Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1014
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1014Trong mắt những gia đình thượng lưu thực sự, Lưu Vinh Thành chỉ là một tay nhà giàu mới nổi. Cho nên ở xã hội thượng, ông ta có một biệt danh chẳng lấy gì làm vẻ vang là nhà giàu mới nổi số một Nam Giang.Lưu Vinh Thành không quan tâm tới tiền nhưng ông ta quan tâm danh vọng, quan tâm tầm ảnh hưởng. Cho nên ông ta cũng rất để tâm tới buổi tiệc hôm nay.Nếu như con gái của ông ta có thể trổ hết tài năng ở đây thì sẽ có ích rất lớn đối với uy tín của ông ta cũng như tập đoàn Vinh Thành.Nếu như may mắn hơn nữa, Lưu Hiểu Tinh được con cháu của gia đình giàu có khác, chẳng hạn như nhà họ Tiền, họ Cao, họ Viên, thậm chí là một gia đình giàu có nào đó ở thủ đô ưng ý, nếu như nhà họ Lưu kết thông gia với những gia đình này thì từ nay nhà bọn họ sẽ thoát khỏi cái mác nhà giàu mới nổi.Đây là ý đồ của Lưu Vinh Thành.“Có thể! Sao lại không thể?”Lưu Vinh Thành nhìn cô con gái ăn mặc xinh đẹp, gật đầu hài lòng.Chỉ xét riêng mình trang phục thôi thì hôm nay trong số các cô gái trẻ đang ngồi ở đây, không có ai bắt mắt hơn con gái ông ta cả.Ông ta khá đắc ý đưa mắt nhìn những người đang ngồi xung quanh một lượt, sau đó bước tới trước mặt Viên Thọ Sơn, vươn tay ra, nói bằng giọng cung kính:“Thưa cụ Viên, hôm nay trong số những người đang có mặt ở đây, ngài là người có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất, lời ngài nói là có uy tín nhất! Mời ngài nhận xét thử xem, liệu con gái Tinh Tinh của tôi có tư cách làm phù dâu hôm nay không?”Câu nói ấy của Lưu Vinh Thành kiến nhiều người nảy lòng kinh thường, nhất là những người cạnh tranh cơ hội được chọn trở thành phù dâu.“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!”“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật th* t*c!”Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.“Hahaha…”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tinh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu chào Viên Thọ Sơn: “Cháu chào bác Viên ạ”.Viên Thọ Sơn gật đầu bảo: “Ngoan lắm, thiên kim của nhà họ Lưu trời sinh mỹ miều, trang phục hôm nay cũng rất phù hợp”.Lưu Vinh Thành biết Viên Thọ Sơn là một lão cáo già, làm màu khen vài câu nhưng lại không có chút nào tỏ ý đứng về phía Lưu Hiểu Tinh. Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, khen vài câu là đủ rồi. Ông ta mỉm cười xảo quyệt nói:
Chương 1014
Trong mắt những gia đình thượng lưu thực sự, Lưu Vinh Thành chỉ là một tay nhà giàu mới nổi. Cho nên ở xã hội thượng, ông ta có một biệt danh chẳng lấy gì làm vẻ vang là nhà giàu mới nổi số một Nam Giang.
Lưu Vinh Thành không quan tâm tới tiền nhưng ông ta quan tâm danh vọng, quan tâm tầm ảnh hưởng. Cho nên ông ta cũng rất để tâm tới buổi tiệc hôm nay.
Nếu như con gái của ông ta có thể trổ hết tài năng ở đây thì sẽ có ích rất lớn đối với uy tín của ông ta cũng như tập đoàn Vinh Thành.
Nếu như may mắn hơn nữa, Lưu Hiểu Tinh được con cháu của gia đình giàu có khác, chẳng hạn như nhà họ Tiền, họ Cao, họ Viên, thậm chí là một gia đình giàu có nào đó ở thủ đô ưng ý, nếu như nhà họ Lưu kết thông gia với những gia đình này thì từ nay nhà bọn họ sẽ thoát khỏi cái mác nhà giàu mới nổi.
Đây là ý đồ của Lưu Vinh Thành.
“Có thể! Sao lại không thể?”
Lưu Vinh Thành nhìn cô con gái ăn mặc xinh đẹp, gật đầu hài lòng.
Chỉ xét riêng mình trang phục thôi thì hôm nay trong số các cô gái trẻ đang ngồi ở đây, không có ai bắt mắt hơn con gái ông ta cả.
Ông ta khá đắc ý đưa mắt nhìn những người đang ngồi xung quanh một lượt, sau đó bước tới trước mặt Viên Thọ Sơn, vươn tay ra, nói bằng giọng cung kính:
“Thưa cụ Viên, hôm nay trong số những người đang có mặt ở đây, ngài là người có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất, lời ngài nói là có uy tín nhất! Mời ngài nhận xét thử xem, liệu con gái Tinh Tinh của tôi có tư cách làm phù dâu hôm nay không?”
Câu nói ấy của Lưu Vinh Thành kiến nhiều người nảy lòng kinh thường, nhất là những người cạnh tranh cơ hội được chọn trở thành phù dâu.
“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!”
“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật th* t*c!”
Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.
Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.
Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.
Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.
“Hahaha…”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.
Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tinh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.
Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu chào Viên Thọ Sơn: “Cháu chào bác Viên ạ”.
Viên Thọ Sơn gật đầu bảo: “Ngoan lắm, thiên kim của nhà họ Lưu trời sinh mỹ miều, trang phục hôm nay cũng rất phù hợp”.
Lưu Vinh Thành biết Viên Thọ Sơn là một lão cáo già, làm màu khen vài câu nhưng lại không có chút nào tỏ ý đứng về phía Lưu Hiểu Tinh. Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, khen vài câu là đủ rồi. Ông ta mỉm cười xảo quyệt nói:
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1014Trong mắt những gia đình thượng lưu thực sự, Lưu Vinh Thành chỉ là một tay nhà giàu mới nổi. Cho nên ở xã hội thượng, ông ta có một biệt danh chẳng lấy gì làm vẻ vang là nhà giàu mới nổi số một Nam Giang.Lưu Vinh Thành không quan tâm tới tiền nhưng ông ta quan tâm danh vọng, quan tâm tầm ảnh hưởng. Cho nên ông ta cũng rất để tâm tới buổi tiệc hôm nay.Nếu như con gái của ông ta có thể trổ hết tài năng ở đây thì sẽ có ích rất lớn đối với uy tín của ông ta cũng như tập đoàn Vinh Thành.Nếu như may mắn hơn nữa, Lưu Hiểu Tinh được con cháu của gia đình giàu có khác, chẳng hạn như nhà họ Tiền, họ Cao, họ Viên, thậm chí là một gia đình giàu có nào đó ở thủ đô ưng ý, nếu như nhà họ Lưu kết thông gia với những gia đình này thì từ nay nhà bọn họ sẽ thoát khỏi cái mác nhà giàu mới nổi.Đây là ý đồ của Lưu Vinh Thành.“Có thể! Sao lại không thể?”Lưu Vinh Thành nhìn cô con gái ăn mặc xinh đẹp, gật đầu hài lòng.Chỉ xét riêng mình trang phục thôi thì hôm nay trong số các cô gái trẻ đang ngồi ở đây, không có ai bắt mắt hơn con gái ông ta cả.Ông ta khá đắc ý đưa mắt nhìn những người đang ngồi xung quanh một lượt, sau đó bước tới trước mặt Viên Thọ Sơn, vươn tay ra, nói bằng giọng cung kính:“Thưa cụ Viên, hôm nay trong số những người đang có mặt ở đây, ngài là người có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất, lời ngài nói là có uy tín nhất! Mời ngài nhận xét thử xem, liệu con gái Tinh Tinh của tôi có tư cách làm phù dâu hôm nay không?”Câu nói ấy của Lưu Vinh Thành kiến nhiều người nảy lòng kinh thường, nhất là những người cạnh tranh cơ hội được chọn trở thành phù dâu.“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!”“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật th* t*c!”Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.“Hahaha…”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tinh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu chào Viên Thọ Sơn: “Cháu chào bác Viên ạ”.Viên Thọ Sơn gật đầu bảo: “Ngoan lắm, thiên kim của nhà họ Lưu trời sinh mỹ miều, trang phục hôm nay cũng rất phù hợp”.Lưu Vinh Thành biết Viên Thọ Sơn là một lão cáo già, làm màu khen vài câu nhưng lại không có chút nào tỏ ý đứng về phía Lưu Hiểu Tinh. Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, khen vài câu là đủ rồi. Ông ta mỉm cười xảo quyệt nói: