Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 968
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 968“Con trai à, con sao rồi? Con trai!”, Phan Phượng Anh vội vàng hỏi.Bà ta nghĩ tới lời Lý Dục Thần nói, hằng ngày cơn đau sẽ mạnh lên gấp bội, nếu như ý chí không đủ mạnh thì có lẽ không thể sống nổi quá ba ngày.“Định Bang! Định Bang!”, Phan Phượng Anh sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hoàng nói thế nào? Bao giờ thì Hoàng lão Tông Sư mới tới?”Lúc này, Trần Định Bang cũng rất nóng ruột nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Yên tâm, nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi”.“Định Bang, ông gọi lại giục người ta đi, bọn họ ra điều kiện thế nào thì cũng cứ đồng ý đi!”, Phan Phượng Anh nói.Trần Định Bang không còn cách nào khác đành phải gọi lại cho bọn họ.Buổi tối, Hoàng Duy Long đi cùng với chú mình – đại Tông Sư Hoàng Tổ Hùng đã lâu không lộ mặt công khai – tới nhà họ Trần.Trần Định Bang đã từng gặp Hoàng Tổ Hùng. Khí phách mạnh mẽ của bậc đại Tông Sư toát ra từ người Hoàng Tổ Hùng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong tâm trí Trần Định Bang hồi trẻ.Thế nhưng lần này gặp lại, Trần Định Bang phát hiện ra, khí thế choáng ngợp của Hoàng Tổ Hùng năm xưa đã không còn nữa, trông ông ta giờ chỉ còn giống một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, đến mức mà Phan Phượng Anh phải hỏi nhỏ ông ta xem đây có phải là Hoàng Tổ Hùng thật không?Đương nhiên nhà họ Hoàng không đến mức dẫn một Hoàng Tổ Hùng giả tới lừa người khác. Trần Định Bang cũng có mắt, ông ta biết thế nào là phản phác quy chân, chứng tỏ cảnh giới của Hoàng Tổ Hùng đã tiến thêm một bậc. Có thể nhận ra điều này từ nét mặt tự tin của Hoàng Duy Long.Vốn cứ nghĩ Tông Sư ra tay thì huyệt đạo và kinh mạch bị phong bế trên người Trần Chí Hổ sẽ được hóa giải một cách thuận lợi nhưng không ngờ rằng, Hoàng Tổ Hùng kiểm tra thân thể cho Trần Chí Hổ xong lại nhíu mày, nói:“Khí mạch bế tắc, linh khu thay đổi, đây không phải là thủ pháp võ đạo thông thường! Ai là người làm cậu Trần bị thương vậy?”Trần Định Bang đáp: “Người này tên là Lý Dục Thần, là một thanh niên. Nghe nói lâu nay cậu ta học nghệ ở trên núi, mới vừa xuống núi chưa lâu”.“Có biết sư phụ của cậu ta là ai không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.“Chuyện này thì tôi không biết”, Trần Định Bang lắc đầu nói.Hoàng Tổ Hùng lắc đầu: “Vậy thì khó rồi đây!”“Hoàng lão Tông Sư, ngài nhất định phải mau cứu con trai của tôi! Ngài muốn ra điều kiện thế nào thì cứ nói đi ạ!”, Phan Phượng Anh vội la lên.Trần Định Bang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì vậy, sao có thể nói những lời này trước mặt lão Tông Sư, bà không thấy xấu hổ sao!”Hoàng Tổ Hùng phẩy tay nói: “Không sao, bà ấy nóng lòng cứu con, có thể thông cảm được”.Hoàng Duy Long hỏi: “Chú à, liệu có cứu được không?”Hoàng Tổ Hùng hiểu ý của cháu mình, nếu như không cứu được thì hôm nay đi chuyến này coi như uổng công, điều kiện mà nhà họ Trần đã đồng ý đương nhiên cũng không còn giá trị nữa.Ông ta mỉm cười: “Thủ pháp đặc biệt như vậy, ta không dám cưỡng chế giải huyệt”.Nghe vậy, Hoàng Duy Long và Trần Định Bang đều cảm thấy thất vọng.Nhưng Hoàng Tổ Hùng lại lập tức đổi giọng: “Có điều, ta có thể tới gặp tên nhóc họ Lý kia”.Hai mắt Trần Định Bang sáng lên. Đúng vậy, muốn cởi chuông phải nhờ người cột chuông, với thủ đoạn của Tông Sư, muốn ép tên nhóc kia đi vào khuôn khổ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Chương 968
“Con trai à, con sao rồi? Con trai!”, Phan Phượng Anh vội vàng hỏi.
Bà ta nghĩ tới lời Lý Dục Thần nói, hằng ngày cơn đau sẽ mạnh lên gấp bội, nếu như ý chí không đủ mạnh thì có lẽ không thể sống nổi quá ba ngày.
“Định Bang! Định Bang!”, Phan Phượng Anh sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hoàng nói thế nào? Bao giờ thì Hoàng lão Tông Sư mới tới?”
Lúc này, Trần Định Bang cũng rất nóng ruột nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Yên tâm, nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi”.
“Định Bang, ông gọi lại giục người ta đi, bọn họ ra điều kiện thế nào thì cũng cứ đồng ý đi!”, Phan Phượng Anh nói.
Trần Định Bang không còn cách nào khác đành phải gọi lại cho bọn họ.
Buổi tối, Hoàng Duy Long đi cùng với chú mình – đại Tông Sư Hoàng Tổ Hùng đã lâu không lộ mặt công khai – tới nhà họ Trần.
Trần Định Bang đã từng gặp Hoàng Tổ Hùng. Khí phách mạnh mẽ của bậc đại Tông Sư toát ra từ người Hoàng Tổ Hùng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong tâm trí Trần Định Bang hồi trẻ.
Thế nhưng lần này gặp lại, Trần Định Bang phát hiện ra, khí thế choáng ngợp của Hoàng Tổ Hùng năm xưa đã không còn nữa, trông ông ta giờ chỉ còn giống một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, đến mức mà Phan Phượng Anh phải hỏi nhỏ ông ta xem đây có phải là Hoàng Tổ Hùng thật không?
Đương nhiên nhà họ Hoàng không đến mức dẫn một Hoàng Tổ Hùng giả tới lừa người khác. Trần Định Bang cũng có mắt, ông ta biết thế nào là phản phác quy chân, chứng tỏ cảnh giới của Hoàng Tổ Hùng đã tiến thêm một bậc. Có thể nhận ra điều này từ nét mặt tự tin của Hoàng Duy Long.
Vốn cứ nghĩ Tông Sư ra tay thì huyệt đạo và kinh mạch bị phong bế trên người Trần Chí Hổ sẽ được hóa giải một cách thuận lợi nhưng không ngờ rằng, Hoàng Tổ Hùng kiểm tra thân thể cho Trần Chí Hổ xong lại nhíu mày, nói:
“Khí mạch bế tắc, linh khu thay đổi, đây không phải là thủ pháp võ đạo thông thường! Ai là người làm cậu Trần bị thương vậy?”
Trần Định Bang đáp: “Người này tên là Lý Dục Thần, là một thanh niên. Nghe nói lâu nay cậu ta học nghệ ở trên núi, mới vừa xuống núi chưa lâu”.
“Có biết sư phụ của cậu ta là ai không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết”, Trần Định Bang lắc đầu nói.
Hoàng Tổ Hùng lắc đầu: “Vậy thì khó rồi đây!”
“Hoàng lão Tông Sư, ngài nhất định phải mau cứu con trai của tôi! Ngài muốn ra điều kiện thế nào thì cứ nói đi ạ!”, Phan Phượng Anh vội la lên.
Trần Định Bang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì vậy, sao có thể nói những lời này trước mặt lão Tông Sư, bà không thấy xấu hổ sao!”
Hoàng Tổ Hùng phẩy tay nói: “Không sao, bà ấy nóng lòng cứu con, có thể thông cảm được”.
Hoàng Duy Long hỏi: “Chú à, liệu có cứu được không?”
Hoàng Tổ Hùng hiểu ý của cháu mình, nếu như không cứu được thì hôm nay đi chuyến này coi như uổng công, điều kiện mà nhà họ Trần đã đồng ý đương nhiên cũng không còn giá trị nữa.
Ông ta mỉm cười: “Thủ pháp đặc biệt như vậy, ta không dám cưỡng chế giải huyệt”.
Nghe vậy, Hoàng Duy Long và Trần Định Bang đều cảm thấy thất vọng.
Nhưng Hoàng Tổ Hùng lại lập tức đổi giọng: “Có điều, ta có thể tới gặp tên nhóc họ Lý kia”.
Hai mắt Trần Định Bang sáng lên. Đúng vậy, muốn cởi chuông phải nhờ người cột chuông, với thủ đoạn của Tông Sư, muốn ép tên nhóc kia đi vào khuôn khổ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 968“Con trai à, con sao rồi? Con trai!”, Phan Phượng Anh vội vàng hỏi.Bà ta nghĩ tới lời Lý Dục Thần nói, hằng ngày cơn đau sẽ mạnh lên gấp bội, nếu như ý chí không đủ mạnh thì có lẽ không thể sống nổi quá ba ngày.“Định Bang! Định Bang!”, Phan Phượng Anh sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hoàng nói thế nào? Bao giờ thì Hoàng lão Tông Sư mới tới?”Lúc này, Trần Định Bang cũng rất nóng ruột nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Yên tâm, nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi”.“Định Bang, ông gọi lại giục người ta đi, bọn họ ra điều kiện thế nào thì cũng cứ đồng ý đi!”, Phan Phượng Anh nói.Trần Định Bang không còn cách nào khác đành phải gọi lại cho bọn họ.Buổi tối, Hoàng Duy Long đi cùng với chú mình – đại Tông Sư Hoàng Tổ Hùng đã lâu không lộ mặt công khai – tới nhà họ Trần.Trần Định Bang đã từng gặp Hoàng Tổ Hùng. Khí phách mạnh mẽ của bậc đại Tông Sư toát ra từ người Hoàng Tổ Hùng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong tâm trí Trần Định Bang hồi trẻ.Thế nhưng lần này gặp lại, Trần Định Bang phát hiện ra, khí thế choáng ngợp của Hoàng Tổ Hùng năm xưa đã không còn nữa, trông ông ta giờ chỉ còn giống một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, đến mức mà Phan Phượng Anh phải hỏi nhỏ ông ta xem đây có phải là Hoàng Tổ Hùng thật không?Đương nhiên nhà họ Hoàng không đến mức dẫn một Hoàng Tổ Hùng giả tới lừa người khác. Trần Định Bang cũng có mắt, ông ta biết thế nào là phản phác quy chân, chứng tỏ cảnh giới của Hoàng Tổ Hùng đã tiến thêm một bậc. Có thể nhận ra điều này từ nét mặt tự tin của Hoàng Duy Long.Vốn cứ nghĩ Tông Sư ra tay thì huyệt đạo và kinh mạch bị phong bế trên người Trần Chí Hổ sẽ được hóa giải một cách thuận lợi nhưng không ngờ rằng, Hoàng Tổ Hùng kiểm tra thân thể cho Trần Chí Hổ xong lại nhíu mày, nói:“Khí mạch bế tắc, linh khu thay đổi, đây không phải là thủ pháp võ đạo thông thường! Ai là người làm cậu Trần bị thương vậy?”Trần Định Bang đáp: “Người này tên là Lý Dục Thần, là một thanh niên. Nghe nói lâu nay cậu ta học nghệ ở trên núi, mới vừa xuống núi chưa lâu”.“Có biết sư phụ của cậu ta là ai không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.“Chuyện này thì tôi không biết”, Trần Định Bang lắc đầu nói.Hoàng Tổ Hùng lắc đầu: “Vậy thì khó rồi đây!”“Hoàng lão Tông Sư, ngài nhất định phải mau cứu con trai của tôi! Ngài muốn ra điều kiện thế nào thì cứ nói đi ạ!”, Phan Phượng Anh vội la lên.Trần Định Bang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì vậy, sao có thể nói những lời này trước mặt lão Tông Sư, bà không thấy xấu hổ sao!”Hoàng Tổ Hùng phẩy tay nói: “Không sao, bà ấy nóng lòng cứu con, có thể thông cảm được”.Hoàng Duy Long hỏi: “Chú à, liệu có cứu được không?”Hoàng Tổ Hùng hiểu ý của cháu mình, nếu như không cứu được thì hôm nay đi chuyến này coi như uổng công, điều kiện mà nhà họ Trần đã đồng ý đương nhiên cũng không còn giá trị nữa.Ông ta mỉm cười: “Thủ pháp đặc biệt như vậy, ta không dám cưỡng chế giải huyệt”.Nghe vậy, Hoàng Duy Long và Trần Định Bang đều cảm thấy thất vọng.Nhưng Hoàng Tổ Hùng lại lập tức đổi giọng: “Có điều, ta có thể tới gặp tên nhóc họ Lý kia”.Hai mắt Trần Định Bang sáng lên. Đúng vậy, muốn cởi chuông phải nhờ người cột chuông, với thủ đoạn của Tông Sư, muốn ép tên nhóc kia đi vào khuôn khổ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.