Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 990
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 990Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.“Già rồi”, La Bội Dao nói.Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
Chương 990
Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.
Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.
Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.
“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”
Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.
Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?
Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.
Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.
Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.
“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.
Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.
Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”
“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”
Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”
Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.
La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.
Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.
“Già rồi”, La Bội Dao nói.
Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.
La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.
“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.
Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.
“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.
La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 990Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.“Già rồi”, La Bội Dao nói.Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.