Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 1368

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1368Bảy mươi hai cây kim đã đâm hết.Nhưng Tang Cát vẫn y như cũ. Ngoại trừ trên người có thêm những cây châm ngắn dài không giống nhau ra thì không có gì thay đổi.Bạch Kính Đình cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ tên nhóc này chỉ đang giả vờ giả vịt thôi ư? Thế nhưng, dựa vào thủ pháp thi châm thì chắc chắn đây là cao thủ trong số các cao thủ.Tuy Bạch Quân Đường là người nhà họ Bạch nhưng lại không biết gì về y thuật. Mặc dù ông ta cảm thấy thủ pháp của Lý Dục Thần dường như rất cao minh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẩy:“Có thi châm hay không cũng chẳng thấy khác gì nhau cả, thao tác nãy giờ màu mè như vậy nhưng thực ra…”Ông ta mới nói được một nửa đã khựng lại, hoảng sợ há to miệng.Bởi vì ông ta trông thấy trên người Tang Cát xuất hiện một con cóc ba chân màu nâu.Cóc này không phải là cóc thật mà chỉ là một ảo ảnh nằm bò trên người Tang Cát.Cóc há to miệng, bụng phồng lên như đang ăn thứ gì đó.Đột nhiên, bụng cóc nhanh chóng xẹp xuống, nó thở ra một hơi qua đường miệng.Sau đó, thân thể của nó bay lên.Đúng lúc này, tay của Lý Dục Thần sờ nhẹ dưới rốn của Tang Cát. Cây châm dài nhỏ lập tức bay ra khỏi đan điền của Tang Cát, hóa thành một luồng sáng phóng lên trên trời, đâm vào mình cóc.Mọi người chỉ trông thấy có ánh sáng vàng lóe lên trên không trung rồi tối xuống, tất cả đều biến mất.Cây kim châm kia đã quay lại tay Lý Dục Thần.Dường như tất cả những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của mọi người.Đầu đường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngừng thở, không ngăn nổi cảm xúc khiếp sợ do ảo ảnh vừa rồi gây ra.Cho tới khi Lý Dục Thần cầm hộp gỗ trả lại cho Bạch Kính Đình, mọi người mới phát hiện ra những cây châm đã được rút ra khỏi người Tang Cát, cất lại vào trong hộp.Bạch Kính Đình chết lặng nhận lại chiếc hộp, trong lòng thật sự quá đỗi kinh ngạc nên không cách nào diễn đạt thành lời.Người đầu tiên lên tiếng là Tang Cát.Tang Cát ho khan một tiếng.Tiếng ho khan này tựa như một tia sét làm tất cả mọi người hoàn hồn.Người thứ hai lên tiếng là Đa Cát.Đa Cát nghe thấy Tang Cát ho khan bèn sủa gâu gâu, cái đuôi ngoáy tít như chiếc quạt điện nhỏ.Đạt Ngõa nhào tới, quỳ gối bên cạnh chiếc xe đẩy tay, v**t v* gương mặt gầy gò của Tang Cát, khẽ gọi: “Tang Cát! Tang Cát!”Cổ họng Tang Cát phát ra âm thanh rất khô: “Mẹ!”Nháy mắt, nước mắt không ngừng rơi như mưa từ đôi mắt của Đạt Ngõa.“Tang Cát, con đã tỉnh lại rồi! Con có thể nói chuyện rồi!”“Mẹ…”“Gâu gâu gâu…”Tiếng sủa của Đa Cát nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay tựa như nước triều dâng.Người đầu tiên vỗ tay chính là ông chủ Hầu.

Chương 1368

Bảy mươi hai cây kim đã đâm hết.

Nhưng Tang Cát vẫn y như cũ. Ngoại trừ trên người có thêm những cây châm ngắn dài không giống nhau ra thì không có gì thay đổi.

Bạch Kính Đình cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ tên nhóc này chỉ đang giả vờ giả vịt thôi ư? Thế nhưng, dựa vào thủ pháp thi châm thì chắc chắn đây là cao thủ trong số các cao thủ.

Tuy Bạch Quân Đường là người nhà họ Bạch nhưng lại không biết gì về y thuật. Mặc dù ông ta cảm thấy thủ pháp của Lý Dục Thần dường như rất cao minh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẩy:

“Có thi châm hay không cũng chẳng thấy khác gì nhau cả, thao tác nãy giờ màu mè như vậy nhưng thực ra…”

Ông ta mới nói được một nửa đã khựng lại, hoảng sợ há to miệng.

Bởi vì ông ta trông thấy trên người Tang Cát xuất hiện một con cóc ba chân màu nâu.

Cóc này không phải là cóc thật mà chỉ là một ảo ảnh nằm bò trên người Tang Cát.

Cóc há to miệng, bụng phồng lên như đang ăn thứ gì đó.

Đột nhiên, bụng cóc nhanh chóng xẹp xuống, nó thở ra một hơi qua đường miệng.

Sau đó, thân thể của nó bay lên.

Đúng lúc này, tay của Lý Dục Thần sờ nhẹ dưới rốn của Tang Cát. Cây châm dài nhỏ lập tức bay ra khỏi đan điền của Tang Cát, hóa thành một luồng sáng phóng lên trên trời, đâm vào mình cóc.

Mọi người chỉ trông thấy có ánh sáng vàng lóe lên trên không trung rồi tối xuống, tất cả đều biến mất.

Cây kim châm kia đã quay lại tay Lý Dục Thần.

Dường như tất cả những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của mọi người.

Đầu đường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngừng thở, không ngăn nổi cảm xúc khiếp sợ do ảo ảnh vừa rồi gây ra.

Cho tới khi Lý Dục Thần cầm hộp gỗ trả lại cho Bạch Kính Đình, mọi người mới phát hiện ra những cây châm đã được rút ra khỏi người Tang Cát, cất lại vào trong hộp.

Bạch Kính Đình chết lặng nhận lại chiếc hộp, trong lòng thật sự quá đỗi kinh ngạc nên không cách nào diễn đạt thành lời.

Người đầu tiên lên tiếng là Tang Cát.

Tang Cát ho khan một tiếng.

Tiếng ho khan này tựa như một tia sét làm tất cả mọi người hoàn hồn.

Người thứ hai lên tiếng là Đa Cát.

Đa Cát nghe thấy Tang Cát ho khan bèn sủa gâu gâu, cái đuôi ngoáy tít như chiếc quạt điện nhỏ.

Đạt Ngõa nhào tới, quỳ gối bên cạnh chiếc xe đẩy tay, v**t v* gương mặt gầy gò của Tang Cát, khẽ gọi: “Tang Cát! Tang Cát!”

Cổ họng Tang Cát phát ra âm thanh rất khô: “Mẹ!”

Nháy mắt, nước mắt không ngừng rơi như mưa từ đôi mắt của Đạt Ngõa.

“Tang Cát, con đã tỉnh lại rồi! Con có thể nói chuyện rồi!”

“Mẹ…”

“Gâu gâu gâu…”

Tiếng sủa của Đa Cát nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay tựa như nước triều dâng.

Người đầu tiên vỗ tay chính là ông chủ Hầu.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1368Bảy mươi hai cây kim đã đâm hết.Nhưng Tang Cát vẫn y như cũ. Ngoại trừ trên người có thêm những cây châm ngắn dài không giống nhau ra thì không có gì thay đổi.Bạch Kính Đình cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ tên nhóc này chỉ đang giả vờ giả vịt thôi ư? Thế nhưng, dựa vào thủ pháp thi châm thì chắc chắn đây là cao thủ trong số các cao thủ.Tuy Bạch Quân Đường là người nhà họ Bạch nhưng lại không biết gì về y thuật. Mặc dù ông ta cảm thấy thủ pháp của Lý Dục Thần dường như rất cao minh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẩy:“Có thi châm hay không cũng chẳng thấy khác gì nhau cả, thao tác nãy giờ màu mè như vậy nhưng thực ra…”Ông ta mới nói được một nửa đã khựng lại, hoảng sợ há to miệng.Bởi vì ông ta trông thấy trên người Tang Cát xuất hiện một con cóc ba chân màu nâu.Cóc này không phải là cóc thật mà chỉ là một ảo ảnh nằm bò trên người Tang Cát.Cóc há to miệng, bụng phồng lên như đang ăn thứ gì đó.Đột nhiên, bụng cóc nhanh chóng xẹp xuống, nó thở ra một hơi qua đường miệng.Sau đó, thân thể của nó bay lên.Đúng lúc này, tay của Lý Dục Thần sờ nhẹ dưới rốn của Tang Cát. Cây châm dài nhỏ lập tức bay ra khỏi đan điền của Tang Cát, hóa thành một luồng sáng phóng lên trên trời, đâm vào mình cóc.Mọi người chỉ trông thấy có ánh sáng vàng lóe lên trên không trung rồi tối xuống, tất cả đều biến mất.Cây kim châm kia đã quay lại tay Lý Dục Thần.Dường như tất cả những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của mọi người.Đầu đường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngừng thở, không ngăn nổi cảm xúc khiếp sợ do ảo ảnh vừa rồi gây ra.Cho tới khi Lý Dục Thần cầm hộp gỗ trả lại cho Bạch Kính Đình, mọi người mới phát hiện ra những cây châm đã được rút ra khỏi người Tang Cát, cất lại vào trong hộp.Bạch Kính Đình chết lặng nhận lại chiếc hộp, trong lòng thật sự quá đỗi kinh ngạc nên không cách nào diễn đạt thành lời.Người đầu tiên lên tiếng là Tang Cát.Tang Cát ho khan một tiếng.Tiếng ho khan này tựa như một tia sét làm tất cả mọi người hoàn hồn.Người thứ hai lên tiếng là Đa Cát.Đa Cát nghe thấy Tang Cát ho khan bèn sủa gâu gâu, cái đuôi ngoáy tít như chiếc quạt điện nhỏ.Đạt Ngõa nhào tới, quỳ gối bên cạnh chiếc xe đẩy tay, v**t v* gương mặt gầy gò của Tang Cát, khẽ gọi: “Tang Cát! Tang Cát!”Cổ họng Tang Cát phát ra âm thanh rất khô: “Mẹ!”Nháy mắt, nước mắt không ngừng rơi như mưa từ đôi mắt của Đạt Ngõa.“Tang Cát, con đã tỉnh lại rồi! Con có thể nói chuyện rồi!”“Mẹ…”“Gâu gâu gâu…”Tiếng sủa của Đa Cát nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay tựa như nước triều dâng.Người đầu tiên vỗ tay chính là ông chủ Hầu.

Chương 1368