Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 1410

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1410Sau khi nuôi dưỡng thành công thì lấy thi thể ra, dùng thi dầu nướng, thẳng đến khi toàn bộ mỡ của thi thể hóa thành thi dầu mới thì để trong bình thi dầu hoặc là trong quan tài bằng chất liệu đặc biệt. Người nuôi quỷ có thể lấy nó để khống chế oán linh, cũng chính là quỷ sát. Nghe nói đến nay ở vùng Nam Dương vẫn còn có người đang dùng loại phương pháp này”.Lúc này, bọn họ đã đi tới cửa căn phòng đá thứ sáu.Bạch Phương Hưng đột nhiên dừng lại, nói: “Cẩn thận, phía trước có quỷ!”Ông chủ Hầu giật mình, sợ hãi nhìn lại, phía trước là bóng tối vô tận, ông ta không nhìn thấy cái gì cả.Nhưng càng không nhìn thấy, ông ta lại càng thấy sợ hãi, theo bản năng lui lại một bước, muốn trốn ở sau lưng ba người.Chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng “răng rắc”.Một cái bình sứ vỡ vụn.Ông chủ Hầu sợ đến mức suýt thì nhảy dựng lên.Ông ta dường như trông thấy dòng nước màu đen chảy đầy đất, một thi thể vặn vẹo leo ra khỏi bình sứ.Ba người khác cũng nghe thấy tiếng này.Ngoại trừ Lý Dục Thần ra, Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đều vô cùng khẩn trương.Lại thêm một tiếng vỡ vụn khác vang lên, truyền đến từ phía sau.Tiếp theo là những tiếng choang choang choang không ngừng, liên tục có bình sứ vỡ vụn.Kèm theo đó là tiếng nước chảy và tiếng thứ gì đó nhúc nhích ở trong nước.Trái tim ông chủ Hầu đã nhảy tới cổ rồi.Bọn họ đã đi qua năm căn phòng đá, tổng cộng có mấy trăm cái bình, toàn bộ đều vỡ vụn, cũng có nghĩa là có mấy trăm thi sát leo ra.Trong khoảnh khắc đó, ông ta cực kỳ hối hận, chửi mình trong lòng:“Mẹ nó mày lên cơn điên gì mà cứ nhất quyết phải đi theo đến Long Môn Thiên Quan ma đầu gì đó. Người ta không phải Tông Sư chính là pháp sư, mẹ nó mày thì biết cái gì? Thi quỷ ở nơi này sẽ mời mày đến giám bảo hay là nghe mày khoác lác?”“Đã đi theo rồi thì thôi, còn thể hiện cái gì, dẫn người ta đến Thiên Phật Câu làm gì! Lần này thì hay rồi, cũng góp cả cái mạng nhỏ của mình vào luôn.”Trong lòng ông chủ Hầu vô cùng sợ hãi, cảm thấy cái chết đã tới gần.Ông ta cảm thấy, cho dù như thế nào thì trước khi chết cũng phải thấy rõ những thứ đó trông ra sao, cũng nên biết mình bị thứ gì g iết chết, nếu không đến Diêm Vương Điện, phán quan hỏi ông ta chết như thế nào, ông ta biết trả lời làm sao? Cũng không thể nói tôi không biết đi.Thế là, ông chủ Hầu liền lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu ra sau lưng.A!Ông chủ Hầu không khỏi hít một hơi lạnh.Chỉ thấy trên mặt đất trước đó không xa có mấy thứ giống người mà không phải người, giống sâu mà không phải sâu đang nằm sấp, đang nhúc nhích trên mặt đất, để lại một quỹ tích ướt nhẹp sau lưng.Mà xa hơn còn có rất nhiều thi quỷ đang bò tới.Bàn tay cầm điện thoại của ông chủ Hầu không ngừng run rẩy. Đây là thời khắc kinh khủng nhất mà ông ta từng trải qua trong cuộc đời, còn kh ủng bố hơn bất cứ cơn ác mộng nào trước kia.Bạch Phương Hưng hô lớn: “Tiêu tông sư, để tôi giải quyết u linh trước mặt, ông phụ trách thi quỷ phía sau!”

Chương 1410

Sau khi nuôi dưỡng thành công thì lấy thi thể ra, dùng thi dầu nướng, thẳng đến khi toàn bộ mỡ của thi thể hóa thành thi dầu mới thì để trong bình thi dầu hoặc là trong quan tài bằng chất liệu đặc biệt. Người nuôi quỷ có thể lấy nó để khống chế oán linh, cũng chính là quỷ sát. Nghe nói đến nay ở vùng Nam Dương vẫn còn có người đang dùng loại phương pháp này”.

Lúc này, bọn họ đã đi tới cửa căn phòng đá thứ sáu.

Bạch Phương Hưng đột nhiên dừng lại, nói: “Cẩn thận, phía trước có quỷ!”

Ông chủ Hầu giật mình, sợ hãi nhìn lại, phía trước là bóng tối vô tận, ông ta không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng càng không nhìn thấy, ông ta lại càng thấy sợ hãi, theo bản năng lui lại một bước, muốn trốn ở sau lưng ba người.

Chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng “răng rắc”.

Một cái bình sứ vỡ vụn.

Ông chủ Hầu sợ đến mức suýt thì nhảy dựng lên.

Ông ta dường như trông thấy dòng nước màu đen chảy đầy đất, một thi thể vặn vẹo leo ra khỏi bình sứ.

Ba người khác cũng nghe thấy tiếng này.

Ngoại trừ Lý Dục Thần ra, Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đều vô cùng khẩn trương.

Lại thêm một tiếng vỡ vụn khác vang lên, truyền đến từ phía sau.

Tiếp theo là những tiếng choang choang choang không ngừng, liên tục có bình sứ vỡ vụn.

Kèm theo đó là tiếng nước chảy và tiếng thứ gì đó nhúc nhích ở trong nước.

Trái tim ông chủ Hầu đã nhảy tới cổ rồi.

Bọn họ đã đi qua năm căn phòng đá, tổng cộng có mấy trăm cái bình, toàn bộ đều vỡ vụn, cũng có nghĩa là có mấy trăm thi sát leo ra.

Trong khoảnh khắc đó, ông ta cực kỳ hối hận, chửi mình trong lòng:

“Mẹ nó mày lên cơn điên gì mà cứ nhất quyết phải đi theo đến Long Môn Thiên Quan ma đầu gì đó. Người ta không phải Tông Sư chính là pháp sư, mẹ nó mày thì biết cái gì? Thi quỷ ở nơi này sẽ mời mày đến giám bảo hay là nghe mày khoác lác?”

“Đã đi theo rồi thì thôi, còn thể hiện cái gì, dẫn người ta đến Thiên Phật Câu làm gì! Lần này thì hay rồi, cũng góp cả cái mạng nhỏ của mình vào luôn.”

Trong lòng ông chủ Hầu vô cùng sợ hãi, cảm thấy cái chết đã tới gần.

Ông ta cảm thấy, cho dù như thế nào thì trước khi chết cũng phải thấy rõ những thứ đó trông ra sao, cũng nên biết mình bị thứ gì g iết chết, nếu không đến Diêm Vương Điện, phán quan hỏi ông ta chết như thế nào, ông ta biết trả lời làm sao? Cũng không thể nói tôi không biết đi.

Thế là, ông chủ Hầu liền lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu ra sau lưng.

A!

Ông chủ Hầu không khỏi hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy trên mặt đất trước đó không xa có mấy thứ giống người mà không phải người, giống sâu mà không phải sâu đang nằm sấp, đang nhúc nhích trên mặt đất, để lại một quỹ tích ướt nhẹp sau lưng.

Mà xa hơn còn có rất nhiều thi quỷ đang bò tới.

Bàn tay cầm điện thoại của ông chủ Hầu không ngừng run rẩy. Đây là thời khắc kinh khủng nhất mà ông ta từng trải qua trong cuộc đời, còn kh ủng bố hơn bất cứ cơn ác mộng nào trước kia.

Bạch Phương Hưng hô lớn: “Tiêu tông sư, để tôi giải quyết u linh trước mặt, ông phụ trách thi quỷ phía sau!”

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1410Sau khi nuôi dưỡng thành công thì lấy thi thể ra, dùng thi dầu nướng, thẳng đến khi toàn bộ mỡ của thi thể hóa thành thi dầu mới thì để trong bình thi dầu hoặc là trong quan tài bằng chất liệu đặc biệt. Người nuôi quỷ có thể lấy nó để khống chế oán linh, cũng chính là quỷ sát. Nghe nói đến nay ở vùng Nam Dương vẫn còn có người đang dùng loại phương pháp này”.Lúc này, bọn họ đã đi tới cửa căn phòng đá thứ sáu.Bạch Phương Hưng đột nhiên dừng lại, nói: “Cẩn thận, phía trước có quỷ!”Ông chủ Hầu giật mình, sợ hãi nhìn lại, phía trước là bóng tối vô tận, ông ta không nhìn thấy cái gì cả.Nhưng càng không nhìn thấy, ông ta lại càng thấy sợ hãi, theo bản năng lui lại một bước, muốn trốn ở sau lưng ba người.Chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng “răng rắc”.Một cái bình sứ vỡ vụn.Ông chủ Hầu sợ đến mức suýt thì nhảy dựng lên.Ông ta dường như trông thấy dòng nước màu đen chảy đầy đất, một thi thể vặn vẹo leo ra khỏi bình sứ.Ba người khác cũng nghe thấy tiếng này.Ngoại trừ Lý Dục Thần ra, Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đều vô cùng khẩn trương.Lại thêm một tiếng vỡ vụn khác vang lên, truyền đến từ phía sau.Tiếp theo là những tiếng choang choang choang không ngừng, liên tục có bình sứ vỡ vụn.Kèm theo đó là tiếng nước chảy và tiếng thứ gì đó nhúc nhích ở trong nước.Trái tim ông chủ Hầu đã nhảy tới cổ rồi.Bọn họ đã đi qua năm căn phòng đá, tổng cộng có mấy trăm cái bình, toàn bộ đều vỡ vụn, cũng có nghĩa là có mấy trăm thi sát leo ra.Trong khoảnh khắc đó, ông ta cực kỳ hối hận, chửi mình trong lòng:“Mẹ nó mày lên cơn điên gì mà cứ nhất quyết phải đi theo đến Long Môn Thiên Quan ma đầu gì đó. Người ta không phải Tông Sư chính là pháp sư, mẹ nó mày thì biết cái gì? Thi quỷ ở nơi này sẽ mời mày đến giám bảo hay là nghe mày khoác lác?”“Đã đi theo rồi thì thôi, còn thể hiện cái gì, dẫn người ta đến Thiên Phật Câu làm gì! Lần này thì hay rồi, cũng góp cả cái mạng nhỏ của mình vào luôn.”Trong lòng ông chủ Hầu vô cùng sợ hãi, cảm thấy cái chết đã tới gần.Ông ta cảm thấy, cho dù như thế nào thì trước khi chết cũng phải thấy rõ những thứ đó trông ra sao, cũng nên biết mình bị thứ gì g iết chết, nếu không đến Diêm Vương Điện, phán quan hỏi ông ta chết như thế nào, ông ta biết trả lời làm sao? Cũng không thể nói tôi không biết đi.Thế là, ông chủ Hầu liền lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu ra sau lưng.A!Ông chủ Hầu không khỏi hít một hơi lạnh.Chỉ thấy trên mặt đất trước đó không xa có mấy thứ giống người mà không phải người, giống sâu mà không phải sâu đang nằm sấp, đang nhúc nhích trên mặt đất, để lại một quỹ tích ướt nhẹp sau lưng.Mà xa hơn còn có rất nhiều thi quỷ đang bò tới.Bàn tay cầm điện thoại của ông chủ Hầu không ngừng run rẩy. Đây là thời khắc kinh khủng nhất mà ông ta từng trải qua trong cuộc đời, còn kh ủng bố hơn bất cứ cơn ác mộng nào trước kia.Bạch Phương Hưng hô lớn: “Tiêu tông sư, để tôi giải quyết u linh trước mặt, ông phụ trách thi quỷ phía sau!”

Chương 1410