Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 1179

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1179Vẻ ung dung của Jame trước khi chìm xuống biển khiến Trữ Phượng Toàn có chút lo lắng.Cho nên họ đã cử thêm người trông coi dây neo trên tàu.Một đêm sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.Bây giờ, chỉ cần kéo lồng lên, có lẽ có thể nhìn thấy thi thể của Jame.Rất nhanh, tiếng ma sát giữa dây neo và boong tài bị từng trận tiếng nước rào rào cắt ngang.Chiếc lồng được kéo từ trong nước biển lên.Trữ Phượng Toàn thở nhẹ nhõm.Jame ở trong lồng sắt, hai đầu gối quỳ, cong lưng, cúi đầu, không biết có phải hắn ta thành kính hám hối với tư thế này trước khi chết không, hay là bị nước biển đông cứng thành như vậy.Ngọn lửa bên chân trời rực cháy, cả biển lớn dường như đang bùng cháy.Lúc này, chuyện kỳ lạ xảy ra.Jame trong lồng lại cử động.Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, thẳng sống lưng.Trữ Phượng Toàn nhìn thấy hắn ta ở nụ cười.Chiếc kính gọng đen của hắn ta vẫn còn trên sống mũi, xuyên qua mắt kính, có thể nhìn thấy ánh mắt hừng hực có hồn của hắn ta.Bộ tóc ướt sũng cũng không khiến hắn ta trông nhếch nhác, ngược lại càng thêm phóng khoáng tự nhiên.Mười ngón tay của hắn đan vào nhau nắm trước ngực.Trữ Phượng Toàn sợ giật mình.Làm sao có thể?Làm sao có thể!Một người, chìm xuống đáy biển một ngày đêm, bất luận thế nào cũng không sống nổi.Dây neo này được thiết kế dài thêm chuyên dùng để dìm xuống biển.Trong biển sâu lạnh giá như vậy, cho dù cao thủ tông sư cũng không trụ được bao lâu, không thể nào một ngày đêm mà vẫn sống, trừ phi hắn ta không phải là người.Jame chậm rãi đứng lên.Trên chân tay của hắn ta vẫn trói xích sát, leng keng vang lên cùng với hành động của hắn ta.Người bên bờ trố mắt há hốc miệng nhìn cảnh này.Mọi người không dám tin, trong cuộc đời mình lại thực sự nhìn thấy người bị dìm xuống biển mà không chết.Cho thấy, người này đã được thần biển che chở. Thần biển không cho hắn ta chết.Nếu thần biển đã không cho hắn ta chết, đương nhiên người dân của đảo Cửu Long cũng sẽ không có lý do làm khó hắn ta.Jame thả lỏng đôi tay, thập tự giá trượt xuống từ trong lòng bàn ta hắn ta, đung đưa trước ngực hắn ta.Hắn ta cười tủm tỉm nhìn Trữ Phượng Toàn: “Trữ đảo chủ, bây giờ, có thể thả tôi rồi phải không?”Trữ Phượng Toàn rất không muốn, nhưng theo quy tắc của đảo Cửu Long, ông ta không có lý do không thả hắn ta.Ông ta vung tay.Người hành hình tiến lên, mở khóa của cái lồng, rồi giúp Jame mở xích sắt trên chân tay.

Chương 1179

Vẻ ung dung của Jame trước khi chìm xuống biển khiến Trữ Phượng Toàn có chút lo lắng.

Cho nên họ đã cử thêm người trông coi dây neo trên tàu.

Một đêm sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.

Bây giờ, chỉ cần kéo lồng lên, có lẽ có thể nhìn thấy thi thể của Jame.

Rất nhanh, tiếng ma sát giữa dây neo và boong tài bị từng trận tiếng nước rào rào cắt ngang.

Chiếc lồng được kéo từ trong nước biển lên.

Trữ Phượng Toàn thở nhẹ nhõm.

Jame ở trong lồng sắt, hai đầu gối quỳ, cong lưng, cúi đầu, không biết có phải hắn ta thành kính hám hối với tư thế này trước khi chết không, hay là bị nước biển đông cứng thành như vậy.

Ngọn lửa bên chân trời rực cháy, cả biển lớn dường như đang bùng cháy.

Lúc này, chuyện kỳ lạ xảy ra.

Jame trong lồng lại cử động.

Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, thẳng sống lưng.

Trữ Phượng Toàn nhìn thấy hắn ta ở nụ cười.

Chiếc kính gọng đen của hắn ta vẫn còn trên sống mũi, xuyên qua mắt kính, có thể nhìn thấy ánh mắt hừng hực có hồn của hắn ta.

Bộ tóc ướt sũng cũng không khiến hắn ta trông nhếch nhác, ngược lại càng thêm phóng khoáng tự nhiên.

Mười ngón tay của hắn đan vào nhau nắm trước ngực.

Trữ Phượng Toàn sợ giật mình.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể!

Một người, chìm xuống đáy biển một ngày đêm, bất luận thế nào cũng không sống nổi.

Dây neo này được thiết kế dài thêm chuyên dùng để dìm xuống biển.

Trong biển sâu lạnh giá như vậy, cho dù cao thủ tông sư cũng không trụ được bao lâu, không thể nào một ngày đêm mà vẫn sống, trừ phi hắn ta không phải là người.

Jame chậm rãi đứng lên.

Trên chân tay của hắn ta vẫn trói xích sát, leng keng vang lên cùng với hành động của hắn ta.

Người bên bờ trố mắt há hốc miệng nhìn cảnh này.

Mọi người không dám tin, trong cuộc đời mình lại thực sự nhìn thấy người bị dìm xuống biển mà không chết.

Cho thấy, người này đã được thần biển che chở. Thần biển không cho hắn ta chết.

Nếu thần biển đã không cho hắn ta chết, đương nhiên người dân của đảo Cửu Long cũng sẽ không có lý do làm khó hắn ta.

Jame thả lỏng đôi tay, thập tự giá trượt xuống từ trong lòng bàn ta hắn ta, đung đưa trước ngực hắn ta.

Hắn ta cười tủm tỉm nhìn Trữ Phượng Toàn: “Trữ đảo chủ, bây giờ, có thể thả tôi rồi phải không?”

Trữ Phượng Toàn rất không muốn, nhưng theo quy tắc của đảo Cửu Long, ông ta không có lý do không thả hắn ta.

Ông ta vung tay.

Người hành hình tiến lên, mở khóa của cái lồng, rồi giúp Jame mở xích sắt trên chân tay.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1179Vẻ ung dung của Jame trước khi chìm xuống biển khiến Trữ Phượng Toàn có chút lo lắng.Cho nên họ đã cử thêm người trông coi dây neo trên tàu.Một đêm sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.Bây giờ, chỉ cần kéo lồng lên, có lẽ có thể nhìn thấy thi thể của Jame.Rất nhanh, tiếng ma sát giữa dây neo và boong tài bị từng trận tiếng nước rào rào cắt ngang.Chiếc lồng được kéo từ trong nước biển lên.Trữ Phượng Toàn thở nhẹ nhõm.Jame ở trong lồng sắt, hai đầu gối quỳ, cong lưng, cúi đầu, không biết có phải hắn ta thành kính hám hối với tư thế này trước khi chết không, hay là bị nước biển đông cứng thành như vậy.Ngọn lửa bên chân trời rực cháy, cả biển lớn dường như đang bùng cháy.Lúc này, chuyện kỳ lạ xảy ra.Jame trong lồng lại cử động.Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, thẳng sống lưng.Trữ Phượng Toàn nhìn thấy hắn ta ở nụ cười.Chiếc kính gọng đen của hắn ta vẫn còn trên sống mũi, xuyên qua mắt kính, có thể nhìn thấy ánh mắt hừng hực có hồn của hắn ta.Bộ tóc ướt sũng cũng không khiến hắn ta trông nhếch nhác, ngược lại càng thêm phóng khoáng tự nhiên.Mười ngón tay của hắn đan vào nhau nắm trước ngực.Trữ Phượng Toàn sợ giật mình.Làm sao có thể?Làm sao có thể!Một người, chìm xuống đáy biển một ngày đêm, bất luận thế nào cũng không sống nổi.Dây neo này được thiết kế dài thêm chuyên dùng để dìm xuống biển.Trong biển sâu lạnh giá như vậy, cho dù cao thủ tông sư cũng không trụ được bao lâu, không thể nào một ngày đêm mà vẫn sống, trừ phi hắn ta không phải là người.Jame chậm rãi đứng lên.Trên chân tay của hắn ta vẫn trói xích sát, leng keng vang lên cùng với hành động của hắn ta.Người bên bờ trố mắt há hốc miệng nhìn cảnh này.Mọi người không dám tin, trong cuộc đời mình lại thực sự nhìn thấy người bị dìm xuống biển mà không chết.Cho thấy, người này đã được thần biển che chở. Thần biển không cho hắn ta chết.Nếu thần biển đã không cho hắn ta chết, đương nhiên người dân của đảo Cửu Long cũng sẽ không có lý do làm khó hắn ta.Jame thả lỏng đôi tay, thập tự giá trượt xuống từ trong lòng bàn ta hắn ta, đung đưa trước ngực hắn ta.Hắn ta cười tủm tỉm nhìn Trữ Phượng Toàn: “Trữ đảo chủ, bây giờ, có thể thả tôi rồi phải không?”Trữ Phượng Toàn rất không muốn, nhưng theo quy tắc của đảo Cửu Long, ông ta không có lý do không thả hắn ta.Ông ta vung tay.Người hành hình tiến lên, mở khóa của cái lồng, rồi giúp Jame mở xích sắt trên chân tay.

Chương 1179