Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 1431

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1431Mặc dù viên thuốc này không bằng được như thần đan của Thiên Đô, nhưng dược lực của đan dược Trường Xuân cũng bất phàm.Lý Dục Thần hơi khôi phục một chút nguyên khí, anh lấy ra đan dược của môn phái, tự mình uống một viên, cũng cho Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc uống một phần.Hai người bọn họ c*̃ng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi thi độc nhập thể đã không kịp thời ngăn cản, khí độc ăn mòn sâu vào bên trong.Ngược lại là ông chủ Hầu không hề chịu tổn thương gì.Lý Dục Thần cầm lấy lá cờ màu đen rơi trên đất trước mặt.Quỷ Vương vừa chết, tử khí của lá cờ này cũng thu lại, thoạt nhìn chỉ là một lá cờ màu đen làm bằng chất liệu gấm vóc tương đối sang quý, trên cờ thêu một vài hình vẽ.Hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như tranh vẽ của trẻ con, có một số chữ viết ký hiệu xem không hiểu.Dùng thần thức tra xét, mặt cờ bóng loáng lập tức trở nên sâu không thấy đáy, sâu xa tối tăm như vũ trụ.Mà những bức vẽ kia phối hợp với ánh sáng màu đen chảy trên mặt cờ hiện ra hình núi sông, hình như là một tấm bản đồ.Biên giới bản đồ có hai chữ “Trầm Quang”.Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới lời nói của Đạm Đài Ngọc, cái bóng là Minh Phó, mà chân thân của Minh Phó thì ở tại biển Trầm Quang.“Biển Trầm Quang…”Lý Dục Thần thì thào, một lần nữa nhìn lá cờ.Đáng tiếc, dường như bản đồ này không trọn vẹn, không thể nhìn thấy toàn cảnh.Đây là bảo vật của Hắc Thủy Đường, mà Ma giáo có năm đường chủ, vậy có thể nào trong tay mỗi đường chủ đều có một lá cờ như này, hợp lại năm lá cờ mới là một tấm bản đồ hoàn chỉnh?Chẳng lẽ nơi này là nơi ẩn náu của Ma giáo?Lúc này, ông chủ Hầu đã đẩy ngã toàn bộ quỷ cương thi, đang xoa xoa tay vào mông, hài lòng nhìn màn hình điện thoại di động của mình.Trong màn hình bỗng lấp lóe ánh sáng vàng, hiện ra rất nhiều vàng bạc.Lúc bấy giờ ông chủ Hầu mới nhớ tới, nơi này có một trăm cỗ quan tài vàng bạc châu báu.Là người buôn bán đồ cổ làm tại Phan Gia Viên mấy chục năm, ông ta kích động theo bản năng, bắt đầu tính toán những vật này trị giá bao nhiêu tiền.Ông ta nhặt lên một nguyên bảo trên mặt đất, đặt trong tay ước lượng.Nhưng đúng lúc này, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người lại, nhìn cửa vào đại điện, thất thanh hỏi.“Xử lý xong cương thi rồi, vậy đám thi sát bên ngoài kia đâu?”…Cửa mộ Thiên Phật Câu.Vô số âm linh dũng mãnh lao ra từ bên trong mộ huyệt, bay phất phới bên trong Thiên Phật Câu.Tiếp đó là từng con thi sát đứt hết tay chân, thân thể móp mép leo ra.Chỉ một thoáng, bên trong Thiên Phật Câu tràn đầy quỷ sát âm linh.Âm linh đầu tiên trôi dạt đến cửa ra vào Thiên Phật Câu.

Chương 1431

Mặc dù viên thuốc này không bằng được như thần đan của Thiên Đô, nhưng dược lực của đan dược Trường Xuân cũng bất phàm.

Lý Dục Thần hơi khôi phục một chút nguyên khí, anh lấy ra đan dược của môn phái, tự mình uống một viên, cũng cho Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc uống một phần.

Hai người bọn họ c*̃ng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi thi độc nhập thể đã không kịp thời ngăn cản, khí độc ăn mòn sâu vào bên trong.

Ngược lại là ông chủ Hầu không hề chịu tổn thương gì.

Lý Dục Thần cầm lấy lá cờ màu đen rơi trên đất trước mặt.

Quỷ Vương vừa chết, tử khí của lá cờ này cũng thu lại, thoạt nhìn chỉ là một lá cờ màu đen làm bằng chất liệu gấm vóc tương đối sang quý, trên cờ thêu một vài hình vẽ.

Hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như tranh vẽ của trẻ con, có một số chữ viết ký hiệu xem không hiểu.

Dùng thần thức tra xét, mặt cờ bóng loáng lập tức trở nên sâu không thấy đáy, sâu xa tối tăm như vũ trụ.

Mà những bức vẽ kia phối hợp với ánh sáng màu đen chảy trên mặt cờ hiện ra hình núi sông, hình như là một tấm bản đồ.

Biên giới bản đồ có hai chữ “Trầm Quang”.

Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới lời nói của Đạm Đài Ngọc, cái bóng là Minh Phó, mà chân thân của Minh Phó thì ở tại biển Trầm Quang.

“Biển Trầm Quang…”

Lý Dục Thần thì thào, một lần nữa nhìn lá cờ.

Đáng tiếc, dường như bản đồ này không trọn vẹn, không thể nhìn thấy toàn cảnh.

Đây là bảo vật của Hắc Thủy Đường, mà Ma giáo có năm đường chủ, vậy có thể nào trong tay mỗi đường chủ đều có một lá cờ như này, hợp lại năm lá cờ mới là một tấm bản đồ hoàn chỉnh?

Chẳng lẽ nơi này là nơi ẩn náu của Ma giáo?

Lúc này, ông chủ Hầu đã đẩy ngã toàn bộ quỷ cương thi, đang xoa xoa tay vào mông, hài lòng nhìn màn hình điện thoại di động của mình.

Trong màn hình bỗng lấp lóe ánh sáng vàng, hiện ra rất nhiều vàng bạc.

Lúc bấy giờ ông chủ Hầu mới nhớ tới, nơi này có một trăm cỗ quan tài vàng bạc châu báu.

Là người buôn bán đồ cổ làm tại Phan Gia Viên mấy chục năm, ông ta kích động theo bản năng, bắt đầu tính toán những vật này trị giá bao nhiêu tiền.

Ông ta nhặt lên một nguyên bảo trên mặt đất, đặt trong tay ước lượng.

Nhưng đúng lúc này, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người lại, nhìn cửa vào đại điện, thất thanh hỏi.

“Xử lý xong cương thi rồi, vậy đám thi sát bên ngoài kia đâu?”

Cửa mộ Thiên Phật Câu.

Vô số âm linh dũng mãnh lao ra từ bên trong mộ huyệt, bay phất phới bên trong Thiên Phật Câu.

Tiếp đó là từng con thi sát đứt hết tay chân, thân thể móp mép leo ra.

Chỉ một thoáng, bên trong Thiên Phật Câu tràn đầy quỷ sát âm linh.

Âm linh đầu tiên trôi dạt đến cửa ra vào Thiên Phật Câu.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1431Mặc dù viên thuốc này không bằng được như thần đan của Thiên Đô, nhưng dược lực của đan dược Trường Xuân cũng bất phàm.Lý Dục Thần hơi khôi phục một chút nguyên khí, anh lấy ra đan dược của môn phái, tự mình uống một viên, cũng cho Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc uống một phần.Hai người bọn họ c*̃ng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi thi độc nhập thể đã không kịp thời ngăn cản, khí độc ăn mòn sâu vào bên trong.Ngược lại là ông chủ Hầu không hề chịu tổn thương gì.Lý Dục Thần cầm lấy lá cờ màu đen rơi trên đất trước mặt.Quỷ Vương vừa chết, tử khí của lá cờ này cũng thu lại, thoạt nhìn chỉ là một lá cờ màu đen làm bằng chất liệu gấm vóc tương đối sang quý, trên cờ thêu một vài hình vẽ.Hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như tranh vẽ của trẻ con, có một số chữ viết ký hiệu xem không hiểu.Dùng thần thức tra xét, mặt cờ bóng loáng lập tức trở nên sâu không thấy đáy, sâu xa tối tăm như vũ trụ.Mà những bức vẽ kia phối hợp với ánh sáng màu đen chảy trên mặt cờ hiện ra hình núi sông, hình như là một tấm bản đồ.Biên giới bản đồ có hai chữ “Trầm Quang”.Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới lời nói của Đạm Đài Ngọc, cái bóng là Minh Phó, mà chân thân của Minh Phó thì ở tại biển Trầm Quang.“Biển Trầm Quang…”Lý Dục Thần thì thào, một lần nữa nhìn lá cờ.Đáng tiếc, dường như bản đồ này không trọn vẹn, không thể nhìn thấy toàn cảnh.Đây là bảo vật của Hắc Thủy Đường, mà Ma giáo có năm đường chủ, vậy có thể nào trong tay mỗi đường chủ đều có một lá cờ như này, hợp lại năm lá cờ mới là một tấm bản đồ hoàn chỉnh?Chẳng lẽ nơi này là nơi ẩn náu của Ma giáo?Lúc này, ông chủ Hầu đã đẩy ngã toàn bộ quỷ cương thi, đang xoa xoa tay vào mông, hài lòng nhìn màn hình điện thoại di động của mình.Trong màn hình bỗng lấp lóe ánh sáng vàng, hiện ra rất nhiều vàng bạc.Lúc bấy giờ ông chủ Hầu mới nhớ tới, nơi này có một trăm cỗ quan tài vàng bạc châu báu.Là người buôn bán đồ cổ làm tại Phan Gia Viên mấy chục năm, ông ta kích động theo bản năng, bắt đầu tính toán những vật này trị giá bao nhiêu tiền.Ông ta nhặt lên một nguyên bảo trên mặt đất, đặt trong tay ước lượng.Nhưng đúng lúc này, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người lại, nhìn cửa vào đại điện, thất thanh hỏi.“Xử lý xong cương thi rồi, vậy đám thi sát bên ngoài kia đâu?”…Cửa mộ Thiên Phật Câu.Vô số âm linh dũng mãnh lao ra từ bên trong mộ huyệt, bay phất phới bên trong Thiên Phật Câu.Tiếp đó là từng con thi sát đứt hết tay chân, thân thể móp mép leo ra.Chỉ một thoáng, bên trong Thiên Phật Câu tràn đầy quỷ sát âm linh.Âm linh đầu tiên trôi dạt đến cửa ra vào Thiên Phật Câu.

Chương 1431