Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 133: hai người làm gì vậy
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nhìn hành động quái lạ của Hồ lão, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy lo sợ. Nhưng Hồ lão lại nhìn Giang Nguyên, hài lòng gật đầu:- Giang Nguyên, tối hôm qua quét dọn rất sạch nhỉ?- Vâng.Giang Nguyên đổ đầy mồ hôi, vội gật đầu.- Không tệ. Khi chị La đến, bảo chị ấy vào phòng khám quét dọn sạch sẽ một chút. Hôm nay ta có một số người bạn trong giới đến, tuyệt đối không thể chậm trễ.Hồ lão vuốt râu, nói.Nghe xong, Giang Nguyên thở phào một hơi, thì ra Hồ lão đến sớm không phải vì chuyện đêm hôm qua.Giang Nguyên vội vã đáp lời:- Sư phụ yên tâm, khi chị La đến, con sẽ bảo chị ấy làm ngay lập tức.-Ừm Hồ lão gật đầu, sau đó bước vào phòng làm việc.Nghe giọng điệu của Hồ lão, Giang Nguyên không dám chậm trễ. Sư phụ hôm nay phá lệ đến sớm, đặc biệt còn dặn dò chị La làm vệ sinh cho sạch, sợ rằng mấy đồng nghiệp của ông không phải là đèn cạn dầu. Nếu không, một người không thân thiết sẽ không khiến cho. Hồ lão để tâm như vậy.Hắn bước vào phòng khám bệnh, rửa tay thật sạch, sau đó cầm tấm vải nhúng nước, rồi đi lau bàn lau ghế trong phòng một lần.Chưa được bao lâu sau, Trương Nhạc cũng đến. Thấy Giang Nguyên sáng sớm đã làm vệ sinh, tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhãn lực của y cũng không tệ lắm, vội vàng cầm khăn đi lau chùi phòng khám bệnh.Chị La tạp vụ rất nhanh đã đến, thấy Giang Nguyên và Trương Nhạc cùng nhau làm vệ sinh, vội nói:- Nào nào, bác sĩ Giang, bác sĩ Trương, hai người làm gì vậy? Để cho chị làm, để cho chị làm. Tại sao hai người lại có thể làm được chứ?Giang Nguyên mỉm cười nói:- Chị La, hôm nay sư phụ có khách. Đại sảnh và phòng khám, tụi em đã dọn sạch rồi. Chị hãy đi dọn phòng tiêm, thuận tiện dọn luôn các phòng khác.- Được rồi, được rồi, cứ để đó cho chị.Nghe Giang Nguyên nói xong, chị La cũng không dám chậm trễ. Để hai vị bác sĩ cùng nhau dọn vệ sinh, hiển nhiên vị khách đến ngày hôm nay rất quan trọng, vội vàng chạy đi lấy đồ dùng lau chùi.
Nhìn hành động quái lạ của Hồ lão, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy lo sợ. Nhưng Hồ lão lại nhìn Giang Nguyên, hài lòng gật đầu:
- Giang Nguyên, tối hôm qua quét dọn rất sạch nhỉ?
- Vâng.
Giang Nguyên đổ đầy mồ hôi, vội gật đầu.
- Không tệ. Khi chị La đến, bảo chị ấy vào phòng khám quét dọn sạch sẽ một chút. Hôm nay ta có một số người bạn trong giới đến, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Hồ lão vuốt râu, nói.
Nghe xong, Giang Nguyên thở phào một hơi, thì ra Hồ lão đến sớm không phải vì chuyện đêm hôm qua.
Giang Nguyên vội vã đáp lời:
- Sư phụ yên tâm, khi chị La đến, con sẽ bảo chị ấy làm ngay lập tức.
-Ừm Hồ lão gật đầu, sau đó bước vào phòng làm việc.
Nghe giọng điệu của Hồ lão, Giang Nguyên không dám chậm trễ. Sư phụ hôm nay phá lệ đến sớm, đặc biệt còn dặn dò chị La làm vệ sinh cho sạch, sợ rằng mấy đồng nghiệp của ông không phải là đèn cạn dầu. Nếu không, một người không thân thiết sẽ không khiến cho. Hồ lão để tâm như vậy.
Hắn bước vào phòng khám bệnh, rửa tay thật sạch, sau đó cầm tấm vải nhúng nước, rồi đi lau bàn lau ghế trong phòng một lần.
Chưa được bao lâu sau, Trương Nhạc cũng đến. Thấy Giang Nguyên sáng sớm đã làm vệ sinh, tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhãn lực của y cũng không tệ lắm, vội vàng cầm khăn đi lau chùi phòng khám bệnh.
Chị La tạp vụ rất nhanh đã đến, thấy Giang Nguyên và Trương Nhạc cùng nhau làm vệ sinh, vội nói:
- Nào nào, bác sĩ Giang, bác sĩ Trương, hai người làm gì vậy? Để cho chị làm, để cho chị làm. Tại sao hai người lại có thể làm được chứ?
Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Chị La, hôm nay sư phụ có khách. Đại sảnh và phòng khám, tụi em đã dọn sạch rồi. Chị hãy đi dọn phòng tiêm, thuận tiện dọn luôn các phòng khác.
- Được rồi, được rồi, cứ để đó cho chị.
Nghe Giang Nguyên nói xong, chị La cũng không dám chậm trễ. Để hai vị bác sĩ cùng nhau dọn vệ sinh, hiển nhiên vị khách đến ngày hôm nay rất quan trọng, vội vàng chạy đi lấy đồ dùng lau chùi.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nhìn hành động quái lạ của Hồ lão, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy lo sợ. Nhưng Hồ lão lại nhìn Giang Nguyên, hài lòng gật đầu:- Giang Nguyên, tối hôm qua quét dọn rất sạch nhỉ?- Vâng.Giang Nguyên đổ đầy mồ hôi, vội gật đầu.- Không tệ. Khi chị La đến, bảo chị ấy vào phòng khám quét dọn sạch sẽ một chút. Hôm nay ta có một số người bạn trong giới đến, tuyệt đối không thể chậm trễ.Hồ lão vuốt râu, nói.Nghe xong, Giang Nguyên thở phào một hơi, thì ra Hồ lão đến sớm không phải vì chuyện đêm hôm qua.Giang Nguyên vội vã đáp lời:- Sư phụ yên tâm, khi chị La đến, con sẽ bảo chị ấy làm ngay lập tức.-Ừm Hồ lão gật đầu, sau đó bước vào phòng làm việc.Nghe giọng điệu của Hồ lão, Giang Nguyên không dám chậm trễ. Sư phụ hôm nay phá lệ đến sớm, đặc biệt còn dặn dò chị La làm vệ sinh cho sạch, sợ rằng mấy đồng nghiệp của ông không phải là đèn cạn dầu. Nếu không, một người không thân thiết sẽ không khiến cho. Hồ lão để tâm như vậy.Hắn bước vào phòng khám bệnh, rửa tay thật sạch, sau đó cầm tấm vải nhúng nước, rồi đi lau bàn lau ghế trong phòng một lần.Chưa được bao lâu sau, Trương Nhạc cũng đến. Thấy Giang Nguyên sáng sớm đã làm vệ sinh, tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhãn lực của y cũng không tệ lắm, vội vàng cầm khăn đi lau chùi phòng khám bệnh.Chị La tạp vụ rất nhanh đã đến, thấy Giang Nguyên và Trương Nhạc cùng nhau làm vệ sinh, vội nói:- Nào nào, bác sĩ Giang, bác sĩ Trương, hai người làm gì vậy? Để cho chị làm, để cho chị làm. Tại sao hai người lại có thể làm được chứ?Giang Nguyên mỉm cười nói:- Chị La, hôm nay sư phụ có khách. Đại sảnh và phòng khám, tụi em đã dọn sạch rồi. Chị hãy đi dọn phòng tiêm, thuận tiện dọn luôn các phòng khác.- Được rồi, được rồi, cứ để đó cho chị.Nghe Giang Nguyên nói xong, chị La cũng không dám chậm trễ. Để hai vị bác sĩ cùng nhau dọn vệ sinh, hiển nhiên vị khách đến ngày hôm nay rất quan trọng, vội vàng chạy đi lấy đồ dùng lau chùi.