Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1263
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1263Nếu như đây là sự thật, Xà Bích Thanh sẽ phải suy nghĩ lại xem Từ Thông có đáng giá để mình giúp hay không. Loại chuyện đào mộ tổ nhà người ta này, cho dù nguyên nhân là gì, bà ta đều không thể nào tiếp thu được.Từ Thông cười ha ha nói: “Xà Tông Sư, mặc dù Từ Thông tôi không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức làm mấy chuyện như đào mộ trộm mộ. Nghê Tông Sư, ông cũng không thể vu oan cho tôi được!”Nghê Hoài Kỳ giận dữ nói: “Từ Thông, có gan làm thì đừng không dám thừa nhận, không phải vừa rồi ông rất phách lối sao? Lúc này lại làm con rùa đen rút đầu? Ông mà không trả mấy thứ đó về, tôi sẽ phá hủy cả nhà họ Từ của ông!”Từ Thông lắc đầu nói: “Nghê Tông Sư, tôi đào mộ phần tổ tiên của ông có chỗ tốt gì? Ông tận mắt nhìn thấy, hay là nghe được lời đồn nào? Có phải là tiểu nhân vu khống hay không?”“Làm sao có thể? Lương Ngọc là…”Nghê Hoài Kỳ bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhớ tới chuyện này từ đầu tới đuôi đều là nghe đồ đệ Lương Ngọc nói.Lương Ngọc là đệ tử khác họ mà ông ta thu nhận, cũng coi là một người rất đắc lực, chỉ là bởi vì khác họ nên không thể tham gia vào chuyện quan trọng trong gia tộc. Nhưng chuyện bên ngoài gia tộc, ông ta thường giao cho Lương Ngọc quản lý.Lần này đi nhà họ Phan thành phố Long cũng là Lương Ngọc đi đầu, sau đó Nghê Hoài Kỳ mới đến cùng Hầu Khuê Đông.Nghê Hoài Kỳ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, là Lương Ngọc báo với ông ta có mấy chục cái máy xúc đang đào mộ tổ nhà họ Nghê ở Kinh Khẩu.Sau đó ông ta liền nhận được điện thoại của Từ Thông, dưới cơn giận dữ, ông ta không có bất kỳ nghi ngờ nào, đương nhiên c*̃ng sẽ không đi chứng thực cái gì.Bây giờ tưởng tượng lại, đương nhiên là có vấn đề. Lương Ngọc là đệ tử khác họ, chuyện mộ tổ bị đào làm sao lại đến lượt Lương Ngọc báo cáo? Cho dù Lương Ngọc nhận được tin tức trong nhà, những người khác trong nhà cũng hẳn là sẽ gọi điện thoại cho ông ta mới đúng.Chỉ có một khả năng – Lương Ngọc đã bị Từ Thông thu mua!Từ Thông cười nói: “Tôi có đào mộ tổ nhà họ Nghê hay không, Nghê Tông Sư đi về hỏi chẳng phải sẽ biết ư? À đúng rồi…”Nói, Từ Thông cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn, sau đó nói: “Tháp tín hiệu đã sửa xong, ông có thể gọi điện thoại rồi”.Nghê Hoài Kỳ có một cảm giác bị sỉ nhục, nhưng chuyện mộ tổ quan trọng, ông ta vẫn gọi một cú điện thoại về nhà.Người trong nhà nói cho ông ta biết, lúc rạng sáng quả thật có mấy chục xe máy xúc đột nhiên xuất hiện ở gần khu nhà cũ và mộ tổ nhà họ Nghê, không biết đang làm gì, ồn ào sột soạt một trận rồi đi.Nghê Hoài Kỳ thở dài, mộ tổ nhà họ Nghê không có việc gì, nhưng trong lòng ông ta càng thêm nghẹn khuất và bực bội.Ông ta bị Từ Thông đùa bỡn!Ông ta chỉ muốn chặt Từ Thông thành ngàn mảnh, rồi giết sạch từ trên xuống dưới nhà họ Từ mới có thể giải hận.“Từ Thông, ông thật to gan! Ông không sợ tôi giết ông à?”Từ Thông khoanh tay: “Tôi chẳng làm cái gì cả, tại sao Nghê Tông Sư muốn giết tôi? Hơn nữa, nơi này là Cô Tô, không phải Kinh Khẩu, Nghê Tông Sư tự tin có thể giết tôi như vậy? Nhà họ Từ không phải chuồng cừu, Từ Thông tôi cũng không phải cừu non mặc người chém giết!”
Chương 1263
Nếu như đây là sự thật, Xà Bích Thanh sẽ phải suy nghĩ lại xem Từ Thông có đáng giá để mình giúp hay không. Loại chuyện đào mộ tổ nhà người ta này, cho dù nguyên nhân là gì, bà ta đều không thể nào tiếp thu được.
Từ Thông cười ha ha nói: “Xà Tông Sư, mặc dù Từ Thông tôi không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức làm mấy chuyện như đào mộ trộm mộ. Nghê Tông Sư, ông cũng không thể vu oan cho tôi được!”
Nghê Hoài Kỳ giận dữ nói: “Từ Thông, có gan làm thì đừng không dám thừa nhận, không phải vừa rồi ông rất phách lối sao? Lúc này lại làm con rùa đen rút đầu? Ông mà không trả mấy thứ đó về, tôi sẽ phá hủy cả nhà họ Từ của ông!”
Từ Thông lắc đầu nói: “Nghê Tông Sư, tôi đào mộ phần tổ tiên của ông có chỗ tốt gì? Ông tận mắt nhìn thấy, hay là nghe được lời đồn nào? Có phải là tiểu nhân vu khống hay không?”
“Làm sao có thể? Lương Ngọc là…”
Nghê Hoài Kỳ bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhớ tới chuyện này từ đầu tới đuôi đều là nghe đồ đệ Lương Ngọc nói.
Lương Ngọc là đệ tử khác họ mà ông ta thu nhận, cũng coi là một người rất đắc lực, chỉ là bởi vì khác họ nên không thể tham gia vào chuyện quan trọng trong gia tộc. Nhưng chuyện bên ngoài gia tộc, ông ta thường giao cho Lương Ngọc quản lý.
Lần này đi nhà họ Phan thành phố Long cũng là Lương Ngọc đi đầu, sau đó Nghê Hoài Kỳ mới đến cùng Hầu Khuê Đông.
Nghê Hoài Kỳ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, là Lương Ngọc báo với ông ta có mấy chục cái máy xúc đang đào mộ tổ nhà họ Nghê ở Kinh Khẩu.
Sau đó ông ta liền nhận được điện thoại của Từ Thông, dưới cơn giận dữ, ông ta không có bất kỳ nghi ngờ nào, đương nhiên c*̃ng sẽ không đi chứng thực cái gì.
Bây giờ tưởng tượng lại, đương nhiên là có vấn đề. Lương Ngọc là đệ tử khác họ, chuyện mộ tổ bị đào làm sao lại đến lượt Lương Ngọc báo cáo? Cho dù Lương Ngọc nhận được tin tức trong nhà, những người khác trong nhà cũng hẳn là sẽ gọi điện thoại cho ông ta mới đúng.
Chỉ có một khả năng – Lương Ngọc đã bị Từ Thông thu mua!
Từ Thông cười nói: “Tôi có đào mộ tổ nhà họ Nghê hay không, Nghê Tông Sư đi về hỏi chẳng phải sẽ biết ư? À đúng rồi…”
Nói, Từ Thông cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn, sau đó nói: “Tháp tín hiệu đã sửa xong, ông có thể gọi điện thoại rồi”.
Nghê Hoài Kỳ có một cảm giác bị sỉ nhục, nhưng chuyện mộ tổ quan trọng, ông ta vẫn gọi một cú điện thoại về nhà.
Người trong nhà nói cho ông ta biết, lúc rạng sáng quả thật có mấy chục xe máy xúc đột nhiên xuất hiện ở gần khu nhà cũ và mộ tổ nhà họ Nghê, không biết đang làm gì, ồn ào sột soạt một trận rồi đi.
Nghê Hoài Kỳ thở dài, mộ tổ nhà họ Nghê không có việc gì, nhưng trong lòng ông ta càng thêm nghẹn khuất và bực bội.
Ông ta bị Từ Thông đùa bỡn!
Ông ta chỉ muốn chặt Từ Thông thành ngàn mảnh, rồi giết sạch từ trên xuống dưới nhà họ Từ mới có thể giải hận.
“Từ Thông, ông thật to gan! Ông không sợ tôi giết ông à?”
Từ Thông khoanh tay: “Tôi chẳng làm cái gì cả, tại sao Nghê Tông Sư muốn giết tôi? Hơn nữa, nơi này là Cô Tô, không phải Kinh Khẩu, Nghê Tông Sư tự tin có thể giết tôi như vậy? Nhà họ Từ không phải chuồng cừu, Từ Thông tôi cũng không phải cừu non mặc người chém giết!”
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1263Nếu như đây là sự thật, Xà Bích Thanh sẽ phải suy nghĩ lại xem Từ Thông có đáng giá để mình giúp hay không. Loại chuyện đào mộ tổ nhà người ta này, cho dù nguyên nhân là gì, bà ta đều không thể nào tiếp thu được.Từ Thông cười ha ha nói: “Xà Tông Sư, mặc dù Từ Thông tôi không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức làm mấy chuyện như đào mộ trộm mộ. Nghê Tông Sư, ông cũng không thể vu oan cho tôi được!”Nghê Hoài Kỳ giận dữ nói: “Từ Thông, có gan làm thì đừng không dám thừa nhận, không phải vừa rồi ông rất phách lối sao? Lúc này lại làm con rùa đen rút đầu? Ông mà không trả mấy thứ đó về, tôi sẽ phá hủy cả nhà họ Từ của ông!”Từ Thông lắc đầu nói: “Nghê Tông Sư, tôi đào mộ phần tổ tiên của ông có chỗ tốt gì? Ông tận mắt nhìn thấy, hay là nghe được lời đồn nào? Có phải là tiểu nhân vu khống hay không?”“Làm sao có thể? Lương Ngọc là…”Nghê Hoài Kỳ bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhớ tới chuyện này từ đầu tới đuôi đều là nghe đồ đệ Lương Ngọc nói.Lương Ngọc là đệ tử khác họ mà ông ta thu nhận, cũng coi là một người rất đắc lực, chỉ là bởi vì khác họ nên không thể tham gia vào chuyện quan trọng trong gia tộc. Nhưng chuyện bên ngoài gia tộc, ông ta thường giao cho Lương Ngọc quản lý.Lần này đi nhà họ Phan thành phố Long cũng là Lương Ngọc đi đầu, sau đó Nghê Hoài Kỳ mới đến cùng Hầu Khuê Đông.Nghê Hoài Kỳ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, là Lương Ngọc báo với ông ta có mấy chục cái máy xúc đang đào mộ tổ nhà họ Nghê ở Kinh Khẩu.Sau đó ông ta liền nhận được điện thoại của Từ Thông, dưới cơn giận dữ, ông ta không có bất kỳ nghi ngờ nào, đương nhiên c*̃ng sẽ không đi chứng thực cái gì.Bây giờ tưởng tượng lại, đương nhiên là có vấn đề. Lương Ngọc là đệ tử khác họ, chuyện mộ tổ bị đào làm sao lại đến lượt Lương Ngọc báo cáo? Cho dù Lương Ngọc nhận được tin tức trong nhà, những người khác trong nhà cũng hẳn là sẽ gọi điện thoại cho ông ta mới đúng.Chỉ có một khả năng – Lương Ngọc đã bị Từ Thông thu mua!Từ Thông cười nói: “Tôi có đào mộ tổ nhà họ Nghê hay không, Nghê Tông Sư đi về hỏi chẳng phải sẽ biết ư? À đúng rồi…”Nói, Từ Thông cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn, sau đó nói: “Tháp tín hiệu đã sửa xong, ông có thể gọi điện thoại rồi”.Nghê Hoài Kỳ có một cảm giác bị sỉ nhục, nhưng chuyện mộ tổ quan trọng, ông ta vẫn gọi một cú điện thoại về nhà.Người trong nhà nói cho ông ta biết, lúc rạng sáng quả thật có mấy chục xe máy xúc đột nhiên xuất hiện ở gần khu nhà cũ và mộ tổ nhà họ Nghê, không biết đang làm gì, ồn ào sột soạt một trận rồi đi.Nghê Hoài Kỳ thở dài, mộ tổ nhà họ Nghê không có việc gì, nhưng trong lòng ông ta càng thêm nghẹn khuất và bực bội.Ông ta bị Từ Thông đùa bỡn!Ông ta chỉ muốn chặt Từ Thông thành ngàn mảnh, rồi giết sạch từ trên xuống dưới nhà họ Từ mới có thể giải hận.“Từ Thông, ông thật to gan! Ông không sợ tôi giết ông à?”Từ Thông khoanh tay: “Tôi chẳng làm cái gì cả, tại sao Nghê Tông Sư muốn giết tôi? Hơn nữa, nơi này là Cô Tô, không phải Kinh Khẩu, Nghê Tông Sư tự tin có thể giết tôi như vậy? Nhà họ Từ không phải chuồng cừu, Từ Thông tôi cũng không phải cừu non mặc người chém giết!”