Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1017
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1017Hôm nay cô ta đã tốn rất nhiều tiền, sức lực và tinh thần, đặt may lễ phục đính kết kim cương, mời chuyên viên trang điểm của Hương Giang trang điểm cho mình, nhưng lại không trúng dù chỉ một cái nào, điều này sao khiến cô ta không tức điên được chứ.“Dựa vào đâu chứ?”, Lưu Hiểu Tinh to giọng chất vấn: “Dựa vào đâu mà cô ta có thể được chọn làm phù dâu chứ? Tiêu chuẩn tuyển chọn của các người là gì thế?”Có người phụ họa: “Đúng vậy, liệu có phải đã sắp xếp trước rồi không?”“Nếu đã sắp xếp trước thì nói một tiếng trước đi, đừng trêu đùa chúng tôi!”…Những người này mỗi người một lời, người dẫn chương trình không lên tiếng không khỏi khiến người ta nghi ngờ năng lực xử lý tình huống của người dẫn chương trình.Lưu Hiểu Tinh thấy người dẫn chương trình không hé răng một lời, tưởng rằng đang chột dạ, liếc mắt nhìn Đinh Hương càng thêm tức giận, nói: “Chao ôi, xem kìa, xem kìa, đây là cô chủ nhà ai thế? Ăn mặc giống mấy tên khố rách áo ôm! Các vị có ai quen cô Đinh này không?”Mọi người lắc đầu.“Không biết, tới bây giờ chưa từng nghe qua”.“Tôi quen cô ấy, cô ấy là học sinh của đại học Nam Giang, là bạn học với Lâm Mộng Đình của nhà họ Lâm, trước kia hình như làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn”.“Hahaha, thật là, chó mèo gì cũng có thể vào đây à, còn làm phù dâu nữa!”“Không thể nào, nhân viên phục vụ hả? Nhân viên phục vụ có thể trúng tuyển, ban tổ chức làm gì thế?”…Lúc này, người dẫn chương trình lên tiếng.“Các vị thân mến, các vị chỉ là khách chúng tôi mời đến đây thôi, mong chớ quên thân phận của chính mình. Nếu có bất kỳ bất mãn nào với chúng ta thì các vị có thể rời đi. Nể mặt các vị mới coi các vị như khách quý. Nếu ai không tán đồng, muốn gây sự ở đây thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.Giọng điệu và vẻ mặt của anh ta trở nên rất nghiêm túc như đổi người khác. Vừa rồi là người dẫn chương trình nhưng giờ lại khiến người ta hoảng hốt tưởng đại ca xã hội đen nào đó đang nói chuyện.Tất cả im lặng.Rất nhiều người nhíu mày, bất mãn với lời của người dẫn chương trình.Lời này thật quá đáng, quả thật không nể mặt nhiều tai to mặt lớn ngồi đây.Ban tổ chức này là ai thế, gia tộc ở thủ đô cũng không ngông cuồng như vậy, bọn họ không sợ đắc tội với giới nhà giàu ở Nam Giang sao?Cơn tức của Lưu Hiểu Tinh còn chưa tiêu tan bèn cả giận nói: “Anh là cái thá gì chứ? Một tên chó săn dẫn chương trình thôi mà cũng dám nói vậy à!”Người dẫn chương trình cười khẩy, vung tay lên.Một đám người áo đen đi ra từ bên sườn sân khấu, bọn họ mặc tây trang, đeo kính kính râm, bao tay màu trắng, chân mang giày da bóng lưỡng, chân bước đều bước.Bọn họ vừa bước lên sân khấu thì nhanh chóng tản ra, lộ ra gương mặt lạnh như băng, đối diện thẳng với khách khứa.Mọi người cảm giác được một luồng áp lực vô hình.
Chương 1017
Hôm nay cô ta đã tốn rất nhiều tiền, sức lực và tinh thần, đặt may lễ phục đính kết kim cương, mời chuyên viên trang điểm của Hương Giang trang điểm cho mình, nhưng lại không trúng dù chỉ một cái nào, điều này sao khiến cô ta không tức điên được chứ.
“Dựa vào đâu chứ?”, Lưu Hiểu Tinh to giọng chất vấn: “Dựa vào đâu mà cô ta có thể được chọn làm phù dâu chứ? Tiêu chuẩn tuyển chọn của các người là gì thế?”
Có người phụ họa: “Đúng vậy, liệu có phải đã sắp xếp trước rồi không?”
“Nếu đã sắp xếp trước thì nói một tiếng trước đi, đừng trêu đùa chúng tôi!”
…
Những người này mỗi người một lời, người dẫn chương trình không lên tiếng không khỏi khiến người ta nghi ngờ năng lực xử lý tình huống của người dẫn chương trình.
Lưu Hiểu Tinh thấy người dẫn chương trình không hé răng một lời, tưởng rằng đang chột dạ, liếc mắt nhìn Đinh Hương càng thêm tức giận, nói: “Chao ôi, xem kìa, xem kìa, đây là cô chủ nhà ai thế? Ăn mặc giống mấy tên khố rách áo ôm! Các vị có ai quen cô Đinh này không?”
Mọi người lắc đầu.
“Không biết, tới bây giờ chưa từng nghe qua”.
“Tôi quen cô ấy, cô ấy là học sinh của đại học Nam Giang, là bạn học với Lâm Mộng Đình của nhà họ Lâm, trước kia hình như làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn”.
“Hahaha, thật là, chó mèo gì cũng có thể vào đây à, còn làm phù dâu nữa!”
“Không thể nào, nhân viên phục vụ hả? Nhân viên phục vụ có thể trúng tuyển, ban tổ chức làm gì thế?”
…
Lúc này, người dẫn chương trình lên tiếng.
“Các vị thân mến, các vị chỉ là khách chúng tôi mời đến đây thôi, mong chớ quên thân phận của chính mình. Nếu có bất kỳ bất mãn nào với chúng ta thì các vị có thể rời đi. Nể mặt các vị mới coi các vị như khách quý. Nếu ai không tán đồng, muốn gây sự ở đây thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.
Giọng điệu và vẻ mặt của anh ta trở nên rất nghiêm túc như đổi người khác. Vừa rồi là người dẫn chương trình nhưng giờ lại khiến người ta hoảng hốt tưởng đại ca xã hội đen nào đó đang nói chuyện.
Tất cả im lặng.
Rất nhiều người nhíu mày, bất mãn với lời của người dẫn chương trình.
Lời này thật quá đáng, quả thật không nể mặt nhiều tai to mặt lớn ngồi đây.
Ban tổ chức này là ai thế, gia tộc ở thủ đô cũng không ngông cuồng như vậy, bọn họ không sợ đắc tội với giới nhà giàu ở Nam Giang sao?
Cơn tức của Lưu Hiểu Tinh còn chưa tiêu tan bèn cả giận nói: “Anh là cái thá gì chứ? Một tên chó săn dẫn chương trình thôi mà cũng dám nói vậy à!”
Người dẫn chương trình cười khẩy, vung tay lên.
Một đám người áo đen đi ra từ bên sườn sân khấu, bọn họ mặc tây trang, đeo kính kính râm, bao tay màu trắng, chân mang giày da bóng lưỡng, chân bước đều bước.
Bọn họ vừa bước lên sân khấu thì nhanh chóng tản ra, lộ ra gương mặt lạnh như băng, đối diện thẳng với khách khứa.
Mọi người cảm giác được một luồng áp lực vô hình.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1017Hôm nay cô ta đã tốn rất nhiều tiền, sức lực và tinh thần, đặt may lễ phục đính kết kim cương, mời chuyên viên trang điểm của Hương Giang trang điểm cho mình, nhưng lại không trúng dù chỉ một cái nào, điều này sao khiến cô ta không tức điên được chứ.“Dựa vào đâu chứ?”, Lưu Hiểu Tinh to giọng chất vấn: “Dựa vào đâu mà cô ta có thể được chọn làm phù dâu chứ? Tiêu chuẩn tuyển chọn của các người là gì thế?”Có người phụ họa: “Đúng vậy, liệu có phải đã sắp xếp trước rồi không?”“Nếu đã sắp xếp trước thì nói một tiếng trước đi, đừng trêu đùa chúng tôi!”…Những người này mỗi người một lời, người dẫn chương trình không lên tiếng không khỏi khiến người ta nghi ngờ năng lực xử lý tình huống của người dẫn chương trình.Lưu Hiểu Tinh thấy người dẫn chương trình không hé răng một lời, tưởng rằng đang chột dạ, liếc mắt nhìn Đinh Hương càng thêm tức giận, nói: “Chao ôi, xem kìa, xem kìa, đây là cô chủ nhà ai thế? Ăn mặc giống mấy tên khố rách áo ôm! Các vị có ai quen cô Đinh này không?”Mọi người lắc đầu.“Không biết, tới bây giờ chưa từng nghe qua”.“Tôi quen cô ấy, cô ấy là học sinh của đại học Nam Giang, là bạn học với Lâm Mộng Đình của nhà họ Lâm, trước kia hình như làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn”.“Hahaha, thật là, chó mèo gì cũng có thể vào đây à, còn làm phù dâu nữa!”“Không thể nào, nhân viên phục vụ hả? Nhân viên phục vụ có thể trúng tuyển, ban tổ chức làm gì thế?”…Lúc này, người dẫn chương trình lên tiếng.“Các vị thân mến, các vị chỉ là khách chúng tôi mời đến đây thôi, mong chớ quên thân phận của chính mình. Nếu có bất kỳ bất mãn nào với chúng ta thì các vị có thể rời đi. Nể mặt các vị mới coi các vị như khách quý. Nếu ai không tán đồng, muốn gây sự ở đây thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.Giọng điệu và vẻ mặt của anh ta trở nên rất nghiêm túc như đổi người khác. Vừa rồi là người dẫn chương trình nhưng giờ lại khiến người ta hoảng hốt tưởng đại ca xã hội đen nào đó đang nói chuyện.Tất cả im lặng.Rất nhiều người nhíu mày, bất mãn với lời của người dẫn chương trình.Lời này thật quá đáng, quả thật không nể mặt nhiều tai to mặt lớn ngồi đây.Ban tổ chức này là ai thế, gia tộc ở thủ đô cũng không ngông cuồng như vậy, bọn họ không sợ đắc tội với giới nhà giàu ở Nam Giang sao?Cơn tức của Lưu Hiểu Tinh còn chưa tiêu tan bèn cả giận nói: “Anh là cái thá gì chứ? Một tên chó săn dẫn chương trình thôi mà cũng dám nói vậy à!”Người dẫn chương trình cười khẩy, vung tay lên.Một đám người áo đen đi ra từ bên sườn sân khấu, bọn họ mặc tây trang, đeo kính kính râm, bao tay màu trắng, chân mang giày da bóng lưỡng, chân bước đều bước.Bọn họ vừa bước lên sân khấu thì nhanh chóng tản ra, lộ ra gương mặt lạnh như băng, đối diện thẳng với khách khứa.Mọi người cảm giác được một luồng áp lực vô hình.