Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1186
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1186Sau đó, càng vung đôi cánh mạnh hơn, cuốn lên từng trận cuồng phong liên tiếp.Lý Dục Thần ngăn một đợt sóng, đang định sử dụng kiếm khí Huyền Minh, bỗng nghe thấy một tiếng thét dài, từ phía Nam truyền đến.Tiếng thét vang khắp chân trời, vừa thanh vừa kéo dài.Mọi người vừa nghe tiếng thét này, bỗng cảm thấy lồng ngực căng tràn, sảng khoái dễ chịu, còn trời đất cũng rộng lớn hơn, áp lực khó thở vừa nãy lập tức biến mất.Trữ Phượng Toàn trên thuyền và Kỷ Nghiễm Lai trên bờ cùng tỏ vẻ mặt vui mừng, kinh ngạc hô lên: “Là đại ca! Đại ca sắp xuất quan rồi!”Lý Dục Thần đang định thi triển kiếm pháp Huyền Minh, nghe thấy tiếng thét này, liền dừng lại, nhìn về phía Nam.Tiếng thét dần dừng lại, chỉ nghe thấy trên biển truyền đến một giọng nói mênh mông:“Yêu nghiệt phương nào, dám mạo phạm đến Đông Giới Côn Luân tôi!”Sau đó, một luồng sáng trắng vút lên trời.Các dân đảo không biết đó là cái gì, nhưng Lý Dục Thần biết rõ, đó là một đường kiếm khí.Trong kiếm ý ngưng luyện sát khí vô cùng cường mạnh.Kiếm quang vút về phía Đông, những chỗ nó đi qua, trời biển ảm đạm.Tầng mây dạt sang bên, nước biển rẽ đôi.Trong chớp mắt, kiếm khí đã vượt qua hải dương rộng lớn, đâm trúng thiên sứ có cánh đó, không hề giảm khí thế, đâm vào trong vầng mặt trời khổng lồ đó.Mặt trời khổng lồ ầm ầm bùng cháy, ánh lửa trải khắp bầu trời và biển lớn.Mấy con tàu khi người phương Tây đến, tất cả đều bị lửa lớn nuốt chửng.Trong mắt mọi người chỉ còn lại một vùng biển lửa.Không ai biết sâu trong biển lửa đang xảy ra chuyện gì.Bỗng nhiên, ánh lửa dường như chịu ràng buộc, bỗng tập trung lại, trong phút chốc, chìm vào trong biển.Bầu trời và biển cả trở lại như bình thường, yên tĩnh và hiền hòa, chỉ có gió biển vỗ về mặt biển, đẩy lên từng tầng gợn sóng lăn tăn.Một đường ánh sáng trắng áp sát mặt biển bay về, đến trước cây cầu thì dừng lại, hóa thành một người đàn ông mặc áo trắng, nhẹ nhàng đáp xuống.“Đại đảo chủ! Là đại đạo chủ!”Những người nhận ra trước kinh ngạc vui mừng hô lên.“Chúc mừng đại ca xuất quan!”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn khom người mừng rỡ nói.“Cung nghênh đại đảo chủ xuất quan!”, các dân đảo bên bờ biển đồng thanh hô nói.Lục Kính Sơn, đại đảo chủ đảo Cửu Long giống như vị vua trở về, được các con dân chào đón.Lục Kính Sơn mỉm cười, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lý Dục Thần, hỏi: “Vừa nãy là cậu đã chặn cơn thủy triều cuồn cuộn của yêu nghiệt đó?”Lý Dục Thần không hề né tranh ánh mắt của Lục Kính Sơn, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi ngược lại: “Tôi chưa từng găp ông, làm sao ông biết kiếm pháp vạn tiên Côn Luân?”Lục Kính Sơn kinh ngạc: “Cậu nhận ra kiếm pháp Vạn Tiên ư?”
Chương 1186
Sau đó, càng vung đôi cánh mạnh hơn, cuốn lên từng trận cuồng phong liên tiếp.
Lý Dục Thần ngăn một đợt sóng, đang định sử dụng kiếm khí Huyền Minh, bỗng nghe thấy một tiếng thét dài, từ phía Nam truyền đến.
Tiếng thét vang khắp chân trời, vừa thanh vừa kéo dài.
Mọi người vừa nghe tiếng thét này, bỗng cảm thấy lồng ngực căng tràn, sảng khoái dễ chịu, còn trời đất cũng rộng lớn hơn, áp lực khó thở vừa nãy lập tức biến mất.
Trữ Phượng Toàn trên thuyền và Kỷ Nghiễm Lai trên bờ cùng tỏ vẻ mặt vui mừng, kinh ngạc hô lên: “Là đại ca! Đại ca sắp xuất quan rồi!”
Lý Dục Thần đang định thi triển kiếm pháp Huyền Minh, nghe thấy tiếng thét này, liền dừng lại, nhìn về phía Nam.
Tiếng thét dần dừng lại, chỉ nghe thấy trên biển truyền đến một giọng nói mênh mông:
“Yêu nghiệt phương nào, dám mạo phạm đến Đông Giới Côn Luân tôi!”
Sau đó, một luồng sáng trắng vút lên trời.
Các dân đảo không biết đó là cái gì, nhưng Lý Dục Thần biết rõ, đó là một đường kiếm khí.
Trong kiếm ý ngưng luyện sát khí vô cùng cường mạnh.
Kiếm quang vút về phía Đông, những chỗ nó đi qua, trời biển ảm đạm.
Tầng mây dạt sang bên, nước biển rẽ đôi.
Trong chớp mắt, kiếm khí đã vượt qua hải dương rộng lớn, đâm trúng thiên sứ có cánh đó, không hề giảm khí thế, đâm vào trong vầng mặt trời khổng lồ đó.
Mặt trời khổng lồ ầm ầm bùng cháy, ánh lửa trải khắp bầu trời và biển lớn.
Mấy con tàu khi người phương Tây đến, tất cả đều bị lửa lớn nuốt chửng.
Trong mắt mọi người chỉ còn lại một vùng biển lửa.
Không ai biết sâu trong biển lửa đang xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, ánh lửa dường như chịu ràng buộc, bỗng tập trung lại, trong phút chốc, chìm vào trong biển.
Bầu trời và biển cả trở lại như bình thường, yên tĩnh và hiền hòa, chỉ có gió biển vỗ về mặt biển, đẩy lên từng tầng gợn sóng lăn tăn.
Một đường ánh sáng trắng áp sát mặt biển bay về, đến trước cây cầu thì dừng lại, hóa thành một người đàn ông mặc áo trắng, nhẹ nhàng đáp xuống.
“Đại đảo chủ! Là đại đạo chủ!”
Những người nhận ra trước kinh ngạc vui mừng hô lên.
“Chúc mừng đại ca xuất quan!”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn khom người mừng rỡ nói.
“Cung nghênh đại đảo chủ xuất quan!”, các dân đảo bên bờ biển đồng thanh hô nói.
Lục Kính Sơn, đại đảo chủ đảo Cửu Long giống như vị vua trở về, được các con dân chào đón.
Lục Kính Sơn mỉm cười, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lý Dục Thần, hỏi: “Vừa nãy là cậu đã chặn cơn thủy triều cuồn cuộn của yêu nghiệt đó?”
Lý Dục Thần không hề né tranh ánh mắt của Lục Kính Sơn, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi ngược lại: “Tôi chưa từng găp ông, làm sao ông biết kiếm pháp vạn tiên Côn Luân?”
Lục Kính Sơn kinh ngạc: “Cậu nhận ra kiếm pháp Vạn Tiên ư?”
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1186Sau đó, càng vung đôi cánh mạnh hơn, cuốn lên từng trận cuồng phong liên tiếp.Lý Dục Thần ngăn một đợt sóng, đang định sử dụng kiếm khí Huyền Minh, bỗng nghe thấy một tiếng thét dài, từ phía Nam truyền đến.Tiếng thét vang khắp chân trời, vừa thanh vừa kéo dài.Mọi người vừa nghe tiếng thét này, bỗng cảm thấy lồng ngực căng tràn, sảng khoái dễ chịu, còn trời đất cũng rộng lớn hơn, áp lực khó thở vừa nãy lập tức biến mất.Trữ Phượng Toàn trên thuyền và Kỷ Nghiễm Lai trên bờ cùng tỏ vẻ mặt vui mừng, kinh ngạc hô lên: “Là đại ca! Đại ca sắp xuất quan rồi!”Lý Dục Thần đang định thi triển kiếm pháp Huyền Minh, nghe thấy tiếng thét này, liền dừng lại, nhìn về phía Nam.Tiếng thét dần dừng lại, chỉ nghe thấy trên biển truyền đến một giọng nói mênh mông:“Yêu nghiệt phương nào, dám mạo phạm đến Đông Giới Côn Luân tôi!”Sau đó, một luồng sáng trắng vút lên trời.Các dân đảo không biết đó là cái gì, nhưng Lý Dục Thần biết rõ, đó là một đường kiếm khí.Trong kiếm ý ngưng luyện sát khí vô cùng cường mạnh.Kiếm quang vút về phía Đông, những chỗ nó đi qua, trời biển ảm đạm.Tầng mây dạt sang bên, nước biển rẽ đôi.Trong chớp mắt, kiếm khí đã vượt qua hải dương rộng lớn, đâm trúng thiên sứ có cánh đó, không hề giảm khí thế, đâm vào trong vầng mặt trời khổng lồ đó.Mặt trời khổng lồ ầm ầm bùng cháy, ánh lửa trải khắp bầu trời và biển lớn.Mấy con tàu khi người phương Tây đến, tất cả đều bị lửa lớn nuốt chửng.Trong mắt mọi người chỉ còn lại một vùng biển lửa.Không ai biết sâu trong biển lửa đang xảy ra chuyện gì.Bỗng nhiên, ánh lửa dường như chịu ràng buộc, bỗng tập trung lại, trong phút chốc, chìm vào trong biển.Bầu trời và biển cả trở lại như bình thường, yên tĩnh và hiền hòa, chỉ có gió biển vỗ về mặt biển, đẩy lên từng tầng gợn sóng lăn tăn.Một đường ánh sáng trắng áp sát mặt biển bay về, đến trước cây cầu thì dừng lại, hóa thành một người đàn ông mặc áo trắng, nhẹ nhàng đáp xuống.“Đại đảo chủ! Là đại đạo chủ!”Những người nhận ra trước kinh ngạc vui mừng hô lên.“Chúc mừng đại ca xuất quan!”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn khom người mừng rỡ nói.“Cung nghênh đại đảo chủ xuất quan!”, các dân đảo bên bờ biển đồng thanh hô nói.Lục Kính Sơn, đại đảo chủ đảo Cửu Long giống như vị vua trở về, được các con dân chào đón.Lục Kính Sơn mỉm cười, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lý Dục Thần, hỏi: “Vừa nãy là cậu đã chặn cơn thủy triều cuồn cuộn của yêu nghiệt đó?”Lý Dục Thần không hề né tranh ánh mắt của Lục Kính Sơn, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi ngược lại: “Tôi chưa từng găp ông, làm sao ông biết kiếm pháp vạn tiên Côn Luân?”Lục Kính Sơn kinh ngạc: “Cậu nhận ra kiếm pháp Vạn Tiên ư?”