Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1257
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1257“Nghê Cường, cậu ở lại nhà họ Phan trông coi, chờ tôi giết Từ Thông, trở về sẽ đưa cả hai người này đến Kinh Khẩu tế trời!”“Rõ!”, Nghê Cường đứng ở bên cạnh ông ta nói.Nghê Hoài Kỳ giận dữ dẫn theo các đệ tử của ông ta vội vàng chạy tới Cô Tô, thề phải giết Từ Thông để xả hận.Từ thành phố Long đến Cô Tô không xa, chỉ hơn một giờ sau bọn họ đã đến trước cổng lớn nhà họ Từ.Vốn cho là giờ phút này nhất định nhà họ Từ phải được canh phòng nghiêm ngặt, Nghê Hoài Kỳ còn đang nghĩ phải làm thế nào để có thể xông thẳng vào, không nghĩ tới cổng lớn nhà họ Từ lại rộng mở, ngay cả một bảo vệ cũng không có.Nghê Hoài Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, đi vào trong cánh cổng lớn mở rộng.Cô Tô có rất nhiều vườn tược, Từ phủ được xây dựng trên một khu vườn cổ không nổi tiếng lắm, trong sân là vườn hoa bãi cỏ núi giả hồ nước, hành lang vòng vèo, đình đài lầu các, không khác mấy so với những khu vườn khác.Nghê Hoài Kỳ đi thẳng vào trong, vậy mà lại không gặp được một người nào cả.“Móa nó, không phải là họ Từ đã chạy rồi chứ?”, một đệ tử nói.Nghê Hoài Kỳ lại không nghĩ như vậy. Từ Thông được xưng là mãnh hổ Giang Đông, nếu như mình còn chưa tới, ông ta đã dẫn người nhà chạy, để trống một căn nhà rộng như thế này, vậy về sau ông ta đừng nghĩ tới việc tung hoành trên giang hồ nữa.Sau khi đi qua hành lang qua cầu, ông ta tới sân sau.Chợt nhìn thấy một cái hồ, bên kia bờ là một cái đình, trong đình có hai người, một nam một nữ, đang ngồi đối diện cách một cái bàn đá.Bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồ Hán đang pha trà.Hương trà nhàn nhạt tản mát, thổi qua mặt hồ, Nghê Hoài Kỳ đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.Ông ta vừa nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông trong hai người đang ngồi đối diện nhau trong đình kia chính là Từ Thông.Về phần người phụ nữ kia, bởi vì đưa lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy chính diện, chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc.Khóe mắt Nghê Hoài Kỳ nhảy lên, càng cảm thấy tức giận hơn.Đây là cái gì chứ?Kế vườn không nhà trống?Hay là xem thường Nghê Hoài Kỳ tôi?Ông ta bước nhanh đến phía trước.Trên hồ có cầu cửu khúc, đi qua mới tới trước đình.Từ Thông giống như không nhìn thấy ông ta, chỉ nhìn chằm chằm bàn đá trước mắt.Trên bàn đá là một bàn cờ, hóa ra là hai người đang đánh cờ.Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông như thế thì càng giận dữ hơn, cười lạnh nói: “Từ Thông, ông diễn kế vườn không nhà trống không tệ lắm! Đáng tiếc, ông không phải Gia Cát Lượng, tôi cũng không phải Tư Mã Ý. Nếu tôi đã đến, ông nhất định sẽ phải chết!”Từ Thông vẫn không ngẩng đầu, mà cứ mãi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, giống như đang suy nghĩ nên đi bước kế tiếp như thế nào.Ngược lại là người phụ nữ kia quay đầu nhìn Nghê Hoài Kỳ, có mấy phần kinh ngạc nói: “Ồ, Nghê Tông Sư đến rồi!”
Chương 1257
“Nghê Cường, cậu ở lại nhà họ Phan trông coi, chờ tôi giết Từ Thông, trở về sẽ đưa cả hai người này đến Kinh Khẩu tế trời!”
“Rõ!”, Nghê Cường đứng ở bên cạnh ông ta nói.
Nghê Hoài Kỳ giận dữ dẫn theo các đệ tử của ông ta vội vàng chạy tới Cô Tô, thề phải giết Từ Thông để xả hận.
Từ thành phố Long đến Cô Tô không xa, chỉ hơn một giờ sau bọn họ đã đến trước cổng lớn nhà họ Từ.
Vốn cho là giờ phút này nhất định nhà họ Từ phải được canh phòng nghiêm ngặt, Nghê Hoài Kỳ còn đang nghĩ phải làm thế nào để có thể xông thẳng vào, không nghĩ tới cổng lớn nhà họ Từ lại rộng mở, ngay cả một bảo vệ cũng không có.
Nghê Hoài Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, đi vào trong cánh cổng lớn mở rộng.
Cô Tô có rất nhiều vườn tược, Từ phủ được xây dựng trên một khu vườn cổ không nổi tiếng lắm, trong sân là vườn hoa bãi cỏ núi giả hồ nước, hành lang vòng vèo, đình đài lầu các, không khác mấy so với những khu vườn khác.
Nghê Hoài Kỳ đi thẳng vào trong, vậy mà lại không gặp được một người nào cả.
“Móa nó, không phải là họ Từ đã chạy rồi chứ?”, một đệ tử nói.
Nghê Hoài Kỳ lại không nghĩ như vậy. Từ Thông được xưng là mãnh hổ Giang Đông, nếu như mình còn chưa tới, ông ta đã dẫn người nhà chạy, để trống một căn nhà rộng như thế này, vậy về sau ông ta đừng nghĩ tới việc tung hoành trên giang hồ nữa.
Sau khi đi qua hành lang qua cầu, ông ta tới sân sau.
Chợt nhìn thấy một cái hồ, bên kia bờ là một cái đình, trong đình có hai người, một nam một nữ, đang ngồi đối diện cách một cái bàn đá.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồ Hán đang pha trà.
Hương trà nhàn nhạt tản mát, thổi qua mặt hồ, Nghê Hoài Kỳ đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.
Ông ta vừa nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông trong hai người đang ngồi đối diện nhau trong đình kia chính là Từ Thông.
Về phần người phụ nữ kia, bởi vì đưa lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy chính diện, chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc.
Khóe mắt Nghê Hoài Kỳ nhảy lên, càng cảm thấy tức giận hơn.
Đây là cái gì chứ?
Kế vườn không nhà trống?
Hay là xem thường Nghê Hoài Kỳ tôi?
Ông ta bước nhanh đến phía trước.
Trên hồ có cầu cửu khúc, đi qua mới tới trước đình.
Từ Thông giống như không nhìn thấy ông ta, chỉ nhìn chằm chằm bàn đá trước mắt.
Trên bàn đá là một bàn cờ, hóa ra là hai người đang đánh cờ.
Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông như thế thì càng giận dữ hơn, cười lạnh nói: “Từ Thông, ông diễn kế vườn không nhà trống không tệ lắm! Đáng tiếc, ông không phải Gia Cát Lượng, tôi cũng không phải Tư Mã Ý. Nếu tôi đã đến, ông nhất định sẽ phải chết!”
Từ Thông vẫn không ngẩng đầu, mà cứ mãi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, giống như đang suy nghĩ nên đi bước kế tiếp như thế nào.
Ngược lại là người phụ nữ kia quay đầu nhìn Nghê Hoài Kỳ, có mấy phần kinh ngạc nói: “Ồ, Nghê Tông Sư đến rồi!”
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1257“Nghê Cường, cậu ở lại nhà họ Phan trông coi, chờ tôi giết Từ Thông, trở về sẽ đưa cả hai người này đến Kinh Khẩu tế trời!”“Rõ!”, Nghê Cường đứng ở bên cạnh ông ta nói.Nghê Hoài Kỳ giận dữ dẫn theo các đệ tử của ông ta vội vàng chạy tới Cô Tô, thề phải giết Từ Thông để xả hận.Từ thành phố Long đến Cô Tô không xa, chỉ hơn một giờ sau bọn họ đã đến trước cổng lớn nhà họ Từ.Vốn cho là giờ phút này nhất định nhà họ Từ phải được canh phòng nghiêm ngặt, Nghê Hoài Kỳ còn đang nghĩ phải làm thế nào để có thể xông thẳng vào, không nghĩ tới cổng lớn nhà họ Từ lại rộng mở, ngay cả một bảo vệ cũng không có.Nghê Hoài Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, đi vào trong cánh cổng lớn mở rộng.Cô Tô có rất nhiều vườn tược, Từ phủ được xây dựng trên một khu vườn cổ không nổi tiếng lắm, trong sân là vườn hoa bãi cỏ núi giả hồ nước, hành lang vòng vèo, đình đài lầu các, không khác mấy so với những khu vườn khác.Nghê Hoài Kỳ đi thẳng vào trong, vậy mà lại không gặp được một người nào cả.“Móa nó, không phải là họ Từ đã chạy rồi chứ?”, một đệ tử nói.Nghê Hoài Kỳ lại không nghĩ như vậy. Từ Thông được xưng là mãnh hổ Giang Đông, nếu như mình còn chưa tới, ông ta đã dẫn người nhà chạy, để trống một căn nhà rộng như thế này, vậy về sau ông ta đừng nghĩ tới việc tung hoành trên giang hồ nữa.Sau khi đi qua hành lang qua cầu, ông ta tới sân sau.Chợt nhìn thấy một cái hồ, bên kia bờ là một cái đình, trong đình có hai người, một nam một nữ, đang ngồi đối diện cách một cái bàn đá.Bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồ Hán đang pha trà.Hương trà nhàn nhạt tản mát, thổi qua mặt hồ, Nghê Hoài Kỳ đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.Ông ta vừa nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông trong hai người đang ngồi đối diện nhau trong đình kia chính là Từ Thông.Về phần người phụ nữ kia, bởi vì đưa lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy chính diện, chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc.Khóe mắt Nghê Hoài Kỳ nhảy lên, càng cảm thấy tức giận hơn.Đây là cái gì chứ?Kế vườn không nhà trống?Hay là xem thường Nghê Hoài Kỳ tôi?Ông ta bước nhanh đến phía trước.Trên hồ có cầu cửu khúc, đi qua mới tới trước đình.Từ Thông giống như không nhìn thấy ông ta, chỉ nhìn chằm chằm bàn đá trước mắt.Trên bàn đá là một bàn cờ, hóa ra là hai người đang đánh cờ.Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông như thế thì càng giận dữ hơn, cười lạnh nói: “Từ Thông, ông diễn kế vườn không nhà trống không tệ lắm! Đáng tiếc, ông không phải Gia Cát Lượng, tôi cũng không phải Tư Mã Ý. Nếu tôi đã đến, ông nhất định sẽ phải chết!”Từ Thông vẫn không ngẩng đầu, mà cứ mãi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, giống như đang suy nghĩ nên đi bước kế tiếp như thế nào.Ngược lại là người phụ nữ kia quay đầu nhìn Nghê Hoài Kỳ, có mấy phần kinh ngạc nói: “Ồ, Nghê Tông Sư đến rồi!”