Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1272
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1272Giọng nói của mẹ thân thiết đến vậy, nụ cười của mẹ hiền lành đến thế.Anh cảm thấy an nhàn, cảm thấy hạnh phúc.Trong quá khứ, anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy.“Mẹ, mẹ còn sống không? Mẹ ở đâu?”“Mẹ còn sống! Mẹ ở dưới đáy vực sâu. Dục Thần, con nhất định phải cố gắng, mẹ chờ con tới cứu mẹ! Mẹ tin tưởng con nhất định có thể!”Lý Dục Thần dùng sức gật gật đầu.Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào bát quái xuất hiện ở trong hư không, hét lớn một tiếng: “Ma nữ, dám xông đến phàm trần, mê hoặc chúng sinh! Xem kiếm!”Tay ông ta chỉ xuống, một thanh bảo kiếm sau lưng chợt bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang đâm vào cơ thể của mẹ.Thân thể mẹ bắt đầu vặn vẹp, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn.“Mẹ ơi!”, Lý Dục Thần kêu to: “Đạo sĩ thối! Thả mẹ tôi ra!”Lại một hòa thượng đầu trọc mặc cà sa xuất hiện trong hư không.“Hừ! Thiếu niên vô tri, bị ma nữ dụ hoặc còn không tự biết, xem Đại Uy Thiên Long của tôi!”Hư không xuất hiện một chưởng ấn màu vàng, rơi xuống người mẹ. Thân thể của mẹ ầm ầm biến mất.“A…”Sự phẫn nộ lấp đầy lồ ng ngực và từng mạch máu của Lý Dục Thần.“Trả mẹ cho tao!”Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, lần nữa múa điệu múa Thiên Ma.“Giết! Giết giết giết! Giết sạch đám đồ đệ ra vẻ đạo mạo chúng mày!”Kiếm khí màu đen xoắn hòa thượng đạo sĩ đến nát bấy.Nhưng anh vẫn chưa hả giận, oán hận trong lòng như thác lũ khó nén.Đúng lúc này, anh nghe thấy có người gọi tên mình.“Dục Thần!”Anh trông thấy một cô gái thướt tha đi ra từ trong bóng tối.“Mẹ ơi!”Lý Dục Thần kêu lên.Nhưng anh thấy khuôn mặt của cô gái kia, hoàn toàn không phải mẹ mình.Anh vươn tay, bóp lấy yết hầu của cô gái, nổi giận gầm lên: “Cô là ai?”“Dục Thần… Là… Tôi…”, cô gái bị anh siết đến không thở nổi.Cuối cùng Lý Dục Thần nhìn rõ khuôn mặt cô.Cảm giác quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, trong máu toát ra một chút ấm áp.“Mộng Đình!”Anh rốt cuộc nhận ra.Đây là, trở lại thực tế sao?Anh thở phào nhẹ nhõm.Nhưng, vừa thả lỏng, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn đấu tranh với tâm ma cũng buông lỏng.
Chương 1272
Giọng nói của mẹ thân thiết đến vậy, nụ cười của mẹ hiền lành đến thế.
Anh cảm thấy an nhàn, cảm thấy hạnh phúc.
Trong quá khứ, anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy.
“Mẹ, mẹ còn sống không? Mẹ ở đâu?”
“Mẹ còn sống! Mẹ ở dưới đáy vực sâu. Dục Thần, con nhất định phải cố gắng, mẹ chờ con tới cứu mẹ! Mẹ tin tưởng con nhất định có thể!”
Lý Dục Thần dùng sức gật gật đầu.
Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào bát quái xuất hiện ở trong hư không, hét lớn một tiếng: “Ma nữ, dám xông đến phàm trần, mê hoặc chúng sinh! Xem kiếm!”
Tay ông ta chỉ xuống, một thanh bảo kiếm sau lưng chợt bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang đâm vào cơ thể của mẹ.
Thân thể mẹ bắt đầu vặn vẹp, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn.
“Mẹ ơi!”, Lý Dục Thần kêu to: “Đạo sĩ thối! Thả mẹ tôi ra!”
Lại một hòa thượng đầu trọc mặc cà sa xuất hiện trong hư không.
“Hừ! Thiếu niên vô tri, bị ma nữ dụ hoặc còn không tự biết, xem Đại Uy Thiên Long của tôi!”
Hư không xuất hiện một chưởng ấn màu vàng, rơi xuống người mẹ. Thân thể của mẹ ầm ầm biến mất.
“A…”
Sự phẫn nộ lấp đầy lồ ng ngực và từng mạch máu của Lý Dục Thần.
“Trả mẹ cho tao!”
Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, lần nữa múa điệu múa Thiên Ma.
“Giết! Giết giết giết! Giết sạch đám đồ đệ ra vẻ đạo mạo chúng mày!”
Kiếm khí màu đen xoắn hòa thượng đạo sĩ đến nát bấy.
Nhưng anh vẫn chưa hả giận, oán hận trong lòng như thác lũ khó nén.
Đúng lúc này, anh nghe thấy có người gọi tên mình.
“Dục Thần!”
Anh trông thấy một cô gái thướt tha đi ra từ trong bóng tối.
“Mẹ ơi!”
Lý Dục Thần kêu lên.
Nhưng anh thấy khuôn mặt của cô gái kia, hoàn toàn không phải mẹ mình.
Anh vươn tay, bóp lấy yết hầu của cô gái, nổi giận gầm lên: “Cô là ai?”
“Dục Thần… Là… Tôi…”, cô gái bị anh siết đến không thở nổi.
Cuối cùng Lý Dục Thần nhìn rõ khuôn mặt cô.
Cảm giác quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, trong máu toát ra một chút ấm áp.
“Mộng Đình!”
Anh rốt cuộc nhận ra.
Đây là, trở lại thực tế sao?
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, vừa thả lỏng, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn đấu tranh với tâm ma cũng buông lỏng.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1272Giọng nói của mẹ thân thiết đến vậy, nụ cười của mẹ hiền lành đến thế.Anh cảm thấy an nhàn, cảm thấy hạnh phúc.Trong quá khứ, anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy.“Mẹ, mẹ còn sống không? Mẹ ở đâu?”“Mẹ còn sống! Mẹ ở dưới đáy vực sâu. Dục Thần, con nhất định phải cố gắng, mẹ chờ con tới cứu mẹ! Mẹ tin tưởng con nhất định có thể!”Lý Dục Thần dùng sức gật gật đầu.Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào bát quái xuất hiện ở trong hư không, hét lớn một tiếng: “Ma nữ, dám xông đến phàm trần, mê hoặc chúng sinh! Xem kiếm!”Tay ông ta chỉ xuống, một thanh bảo kiếm sau lưng chợt bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang đâm vào cơ thể của mẹ.Thân thể mẹ bắt đầu vặn vẹp, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn.“Mẹ ơi!”, Lý Dục Thần kêu to: “Đạo sĩ thối! Thả mẹ tôi ra!”Lại một hòa thượng đầu trọc mặc cà sa xuất hiện trong hư không.“Hừ! Thiếu niên vô tri, bị ma nữ dụ hoặc còn không tự biết, xem Đại Uy Thiên Long của tôi!”Hư không xuất hiện một chưởng ấn màu vàng, rơi xuống người mẹ. Thân thể của mẹ ầm ầm biến mất.“A…”Sự phẫn nộ lấp đầy lồ ng ngực và từng mạch máu của Lý Dục Thần.“Trả mẹ cho tao!”Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, lần nữa múa điệu múa Thiên Ma.“Giết! Giết giết giết! Giết sạch đám đồ đệ ra vẻ đạo mạo chúng mày!”Kiếm khí màu đen xoắn hòa thượng đạo sĩ đến nát bấy.Nhưng anh vẫn chưa hả giận, oán hận trong lòng như thác lũ khó nén.Đúng lúc này, anh nghe thấy có người gọi tên mình.“Dục Thần!”Anh trông thấy một cô gái thướt tha đi ra từ trong bóng tối.“Mẹ ơi!”Lý Dục Thần kêu lên.Nhưng anh thấy khuôn mặt của cô gái kia, hoàn toàn không phải mẹ mình.Anh vươn tay, bóp lấy yết hầu của cô gái, nổi giận gầm lên: “Cô là ai?”“Dục Thần… Là… Tôi…”, cô gái bị anh siết đến không thở nổi.Cuối cùng Lý Dục Thần nhìn rõ khuôn mặt cô.Cảm giác quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, trong máu toát ra một chút ấm áp.“Mộng Đình!”Anh rốt cuộc nhận ra.Đây là, trở lại thực tế sao?Anh thở phào nhẹ nhõm.Nhưng, vừa thả lỏng, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn đấu tranh với tâm ma cũng buông lỏng.