. Thực sự không trụ được nữa, ông cụ tìm cỏ khô chất đống lại, nằm lên cỏ, châm lửa.Trong ánh lửa bập bùng, ông cụ nhìn thấy khuôn mặt của cháu gái.“Lam Điền à, cháu về đi! Bố mẹ đều đang ở nhà đợi cháu đấy!”, ông cụ hô gọi.Khuôn mặt cháu gái cười sinh động, lấp lánh trong ánh lửa, đột nhiên lớn lên, biến thành một khuôn mặt khác.Cụ Nham Sơn nhớ đến tiên nữ mình gặp được hồi trẻ.Ông cụ không chắc chắn, đây là khuôn mặt của tiên nữ, hay là khuôn mặt của cháu gái.Có lẽ, đợi linh hồn lên trời, thì có thể gặp được tiên nữ.Ông cụ nghĩ như vậy.Một cơn mưa dày hạt nhỏ như cam lộ rơi xuống, dật tắt lửa.Ông cụ nhìn thấy tiên nữ đứng trước mặt mình, mỉm cười với mình.Cụ Nham Sơn kích động đứng lên, ông cụ muốn tiến lên, muốn đi sờ khuôn mặt của tiên nữ, khi ông cụ nhìn cánh tay già nua gày go của mình, ông ta liền lạnh lòng.“Tôi già rồi!”, ông cụ nói.Tiên nữ cười với ông cụ: “Con người đều sẽ già, cây cối cũng sẽ già, tiên cũng sẽ già”.“Nhưng cô vẫn trẻ như vậy, đẹp như vậy!”, cụ Nham Sơn nói