Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 168: Người ta chưa có bạn trai
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên tiện tay vứt khăn lên ghế salon, sau đó đi đến đầu giường, cầm di động lên, sau đó lại nhìn cô gái với khuôn mặt ủy khuất kia, bất đắc dĩ nói:- Được rồi, anh phải về đi làm rồi... Em cũng ra sân bay sớm một chút đi... Lần sau tự cẩn thận một chút!Nhìn tóc Giang Nguyên còn ướt sủng, cả chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi hình thoi trên gương mặt anh tuấn kia, cô gái dẩu cái miệng nhỏ xinh xắn nghĩ thầm: Lần này cũng không lỗ, ít nhất đối tượng của nụ hôn đầu coi như không sai lầm.Cô lập tức hơi chân chừ nói:- Mới có sáu rưỡi... đã đi làm, anh không ăn sáng à?Giang Nguyên nhíu mày chần chừ một lúc, lắc đầu nói:- Không được... Anh quay về cũng mất nửa tiếng rồi...- Thế thì cũng mới bảy giờ...Cô nàng cười hì hì chạy tới, ôm cánh tay Giang Nguyên, nói:- Đi thôi đi thôi... Chúng ta cùng đi ăn sáng, sau đó em ra sân bay, anh quay về đi làm...Giang Nguyên nhìn cô nàng đu cánh tay mình không chịu buông đành bó tay. Dù sao bữa sáng của khách sạn cũng miễn phí, mình cũng tiết kiệm được vài tệ, đành nói:- Được rồi... đi đi...-A... được...Cô nàng thấy Giang Nguyên đồng ý liền buông tay ra, vui mừng xách ba lô, lại khoác tay Giang Nguyên bước. ra ngoài.Giang Nguyên nhìn cánh tay của mình bị cô nàng khoác lên không khỏi có chút buồn bực, nói:- Sao em cứ khoác tay anh làm gì vậy... Anh có phải bạn trai em đâu...- Hừ... Hẹp hòi... Em hôn anh rồi, anh làm bạn trai †ạm thời của em thì có làm sao chứ...Cô nàng bất mãn dẫu môi, hừ một tiếng nói:- Chẳng phải người ta cảm thấy khoác tay anh có cảm giác an toàn sao... Anh có biết ở Yên Kinh này có bao nhiêu người muốn chuyện tốt này mà không được không hả!Giang Nguyên nhìn bộ dạng này của cô nàng không khỏi bật cười, nói:- Em không sợ bạn trai em thấy à.- Người ta chưa có bạn trai... Đám ranh con kia, chẳng có ai đứng đắn, không phải là đến vì ba em thì cũng toàn đám nhị thế tổ phá phách khắp nơi. Em chẳng thèm thích bọn họ...Vẻ mặt cô nàng rất khinh thường, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyên. Đôi mắt của cô lóe lên, đột nhiên cười nói:- Thực ra em chưa từng thấy ai thuận mắt như anh... ~ Khụ khu...Giang Nguyên không khỏi che miệng ho khan một tiếng, nói:- Anh biết mình khá đẹp trai. Nhưng cũng đâu đến mức đó.- Hừ... anh kiêu vừa thôi, người đẹp trai hơn anh em gặp nhiều rồi... Đáng tiếc toàn là một đám tiểu bạch kiểm... Anh vân đáng tin hơn, bề ngoài cũng tạm, thân thủ cũng không tệ, tương đối thú vị...Vẻ mặt cô nàng đầy đắc ý, cười nói:- Lần này trở về em có thể khoác lác với các chị em của mình rồi.Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng ăn. Bữa sáng ở Hoa Thiên rất phong phú. Đồ ăn kiểu Trung Tây đều có. Giang Nguyên sống bên ngoài nhiêu năm, đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vì bữa sáng kiểu Tây calo tương đối cao, đối với những người thường xuyên hoạt động cường độ nặng như họ tương đối thích hợp!Từ khi quay về đến nay, ngày nào cũng ăn sủi cảo, mì, cả bánh bao, thật sự nhớ nhung những bữa sáng kiểu Tây,Giang Nguyên lập tức lấy dĩa gắp xúc xích, thịt nguội và bánh ngọt, hẳn còn gắp thêm hai quả trứng gà cùng với các loại hoa quả, còn lấy một ly sữa.Đợi Giang Nguyên ngồi xuống, cô nàng cũng bưng dĩa đến, có điều bên trong chỉ có nửa trái bắp, một chút hoa quả, một trái trứng gà và một ly sữa.Nhìn cái dĩa trong tay Giang Nguyên, cô nàng không khỏi trợn tròn mắt. Cô nhìn Giang Nguyên nói:- Anh có thể ăn nhiều vậy à? - Đương nhiên. Giang Nguyên nhìn cái dĩa của cô, cười khẽ, nói:- Em cho rằng anh giống bọn em à, chỉ chút đồ ăn này sao có thể chống đỡ được!Lúc này Giang Nguyên cầm nĩa lên bắt đầu ăn.Hắn đã đói bụng từ lâu. Hôm nay hơi kỳ quái. Kỳ thật ngày xưa sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong mới cảm thấy đói, nhưng giờ vừa rời giường đã cảm thấy đói, đúng là kỳ quái. Dù sao thì cũng bắt đầu ăn rồi, dĩ nhiên Giang Nguyên nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng, dự định lấp đầy bụng thật nhanh.Có điều sau khi hắn lấp một dĩa đầy đồ ăn và bánh ngọt, lại thêm hai quả trứng và trái cây vào bụng, hắn lại phát hiện hình như bụng mình vẫn chưa no.Hăn lập tức chần chờ một chút, rồi lại quyết định nên ăn thêm chút nữa.Hắn đứng dậy đi gắp thêm một nửa dĩa thức ăn lớn, tiện tay cầm thêm hai trái bắp quay lại. Sau khi hắn ngồi xuống mới nhìn thấy cô nàng đang ngạc nhiên nhìn chiếc dĩa mình vừa đặt xuống.
Giang Nguyên tiện tay vứt khăn lên ghế salon, sau đó đi đến đầu giường, cầm di động lên, sau đó lại nhìn cô gái với khuôn mặt ủy khuất kia, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, anh phải về đi làm rồi... Em cũng ra sân bay sớm một chút đi... Lần sau tự cẩn thận một chút!
Nhìn tóc Giang Nguyên còn ướt sủng, cả chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi hình thoi trên gương mặt anh tuấn kia, cô gái dẩu cái miệng nhỏ xinh xắn nghĩ thầm: Lần này cũng không lỗ, ít nhất đối tượng của nụ hôn đầu coi như không sai lầm.
Cô lập tức hơi chân chừ nói:
- Mới có sáu rưỡi... đã đi làm, anh không ăn sáng à?
Giang Nguyên nhíu mày chần chừ một lúc, lắc đầu nói:
- Không được... Anh quay về cũng mất nửa tiếng rồi...
- Thế thì cũng mới bảy giờ...
Cô nàng cười hì hì chạy tới, ôm cánh tay Giang Nguyên, nói:
- Đi thôi đi thôi... Chúng ta cùng đi ăn sáng, sau đó em ra sân bay, anh quay về đi làm...
Giang Nguyên nhìn cô nàng đu cánh tay mình không chịu buông đành bó tay. Dù sao bữa sáng của khách sạn cũng miễn phí, mình cũng tiết kiệm được vài tệ, đành nói:
- Được rồi... đi đi...
-A... được...
Cô nàng thấy Giang Nguyên đồng ý liền buông tay ra, vui mừng xách ba lô, lại khoác tay Giang Nguyên bước. ra ngoài.
Giang Nguyên nhìn cánh tay của mình bị cô nàng khoác lên không khỏi có chút buồn bực, nói:
- Sao em cứ khoác tay anh làm gì vậy... Anh có phải bạn trai em đâu...
- Hừ... Hẹp hòi... Em hôn anh rồi, anh làm bạn trai †ạm thời của em thì có làm sao chứ...
Cô nàng bất mãn dẫu môi, hừ một tiếng nói:
- Chẳng phải người ta cảm thấy khoác tay anh có cảm giác an toàn sao... Anh có biết ở Yên Kinh này có bao nhiêu người muốn chuyện tốt này mà không được không hả!
Giang Nguyên nhìn bộ dạng này của cô nàng không khỏi bật cười, nói:
- Em không sợ bạn trai em thấy à.
- Người ta chưa có bạn trai... Đám ranh con kia, chẳng có ai đứng đắn, không phải là đến vì ba em thì cũng toàn đám nhị thế tổ phá phách khắp nơi. Em chẳng thèm thích bọn họ...
Vẻ mặt cô nàng rất khinh thường, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyên. Đôi mắt của cô lóe lên, đột nhiên cười nói:
- Thực ra em chưa từng thấy ai thuận mắt như anh... ~ Khụ khu...
Giang Nguyên không khỏi che miệng ho khan một tiếng, nói:
- Anh biết mình khá đẹp trai. Nhưng cũng đâu đến mức đó.
- Hừ... anh kiêu vừa thôi, người đẹp trai hơn anh em gặp nhiều rồi... Đáng tiếc toàn là một đám tiểu bạch kiểm... Anh vân đáng tin hơn, bề ngoài cũng tạm, thân thủ cũng không tệ, tương đối thú vị...
Vẻ mặt cô nàng đầy đắc ý, cười nói:
- Lần này trở về em có thể khoác lác với các chị em của mình rồi.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng ăn. Bữa sáng ở Hoa Thiên rất phong phú. Đồ ăn kiểu Trung Tây đều có. Giang Nguyên sống bên ngoài nhiêu năm, đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vì bữa sáng kiểu Tây calo tương đối cao, đối với những người thường xuyên hoạt động cường độ nặng như họ tương đối thích hợp!
Từ khi quay về đến nay, ngày nào cũng ăn sủi cảo, mì, cả bánh bao, thật sự nhớ nhung những bữa sáng kiểu Tây,
Giang Nguyên lập tức lấy dĩa gắp xúc xích, thịt nguội và bánh ngọt, hẳn còn gắp thêm hai quả trứng gà cùng với các loại hoa quả, còn lấy một ly sữa.
Đợi Giang Nguyên ngồi xuống, cô nàng cũng bưng dĩa đến, có điều bên trong chỉ có nửa trái bắp, một chút hoa quả, một trái trứng gà và một ly sữa.
Nhìn cái dĩa trong tay Giang Nguyên, cô nàng không khỏi trợn tròn mắt. Cô nhìn Giang Nguyên nói:
- Anh có thể ăn nhiều vậy à? - Đương nhiên. Giang Nguyên nhìn cái dĩa của cô, cười khẽ, nói:
- Em cho rằng anh giống bọn em à, chỉ chút đồ ăn này sao có thể chống đỡ được!
Lúc này Giang Nguyên cầm nĩa lên bắt đầu ăn.
Hắn đã đói bụng từ lâu. Hôm nay hơi kỳ quái. Kỳ thật ngày xưa sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong mới cảm thấy đói, nhưng giờ vừa rời giường đã cảm thấy đói, đúng là kỳ quái.
Dù sao thì cũng bắt đầu ăn rồi, dĩ nhiên Giang Nguyên nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng, dự định lấp đầy bụng thật nhanh.
Có điều sau khi hắn lấp một dĩa đầy đồ ăn và bánh ngọt, lại thêm hai quả trứng và trái cây vào bụng, hắn lại phát hiện hình như bụng mình vẫn chưa no.
Hăn lập tức chần chờ một chút, rồi lại quyết định nên ăn thêm chút nữa.
Hắn đứng dậy đi gắp thêm một nửa dĩa thức ăn lớn, tiện tay cầm thêm hai trái bắp quay lại. Sau khi hắn ngồi xuống mới nhìn thấy cô nàng đang ngạc nhiên nhìn chiếc dĩa mình vừa đặt xuống.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên tiện tay vứt khăn lên ghế salon, sau đó đi đến đầu giường, cầm di động lên, sau đó lại nhìn cô gái với khuôn mặt ủy khuất kia, bất đắc dĩ nói:- Được rồi, anh phải về đi làm rồi... Em cũng ra sân bay sớm một chút đi... Lần sau tự cẩn thận một chút!Nhìn tóc Giang Nguyên còn ướt sủng, cả chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi hình thoi trên gương mặt anh tuấn kia, cô gái dẩu cái miệng nhỏ xinh xắn nghĩ thầm: Lần này cũng không lỗ, ít nhất đối tượng của nụ hôn đầu coi như không sai lầm.Cô lập tức hơi chân chừ nói:- Mới có sáu rưỡi... đã đi làm, anh không ăn sáng à?Giang Nguyên nhíu mày chần chừ một lúc, lắc đầu nói:- Không được... Anh quay về cũng mất nửa tiếng rồi...- Thế thì cũng mới bảy giờ...Cô nàng cười hì hì chạy tới, ôm cánh tay Giang Nguyên, nói:- Đi thôi đi thôi... Chúng ta cùng đi ăn sáng, sau đó em ra sân bay, anh quay về đi làm...Giang Nguyên nhìn cô nàng đu cánh tay mình không chịu buông đành bó tay. Dù sao bữa sáng của khách sạn cũng miễn phí, mình cũng tiết kiệm được vài tệ, đành nói:- Được rồi... đi đi...-A... được...Cô nàng thấy Giang Nguyên đồng ý liền buông tay ra, vui mừng xách ba lô, lại khoác tay Giang Nguyên bước. ra ngoài.Giang Nguyên nhìn cánh tay của mình bị cô nàng khoác lên không khỏi có chút buồn bực, nói:- Sao em cứ khoác tay anh làm gì vậy... Anh có phải bạn trai em đâu...- Hừ... Hẹp hòi... Em hôn anh rồi, anh làm bạn trai †ạm thời của em thì có làm sao chứ...Cô nàng bất mãn dẫu môi, hừ một tiếng nói:- Chẳng phải người ta cảm thấy khoác tay anh có cảm giác an toàn sao... Anh có biết ở Yên Kinh này có bao nhiêu người muốn chuyện tốt này mà không được không hả!Giang Nguyên nhìn bộ dạng này của cô nàng không khỏi bật cười, nói:- Em không sợ bạn trai em thấy à.- Người ta chưa có bạn trai... Đám ranh con kia, chẳng có ai đứng đắn, không phải là đến vì ba em thì cũng toàn đám nhị thế tổ phá phách khắp nơi. Em chẳng thèm thích bọn họ...Vẻ mặt cô nàng rất khinh thường, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyên. Đôi mắt của cô lóe lên, đột nhiên cười nói:- Thực ra em chưa từng thấy ai thuận mắt như anh... ~ Khụ khu...Giang Nguyên không khỏi che miệng ho khan một tiếng, nói:- Anh biết mình khá đẹp trai. Nhưng cũng đâu đến mức đó.- Hừ... anh kiêu vừa thôi, người đẹp trai hơn anh em gặp nhiều rồi... Đáng tiếc toàn là một đám tiểu bạch kiểm... Anh vân đáng tin hơn, bề ngoài cũng tạm, thân thủ cũng không tệ, tương đối thú vị...Vẻ mặt cô nàng đầy đắc ý, cười nói:- Lần này trở về em có thể khoác lác với các chị em của mình rồi.Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng ăn. Bữa sáng ở Hoa Thiên rất phong phú. Đồ ăn kiểu Trung Tây đều có. Giang Nguyên sống bên ngoài nhiêu năm, đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vì bữa sáng kiểu Tây calo tương đối cao, đối với những người thường xuyên hoạt động cường độ nặng như họ tương đối thích hợp!Từ khi quay về đến nay, ngày nào cũng ăn sủi cảo, mì, cả bánh bao, thật sự nhớ nhung những bữa sáng kiểu Tây,Giang Nguyên lập tức lấy dĩa gắp xúc xích, thịt nguội và bánh ngọt, hẳn còn gắp thêm hai quả trứng gà cùng với các loại hoa quả, còn lấy một ly sữa.Đợi Giang Nguyên ngồi xuống, cô nàng cũng bưng dĩa đến, có điều bên trong chỉ có nửa trái bắp, một chút hoa quả, một trái trứng gà và một ly sữa.Nhìn cái dĩa trong tay Giang Nguyên, cô nàng không khỏi trợn tròn mắt. Cô nhìn Giang Nguyên nói:- Anh có thể ăn nhiều vậy à? - Đương nhiên. Giang Nguyên nhìn cái dĩa của cô, cười khẽ, nói:- Em cho rằng anh giống bọn em à, chỉ chút đồ ăn này sao có thể chống đỡ được!Lúc này Giang Nguyên cầm nĩa lên bắt đầu ăn.Hắn đã đói bụng từ lâu. Hôm nay hơi kỳ quái. Kỳ thật ngày xưa sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong mới cảm thấy đói, nhưng giờ vừa rời giường đã cảm thấy đói, đúng là kỳ quái. Dù sao thì cũng bắt đầu ăn rồi, dĩ nhiên Giang Nguyên nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng, dự định lấp đầy bụng thật nhanh.Có điều sau khi hắn lấp một dĩa đầy đồ ăn và bánh ngọt, lại thêm hai quả trứng và trái cây vào bụng, hắn lại phát hiện hình như bụng mình vẫn chưa no.Hăn lập tức chần chờ một chút, rồi lại quyết định nên ăn thêm chút nữa.Hắn đứng dậy đi gắp thêm một nửa dĩa thức ăn lớn, tiện tay cầm thêm hai trái bắp quay lại. Sau khi hắn ngồi xuống mới nhìn thấy cô nàng đang ngạc nhiên nhìn chiếc dĩa mình vừa đặt xuống.