Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 131: vất vả cho mọi người rồi

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Ngoài cửa đậu một chiếc xe tương đối lớn, còn có thêm một chiếc xe cứu thương. Sáu cô gái cùng với hai người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa, thấy Giang Nguyên mở cửa, một người phụ nữ cung kính gật đầu với Giang Nguyên:~ Xin chào, bác sĩ Giang, vất vả cho cậu rồi. Giang Nguyên mỉm cười tránh sang một bên: - Không cần khách sáo.Mọi người bước vào. Hai người phụ nữ trung niên cùng với hai cô gái nâng cáng cứu thương đi theo đằng sau Giang Nguyên bước vào phòng khám bệnh. Bốn cô gái còn lại cầm máy ảnh chụp Tiền Lập Nguyên nằm trên mặt đất, sau đó đưa thi thể của Tiên Lập Nguyên ra ngoài.Người phụ nữ trung niên còn lại cẩn thận kiểm tra cho Tuyên Tử Nguyệt một chút, sau đó mới thở phào. nhẹ nhõm, cùng với một cô gái khác nâng Tuyên Tử Nguyệt lên cáng cứu thương.Nằm trên cáng, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói với Giang Nguyên:- Giang Nguyên, hôm nay thật sự làm phiền anh quá. Lần sau gặp mặt sẽ cảm ơn anh sau.Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:- Không thành vấn đề. Nhớ kỹ, sau khi trở về phải kiểm tra lại một chút. Mặc dù biết người phụ nữ trung niên kia cũng là người trong nghề, nhưng Giang Nguyên vẫn phải dặn dò một câu.~ Được.Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên lần nữa, thấy tinh thần của hắn vẫn rất tốt, ánh mắt không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên. Ban đầu cô thấy toàn thân Giang Nguyên đầy máu, nói chuyện cũng không còn sức. Bây giờ mới qua được hai ba tiếng, ngoại trừ vết máu là vẫn như cũ, trên người hoàn toàn không còn vết thương nào cả.Liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái, Tuyên Tử. Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, cười nói:~ Vất vả cho anh rồi. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. 'Yên tâm đi, trước khi trời sáng, bọn họ sẽ tận lực dọn dẹp lại chỗ này như cũ.Tiễn Tuyên Tử Nguyệt ra cửa, nhìn cô được đưa lên xe cứu thương. Sau khi rời đi, hắn mới để ý đến sáu cô gái đang bận rộn bên trong đại sảnh.Hai người trong đó dùng một loại bột phấn màu trắng rảy lên vết máu. Chỉ vài giây sau, bột phấn biến thành màu đen, rồi nhẹ nhàng dùng chổi đảo qua một lần, mặt đất liền trở nên sạch sẽ, một chút mùi máu tươi cũng không có.Bốn người còn lại sắp xếp lại các lọ thuốc như cũ, động tác vô cùng lưu loát. Giang Nguyên cảm thấy hơi mệt, liền nói với bốn người:- Vất vả cho bốn vị rồi.Nghe Giang Nguyên nói, một người trong đó lên tiếng:- Nào có chứ. Chúng tôi thật sự đã mang đến phiền toái cho bác sĩ Giang. Anh hãy nghỉ ngơi trước đi. Chúng †ôi sẽ cố gắng làm cho chỗ này như cũ.- Vâng, vất vả cho mọi người rồi.Nhìn động tác của bốn người, hắn biết cả bốn đều là chuyên gia trong việc tẩy rửa dấu vết, nên cũng không quấy rầy, lên lầu tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.Giang Nguyên nằm lên giường, rất nhanh ngủ say.- Chủ thể đã bắt đầu hôn mê, phân tích năng lượng tinh thần bắt đầu. Bởi vì năng lượng tiêu hao vượt quá 50%, tạm dừng phân tích năng lượng tỉnh thần, triệu tập những hình ảnh có liên quan phát ra.'Từ khi tin tức này truyền đến, trước mắt Giang Nguyên chợt sáng lên, sau đó xuất hiện bên trong căn phòng khám bệnh quen thuộc, nhưng không có giọng nói của tổ sư gia, chỉ có cảnh tượng tổ sư gia đang chẩn bệnh cho người khác. Giang Nguyên có thể nghe được cũng như cảm giác được tổ sư gia đang hỏi thăm tình huống bệnh nhân, còn có hành động bắt mạch. Sau đó, tổ sư gia bắt đầu kê đơn. Nhưng hắn bây giờ khác với lúc trước. Lúc trước hắn luôn có cảm giác mơ mơ màng màng, nhưng bây giờ thì lại rất thanh tỉnh, nhìn rất rõ cảnh tượng trước mặt. Mặc dù có chút không quen, nhưng Giang Nguyên lại cảm thấy chẳng có gì là không được.~ Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo.Giang Nguyên kinh ngạc nhìn tổ sư gia kê đơn thuốc. cho người ta, dùng những loại thuốc đơn giản vô cùng. Người bệnh bị khí hư vô lực nhưng ông lại chỉ kê có bốn vị thuốc, phân lượng cũng không nhiều, sau đó đưa cho người bệnh đi hốt.

Ngoài cửa đậu một chiếc xe tương đối lớn, còn có thêm một chiếc xe cứu thương. Sáu cô gái cùng với hai người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa, thấy Giang Nguyên mở cửa, một người phụ nữ cung kính gật đầu với Giang Nguyên:

~ Xin chào, bác sĩ Giang, vất vả cho cậu rồi. Giang Nguyên mỉm cười tránh sang một bên: - Không cần khách sáo.

Mọi người bước vào. Hai người phụ nữ trung niên cùng với hai cô gái nâng cáng cứu thương đi theo đằng sau Giang Nguyên bước vào phòng khám bệnh. Bốn cô gái còn lại cầm máy ảnh chụp Tiền Lập Nguyên nằm trên mặt đất, sau đó đưa thi thể của Tiên Lập Nguyên ra ngoài.

Người phụ nữ trung niên còn lại cẩn thận kiểm tra cho Tuyên Tử Nguyệt một chút, sau đó mới thở phào. nhẹ nhõm, cùng với một cô gái khác nâng Tuyên Tử Nguyệt lên cáng cứu thương.

Nằm trên cáng, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói với Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, hôm nay thật sự làm phiền anh quá. Lần sau gặp mặt sẽ cảm ơn anh sau.

Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:

- Không thành vấn đề. Nhớ kỹ, sau khi trở về phải kiểm tra lại một chút. 

Mặc dù biết người phụ nữ trung niên kia cũng là người trong nghề, nhưng Giang Nguyên vẫn phải dặn dò một câu.

~ Được.

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên lần nữa, thấy tinh thần của hắn vẫn rất tốt, ánh mắt không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên. Ban đầu cô thấy toàn thân Giang Nguyên đầy máu, nói chuyện cũng không còn sức. Bây giờ mới qua được hai ba tiếng, ngoại trừ vết máu là vẫn như cũ, trên người hoàn toàn không còn vết thương nào cả.

Liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái, Tuyên Tử. Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, cười nói:

~ Vất vả cho anh rồi. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. 'Yên tâm đi, trước khi trời sáng, bọn họ sẽ tận lực dọn dẹp lại chỗ này như cũ.

Tiễn Tuyên Tử Nguyệt ra cửa, nhìn cô được đưa lên xe cứu thương. Sau khi rời đi, hắn mới để ý đến sáu cô gái đang bận rộn bên trong đại sảnh.

Hai người trong đó dùng một loại bột phấn màu trắng rảy lên vết máu. Chỉ vài giây sau, bột phấn biến thành màu đen, rồi nhẹ nhàng dùng chổi đảo qua một lần, mặt đất liền trở nên sạch sẽ, một chút mùi máu tươi cũng không có.

Bốn người còn lại sắp xếp lại các lọ thuốc như cũ, động tác vô cùng lưu loát. 

Giang Nguyên cảm thấy hơi mệt, liền nói với bốn người:

- Vất vả cho bốn vị rồi.

Nghe Giang Nguyên nói, một người trong đó lên tiếng:

- Nào có chứ. Chúng tôi thật sự đã mang đến phiền toái cho bác sĩ Giang. Anh hãy nghỉ ngơi trước đi. Chúng †ôi sẽ cố gắng làm cho chỗ này như cũ.

- Vâng, vất vả cho mọi người rồi.

Nhìn động tác của bốn người, hắn biết cả bốn đều là chuyên gia trong việc tẩy rửa dấu vết, nên cũng không quấy rầy, lên lầu tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Giang Nguyên nằm lên giường, rất nhanh ngủ say.

- Chủ thể đã bắt đầu hôn mê, phân tích năng lượng tinh thần bắt đầu. Bởi vì năng lượng tiêu hao vượt quá 50%, tạm dừng phân tích năng lượng tỉnh thần, triệu tập những hình ảnh có liên quan phát ra.

'Từ khi tin tức này truyền đến, trước mắt Giang Nguyên chợt sáng lên, sau đó xuất hiện bên trong căn phòng khám bệnh quen thuộc, nhưng không có giọng nói của tổ sư gia, chỉ có cảnh tượng tổ sư gia đang chẩn bệnh cho người khác. Giang Nguyên có thể nghe được cũng như cảm giác được tổ sư gia đang hỏi thăm tình huống bệnh nhân, còn có hành động bắt mạch. 

Sau đó, tổ sư gia bắt đầu kê đơn. Nhưng hắn bây giờ khác với lúc trước. Lúc trước hắn luôn có cảm giác mơ mơ màng màng, nhưng bây giờ thì lại rất thanh tỉnh, nhìn rất rõ cảnh tượng trước mặt. Mặc dù có chút không quen, nhưng Giang Nguyên lại cảm thấy chẳng có gì là không được.

~ Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo.

Giang Nguyên kinh ngạc nhìn tổ sư gia kê đơn thuốc. cho người ta, dùng những loại thuốc đơn giản vô cùng. Người bệnh bị khí hư vô lực nhưng ông lại chỉ kê có bốn vị thuốc, phân lượng cũng không nhiều, sau đó đưa cho người bệnh đi hốt.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Ngoài cửa đậu một chiếc xe tương đối lớn, còn có thêm một chiếc xe cứu thương. Sáu cô gái cùng với hai người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa, thấy Giang Nguyên mở cửa, một người phụ nữ cung kính gật đầu với Giang Nguyên:~ Xin chào, bác sĩ Giang, vất vả cho cậu rồi. Giang Nguyên mỉm cười tránh sang một bên: - Không cần khách sáo.Mọi người bước vào. Hai người phụ nữ trung niên cùng với hai cô gái nâng cáng cứu thương đi theo đằng sau Giang Nguyên bước vào phòng khám bệnh. Bốn cô gái còn lại cầm máy ảnh chụp Tiền Lập Nguyên nằm trên mặt đất, sau đó đưa thi thể của Tiên Lập Nguyên ra ngoài.Người phụ nữ trung niên còn lại cẩn thận kiểm tra cho Tuyên Tử Nguyệt một chút, sau đó mới thở phào. nhẹ nhõm, cùng với một cô gái khác nâng Tuyên Tử Nguyệt lên cáng cứu thương.Nằm trên cáng, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói với Giang Nguyên:- Giang Nguyên, hôm nay thật sự làm phiền anh quá. Lần sau gặp mặt sẽ cảm ơn anh sau.Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:- Không thành vấn đề. Nhớ kỹ, sau khi trở về phải kiểm tra lại một chút. Mặc dù biết người phụ nữ trung niên kia cũng là người trong nghề, nhưng Giang Nguyên vẫn phải dặn dò một câu.~ Được.Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên lần nữa, thấy tinh thần của hắn vẫn rất tốt, ánh mắt không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên. Ban đầu cô thấy toàn thân Giang Nguyên đầy máu, nói chuyện cũng không còn sức. Bây giờ mới qua được hai ba tiếng, ngoại trừ vết máu là vẫn như cũ, trên người hoàn toàn không còn vết thương nào cả.Liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái, Tuyên Tử. Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, cười nói:~ Vất vả cho anh rồi. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. 'Yên tâm đi, trước khi trời sáng, bọn họ sẽ tận lực dọn dẹp lại chỗ này như cũ.Tiễn Tuyên Tử Nguyệt ra cửa, nhìn cô được đưa lên xe cứu thương. Sau khi rời đi, hắn mới để ý đến sáu cô gái đang bận rộn bên trong đại sảnh.Hai người trong đó dùng một loại bột phấn màu trắng rảy lên vết máu. Chỉ vài giây sau, bột phấn biến thành màu đen, rồi nhẹ nhàng dùng chổi đảo qua một lần, mặt đất liền trở nên sạch sẽ, một chút mùi máu tươi cũng không có.Bốn người còn lại sắp xếp lại các lọ thuốc như cũ, động tác vô cùng lưu loát. Giang Nguyên cảm thấy hơi mệt, liền nói với bốn người:- Vất vả cho bốn vị rồi.Nghe Giang Nguyên nói, một người trong đó lên tiếng:- Nào có chứ. Chúng tôi thật sự đã mang đến phiền toái cho bác sĩ Giang. Anh hãy nghỉ ngơi trước đi. Chúng †ôi sẽ cố gắng làm cho chỗ này như cũ.- Vâng, vất vả cho mọi người rồi.Nhìn động tác của bốn người, hắn biết cả bốn đều là chuyên gia trong việc tẩy rửa dấu vết, nên cũng không quấy rầy, lên lầu tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.Giang Nguyên nằm lên giường, rất nhanh ngủ say.- Chủ thể đã bắt đầu hôn mê, phân tích năng lượng tinh thần bắt đầu. Bởi vì năng lượng tiêu hao vượt quá 50%, tạm dừng phân tích năng lượng tỉnh thần, triệu tập những hình ảnh có liên quan phát ra.'Từ khi tin tức này truyền đến, trước mắt Giang Nguyên chợt sáng lên, sau đó xuất hiện bên trong căn phòng khám bệnh quen thuộc, nhưng không có giọng nói của tổ sư gia, chỉ có cảnh tượng tổ sư gia đang chẩn bệnh cho người khác. Giang Nguyên có thể nghe được cũng như cảm giác được tổ sư gia đang hỏi thăm tình huống bệnh nhân, còn có hành động bắt mạch. Sau đó, tổ sư gia bắt đầu kê đơn. Nhưng hắn bây giờ khác với lúc trước. Lúc trước hắn luôn có cảm giác mơ mơ màng màng, nhưng bây giờ thì lại rất thanh tỉnh, nhìn rất rõ cảnh tượng trước mặt. Mặc dù có chút không quen, nhưng Giang Nguyên lại cảm thấy chẳng có gì là không được.~ Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo.Giang Nguyên kinh ngạc nhìn tổ sư gia kê đơn thuốc. cho người ta, dùng những loại thuốc đơn giản vô cùng. Người bệnh bị khí hư vô lực nhưng ông lại chỉ kê có bốn vị thuốc, phân lượng cũng không nhiều, sau đó đưa cho người bệnh đi hốt.

Chương 131: vất vả cho mọi người rồi