Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 152: Tiểu Vũ đến tìm
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nghe Giang Nguyên nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đã đoán ra được đây là cái gì. Bạn nam sinh kia gãi gãi đầu, lộ ra vẻ xấu hổ, cười nói:- Cảm ơn Giang lão sư, em hiểu rồi ạ.- Được, vậy thì bạn ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục bài học.Sau khi nói xong về Kỳ Hằng Phủ, Giang Nguyên cho. mọi người giải lao một chút rồi bắt đầu học tiếp.Mọi người dần dần cũng biết được tính cách của Giang Nguyên, biết được tuổi tác của Giang lão sư không lớn, tính tình lại dễ thân cận. Khi Giang Nguyên vừa mới ngồi xuống, đã có hai nam sinh vây quanh lại.Nghe được tiếng bước chân, Giang Nguyên cười khổ trong lòng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là hai nam sinh, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.- Giang lão sư, hôm đó thầy đúng là lợi hại. Có phải trước kia thầy từng luyện võ không?Nhìn hai mắt nóng rực của hai bạn nam, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy bất lực. Vất vả lắm mới hết giờ, Giang Nguyên thở phào một hơi, mang theo quyển sách và tách trà bước ra khỏi phòng học. Lúc này hắn nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt nhàm chán nhìn chung quanh. Thấy Giang Nguyên bước ra, gương mặt xinh đẹp liên hiện lên sự vui mừng:- Nguyên ca ca...~ Tiểu Vũ, sao em lại đến đây?Giang Nguyên có chút ngạc nhiên.Nghe Giang Nguyên gọi mình, rồi lại nhìn các bạn nữ năm hai bước ra nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười như có như không, Tiểu Vũ đột nhiên ngượng ngùng:- Em không biết chiều nay anh có giờ dạy ở đây. Em mới sang phòng khám, Hồ giáo sư nói anh sang đây dạy học rồi. Cho nên em mới đến đây.Giang Nguyên cười nói:- Em nhìn này, tôi vẫn đi đứng bình thường, không có việc gì đâu.- Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ vết thương không ổn.Thấy Giang Nguyên quả nhiên không có việc gì, Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên.Giang Nguyên cũng không chú ý, nhưng Tiểu Vũ thì sửng sốt, sau đó nhìn vào trong túi quân Giang Nguyên, cười nói: Nguyên ca ca, anh mới mua điện thoại à?-Hả?Giang Nguyên sửng sốt, sau đó mới cảm thấy trong †úi quân của mình có thứ gì đó rung lên, không khỏi bật cười:- À, vừa mới mua, thật ra còn chưa quen lắm.Lập tức lấy điện thoại ra nhìn, là Hồ lão gọi.Giang Nguyên liền tiếp điện thoại:- Sư phụ.- Giang Nguyên, Tiểu Vũ có đến tìm con không? Hồ lão hỏi.- Dạ có.Giang Nguyên đáp.- Ô, phòng khám cũng không có việc gì gấp. Tối con hãy trở về.Nghe xong, Giang Nguyên sững người, sau đó liền nghe bên kia cúp điện thoại. Nhìn điện thoại trong tay, Giang Nguyên mới phản ứng lại, bất đắc dĩ cười khổ. Sư phụ này cũng quá nhiều chuyện đi.- Nguyên ca ca, tiền lương phòng khám của anh cao. như vậy sao?'Thấy Giang Nguyên cầm điện thoại mẫu mới nhất, Tiểu Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.~ Nào có, là do người ta tặng. Giang Nguyên lắc đầu, sau đó nói:- Nào, đưa cho tôi số điện thoại của em. Lần sau có việc gì thì cứ gọi trực tiếp cho tôi.- Vâng.Nghe Giang Nguyên hỏi số điện thoại của mình, Tiểu Vũ vui mừng lấy ra điện thoại, đọc một dãy số: - Anh gọi sang đi.Sau khi lưu số nhau xong, Tiểu Vũ nhìn đồng hồ, sắc. mặt đỏ lên:- Nguyên ca ca, em mời anh ăn cơm.ồ?Giang Nguyên cũng nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng sư phụ đã cố ý gọi bảo hắn không cần về sớm, lập tức suy nghĩ một chút rồi cười nói:- Được, nhưng em đi dạo với tôi nhé. Tôi muốn mua hai bộ quần áo.- Dạ được, được.
Nghe Giang Nguyên nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đã đoán ra được đây là cái gì. Bạn nam sinh kia gãi gãi đầu, lộ ra vẻ xấu hổ, cười nói:
- Cảm ơn Giang lão sư, em hiểu rồi ạ.
- Được, vậy thì bạn ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục bài học.
Sau khi nói xong về Kỳ Hằng Phủ, Giang Nguyên cho. mọi người giải lao một chút rồi bắt đầu học tiếp.
Mọi người dần dần cũng biết được tính cách của Giang Nguyên, biết được tuổi tác của Giang lão sư không lớn, tính tình lại dễ thân cận. Khi Giang Nguyên vừa mới ngồi xuống, đã có hai nam sinh vây quanh lại.
Nghe được tiếng bước chân, Giang Nguyên cười khổ trong lòng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là hai nam sinh, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Giang lão sư, hôm đó thầy đúng là lợi hại. Có phải trước kia thầy từng luyện võ không?
Nhìn hai mắt nóng rực của hai bạn nam, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy bất lực.
Vất vả lắm mới hết giờ, Giang Nguyên thở phào một hơi, mang theo quyển sách và tách trà bước ra khỏi phòng học. Lúc này hắn nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt nhàm chán nhìn chung quanh. Thấy Giang Nguyên bước ra, gương mặt xinh đẹp liên hiện lên sự vui mừng:
- Nguyên ca ca...
~ Tiểu Vũ, sao em lại đến đây?
Giang Nguyên có chút ngạc nhiên.
Nghe Giang Nguyên gọi mình, rồi lại nhìn các bạn nữ năm hai bước ra nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười như có như không, Tiểu Vũ đột nhiên ngượng ngùng:
- Em không biết chiều nay anh có giờ dạy ở đây. Em mới sang phòng khám, Hồ giáo sư nói anh sang đây dạy học rồi. Cho nên em mới đến đây.
Giang Nguyên cười nói:
- Em nhìn này, tôi vẫn đi đứng bình thường, không có việc gì đâu.
- Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ vết thương không ổn.
Thấy Giang Nguyên quả nhiên không có việc gì, Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Giang Nguyên cũng không chú ý, nhưng Tiểu Vũ thì sửng sốt, sau đó nhìn vào trong túi quân Giang Nguyên, cười nói:
Nguyên ca ca, anh mới mua điện thoại à?
-Hả?
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó mới cảm thấy trong †úi quân của mình có thứ gì đó rung lên, không khỏi bật cười:
- À, vừa mới mua, thật ra còn chưa quen lắm.
Lập tức lấy điện thoại ra nhìn, là Hồ lão gọi.
Giang Nguyên liền tiếp điện thoại:
- Sư phụ.
- Giang Nguyên, Tiểu Vũ có đến tìm con không? Hồ lão hỏi.
- Dạ có.
Giang Nguyên đáp.
- Ô, phòng khám cũng không có việc gì gấp. Tối con hãy trở về.
Nghe xong, Giang Nguyên sững người, sau đó liền nghe bên kia cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại trong tay, Giang Nguyên mới phản ứng lại, bất đắc dĩ cười khổ. Sư phụ này cũng quá nhiều chuyện đi.
- Nguyên ca ca, tiền lương phòng khám của anh cao. như vậy sao?
'Thấy Giang Nguyên cầm điện thoại mẫu mới nhất, Tiểu Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
~ Nào có, là do người ta tặng. Giang Nguyên lắc đầu, sau đó nói:
- Nào, đưa cho tôi số điện thoại của em. Lần sau có việc gì thì cứ gọi trực tiếp cho tôi.
- Vâng.
Nghe Giang Nguyên hỏi số điện thoại của mình, Tiểu Vũ vui mừng lấy ra điện thoại, đọc một dãy số: - Anh gọi sang đi.
Sau khi lưu số nhau xong, Tiểu Vũ nhìn đồng hồ, sắc. mặt đỏ lên:
- Nguyên ca ca, em mời anh ăn cơm.
ồ?
Giang Nguyên cũng nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng sư phụ đã cố ý gọi bảo hắn không cần về sớm, lập tức suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Được, nhưng em đi dạo với tôi nhé. Tôi muốn mua hai bộ quần áo.
- Dạ được, được.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nghe Giang Nguyên nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đã đoán ra được đây là cái gì. Bạn nam sinh kia gãi gãi đầu, lộ ra vẻ xấu hổ, cười nói:- Cảm ơn Giang lão sư, em hiểu rồi ạ.- Được, vậy thì bạn ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục bài học.Sau khi nói xong về Kỳ Hằng Phủ, Giang Nguyên cho. mọi người giải lao một chút rồi bắt đầu học tiếp.Mọi người dần dần cũng biết được tính cách của Giang Nguyên, biết được tuổi tác của Giang lão sư không lớn, tính tình lại dễ thân cận. Khi Giang Nguyên vừa mới ngồi xuống, đã có hai nam sinh vây quanh lại.Nghe được tiếng bước chân, Giang Nguyên cười khổ trong lòng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là hai nam sinh, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.- Giang lão sư, hôm đó thầy đúng là lợi hại. Có phải trước kia thầy từng luyện võ không?Nhìn hai mắt nóng rực của hai bạn nam, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy bất lực. Vất vả lắm mới hết giờ, Giang Nguyên thở phào một hơi, mang theo quyển sách và tách trà bước ra khỏi phòng học. Lúc này hắn nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt nhàm chán nhìn chung quanh. Thấy Giang Nguyên bước ra, gương mặt xinh đẹp liên hiện lên sự vui mừng:- Nguyên ca ca...~ Tiểu Vũ, sao em lại đến đây?Giang Nguyên có chút ngạc nhiên.Nghe Giang Nguyên gọi mình, rồi lại nhìn các bạn nữ năm hai bước ra nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười như có như không, Tiểu Vũ đột nhiên ngượng ngùng:- Em không biết chiều nay anh có giờ dạy ở đây. Em mới sang phòng khám, Hồ giáo sư nói anh sang đây dạy học rồi. Cho nên em mới đến đây.Giang Nguyên cười nói:- Em nhìn này, tôi vẫn đi đứng bình thường, không có việc gì đâu.- Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ vết thương không ổn.Thấy Giang Nguyên quả nhiên không có việc gì, Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên.Giang Nguyên cũng không chú ý, nhưng Tiểu Vũ thì sửng sốt, sau đó nhìn vào trong túi quân Giang Nguyên, cười nói: Nguyên ca ca, anh mới mua điện thoại à?-Hả?Giang Nguyên sửng sốt, sau đó mới cảm thấy trong †úi quân của mình có thứ gì đó rung lên, không khỏi bật cười:- À, vừa mới mua, thật ra còn chưa quen lắm.Lập tức lấy điện thoại ra nhìn, là Hồ lão gọi.Giang Nguyên liền tiếp điện thoại:- Sư phụ.- Giang Nguyên, Tiểu Vũ có đến tìm con không? Hồ lão hỏi.- Dạ có.Giang Nguyên đáp.- Ô, phòng khám cũng không có việc gì gấp. Tối con hãy trở về.Nghe xong, Giang Nguyên sững người, sau đó liền nghe bên kia cúp điện thoại. Nhìn điện thoại trong tay, Giang Nguyên mới phản ứng lại, bất đắc dĩ cười khổ. Sư phụ này cũng quá nhiều chuyện đi.- Nguyên ca ca, tiền lương phòng khám của anh cao. như vậy sao?'Thấy Giang Nguyên cầm điện thoại mẫu mới nhất, Tiểu Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.~ Nào có, là do người ta tặng. Giang Nguyên lắc đầu, sau đó nói:- Nào, đưa cho tôi số điện thoại của em. Lần sau có việc gì thì cứ gọi trực tiếp cho tôi.- Vâng.Nghe Giang Nguyên hỏi số điện thoại của mình, Tiểu Vũ vui mừng lấy ra điện thoại, đọc một dãy số: - Anh gọi sang đi.Sau khi lưu số nhau xong, Tiểu Vũ nhìn đồng hồ, sắc. mặt đỏ lên:- Nguyên ca ca, em mời anh ăn cơm.ồ?Giang Nguyên cũng nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng sư phụ đã cố ý gọi bảo hắn không cần về sớm, lập tức suy nghĩ một chút rồi cười nói:- Được, nhưng em đi dạo với tôi nhé. Tôi muốn mua hai bộ quần áo.- Dạ được, được.