Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 211: C211: Không hiểu
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Thuận theo tầm mắt của Chủ nhiệm Tôn, ông ta cũng nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng hồng nhuận hơn nhiều của Trương Đồng ở trên giường.- Ấy?Chủ nhiệm Từ nhìn thấy vậy cũng không khỏi sửng sốt. Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra tình hình của Trương Đồng hình như đã nhanh chóng được cải thiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi.Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Từ không còn hơi đâu mà châm chọc Giang Nguyên nữa, ông ta bắt đầu tập trung †ất cả sự chú ý lên mặt Trương Đồng.Còn Giang Nguyên lúc này lại mỉm cười, biết tác dụng mạnh mẽ của Lão sơn sâm và đường đỏ bắt đầu có hiệu quả rồi, không cần bao lâu nữa chức năng đông máu của Trương Đồng sẽ được cải thiện rất nhanh.Vậy nên Giang Nguyên không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đợi thời gian chậm rãi trôi qua, đợi chức năng đông máu của Trương Đồng được cải thiện.Viện trưởng Trương và Lý phu nhân ở bên ngoài đang vẻ mặt căng thẳng, thấy Chủ nhiệm Từ và Chủ nhiệm Tôn đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, hai người cũng đều ca kinh theo, tưởng xảy ra vấn đê gì. Dù sao thì hai người cũng không thể nào tin chút thuốc của Giang Nguyên vừa đổ xuống mà tình hình của Trương Đồng đã lập tức tốt lên.Nhưng lại nhìn Giang Nguyên vẻ mặt nhàn nhã ngồi xuống, sau khi sửng sốt một lát, trong lòng hai người lại thấy vui vẻ, chẳng lẽ vừa nấy mình nghĩ sai rồi?Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã lâu rồi không thức đêm như vậy, đặc biệt là đêm nay, T†âm trạng căng thẳng bận nọ bận kia... Hơn nữa hắn còn uống không ít rượu, thật sự không dễ dàng gì.Vậy nên Giang Nguyên định nhân cơ hội nhắm mắt dưỡng thần một chút, đợi hơn mười phút hai mươi phút nữa cho Trương Đồng uống thuốc lần hai. Sau đó hắn sẽ hoàn toàn biểu diễn cho hai đồng chí chủ nhiệm cái gì gọi là xoay chuyển Càn Khôn rồi bảo bọn họ mau chuẩn bị phẫu thuật.Hai vị chủ nhiệm chen chúc trước giường bệnh của Trương Đồng, nhìn Trương Đồng sắc mặt dần dần hồng nhuận, hơn nữa ngay cả hô hấp cũng mạnh hơn vài phần, lập tức có chút choáng váng...Hai người một lúc sau mới phản ứng lại được, vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía máy giám sát ở bên cạnh.Chỉ thấy Trương Đồng vốn dĩ vì mất máu mà nhịp tim tăng nhanh, vượt qua 100 lần, lúc này nhịp tim cũng đang dần giảm đi, huyết áp hình như cũng đang dần tăng lên.Hai người yên lặng nhìn chằm chăm vào máy giám sát, lặng lẽ nhìn, rất lâu sau, trong mắt Chủ nhiệm Tôn lóe lên vẻ hưng phấn, lặng lẽ quay đầu về phía Chủ nhiệm Từ nói:~ Nhịp tim đã là 80 rồi...Chủ nhiệm Từ hít một hơi thật sâu, sau đó vẫn cố kiên trì nói:- Mặc dù nhịp tim bắt đầu chuyển biến tốt đẹp nhưng điều này không có nghĩa là chức năng đông máu của bệnh nhân đã được cải thiện. Tôi không tin có bất cứ loại thuốc nào có thể cải thiện chức năng đông máu chỉ trong vòng mấy phút mười mấy phút ngắn ngủi như vậy... Chỉ cần chức năng đông máu không khôi phục thì phẫu thuật này vẫn không thể tiến hành!Nghe thấy lời nói của Chủ nhiệm Từ, Chủ nhiệm Tôn cũng âm thầm gật đầu. Ông ta biết rõ lời của Chủ nhiệm Từ không sai, mặc dù thuốc của Giang Nguyên có thể tạm thời khống chế được tình hình của Trương Đồng đang chậm rãi đi về phía cái chết nhưng chức năng đông máu không thể nào khôi phục nhanh như vậy.Nếu chức năng đông máu này không khôi phục được thì cho dù có tác dụng lớn hơn nữa cũng không có quá nhiều ích lợi, trừ khi thuốc mà Giang Nguyên vừa cho bệnh nhân uống có thể giúp bệnh nhân giữ được trạng thái hiện tại trong 24 tiếng, đợi đến khi chức năng đông máu từ từ phục hồi thì mới có thể giữ được tính mạng của Trương Đồng.Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Tôn quay đầu nhìn Giang Nguyên, muốn xem hẳn có suy nghĩ gì nhưng không ngờ Giang Nguyên lại đang nhắm mắt, dường như đang cố gắng ngủ bù.Lúc này trong lòng Chủ nhiệm Tôn cũng một trận cười khổ, ông ta không ngờ Giang Nguyên lại tự tin đến mức này, lại có thể yên tâm ngủ trong tình hình này. Có điều ông ta đương nhiên cũng không tiện nói gì, đành đợi thêm một thời gian. Nếu Giang Nguyên không tỉnh lại thì ông ta đành để y tá đi lấy máu kiểm tra lại chức năng đông máu xem có phải thật sự xuất hiện kỳ tích không.Dù sao thì dù chỉ có một tia hy vọng thì Chủ nhiệm Tôn cũng không muốn từ bỏ...~ Viện trưởng Vương... Rốt cuộc phải đợi bao lâu mới có kết quả? Chẳng phải thầy thuốc Giang nói hy vọng có thể tiến hành giải phẫu trong vòng ba tiếng đồng hồ sao? Bây giờ cũng gần hai tiếng rồi... Sao cậu ta lại ngủ thiếp đi thế?Lý phu nhân nhìn cảnh tượng bên trong, cuối cùng không nhịn được hỏi.Viện trưởng Vương ở bên cạnh nhìn tình hình bên trong, mặt cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc, nghe thấy câu hỏi của Lý phu nhân, cũng đành lắc đầu thở dài nói:~ Tôi cũng không hiểu, theo lý mà nói... theo lý mà nói chắc là không thể... Nhưng tôi thấy hình như thầy thuốc. Giang rất tự tin...Nói đến đây, Viện trưởng Vương lại thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ nói:- Không hiểu... Thật sự không hiểu... ~0h...Thấy Viện trưởng Vương cũng có dáng vẻ như vậ Lý phu nhân đành bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại hận không thể xông vào lay tỉnh Giang Nguyên hỏi rõ ngọn ngành.
Nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Thuận theo tầm mắt của Chủ nhiệm Tôn, ông ta cũng nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng hồng nhuận hơn nhiều của Trương Đồng ở trên giường.
- Ấy?
Chủ nhiệm Từ nhìn thấy vậy cũng không khỏi sửng sốt. Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra tình hình của Trương Đồng hình như đã nhanh chóng được cải thiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Từ không còn hơi đâu mà châm chọc Giang Nguyên nữa, ông ta bắt đầu tập trung †ất cả sự chú ý lên mặt Trương Đồng.
Còn Giang Nguyên lúc này lại mỉm cười, biết tác dụng mạnh mẽ của Lão sơn sâm và đường đỏ bắt đầu có hiệu quả rồi, không cần bao lâu nữa chức năng đông máu của Trương Đồng sẽ được cải thiện rất nhanh.
Vậy nên Giang Nguyên không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đợi thời gian chậm rãi trôi qua, đợi chức năng đông máu của Trương Đồng được cải thiện.
Viện trưởng Trương và Lý phu nhân ở bên ngoài đang vẻ mặt căng thẳng, thấy Chủ nhiệm Từ và Chủ nhiệm Tôn đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, hai người cũng đều ca kinh theo, tưởng xảy ra vấn đê gì. Dù sao thì hai người cũng không thể nào tin chút thuốc của Giang Nguyên vừa đổ xuống mà tình hình của Trương Đồng đã lập tức tốt lên.
Nhưng lại nhìn Giang Nguyên vẻ mặt nhàn nhã ngồi xuống, sau khi sửng sốt một lát, trong lòng hai người lại thấy vui vẻ, chẳng lẽ vừa nấy mình nghĩ sai rồi?
Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã lâu rồi không thức đêm như vậy, đặc biệt là đêm nay, T†âm trạng căng thẳng bận nọ bận kia... Hơn nữa hắn còn uống không ít rượu, thật sự không dễ dàng gì.
Vậy nên Giang Nguyên định nhân cơ hội nhắm mắt dưỡng thần một chút, đợi hơn mười phút hai mươi phút nữa cho Trương Đồng uống thuốc lần hai. Sau đó hắn sẽ hoàn toàn biểu diễn cho hai đồng chí chủ nhiệm cái gì gọi là xoay chuyển Càn Khôn rồi bảo bọn họ mau chuẩn bị phẫu thuật.
Hai vị chủ nhiệm chen chúc trước giường bệnh của Trương Đồng, nhìn Trương Đồng sắc mặt dần dần hồng nhuận, hơn nữa ngay cả hô hấp cũng mạnh hơn vài phần, lập tức có chút choáng váng...
Hai người một lúc sau mới phản ứng lại được, vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía máy giám sát ở bên cạnh.
Chỉ thấy Trương Đồng vốn dĩ vì mất máu mà nhịp tim tăng nhanh, vượt qua 100 lần, lúc này nhịp tim cũng đang dần giảm đi, huyết áp hình như cũng đang dần tăng lên.
Hai người yên lặng nhìn chằm chăm vào máy giám sát, lặng lẽ nhìn, rất lâu sau, trong mắt Chủ nhiệm Tôn lóe lên vẻ hưng phấn, lặng lẽ quay đầu về phía Chủ nhiệm Từ nói:
~ Nhịp tim đã là 80 rồi...
Chủ nhiệm Từ hít một hơi thật sâu, sau đó vẫn cố kiên trì nói:
- Mặc dù nhịp tim bắt đầu chuyển biến tốt đẹp nhưng điều này không có nghĩa là chức năng đông máu của bệnh nhân đã được cải thiện. Tôi không tin có bất cứ loại thuốc nào có thể cải thiện chức năng đông máu chỉ trong vòng mấy phút mười mấy phút ngắn ngủi như vậy... Chỉ cần chức năng đông máu không khôi phục thì phẫu thuật này vẫn không thể tiến hành!
Nghe thấy lời nói của Chủ nhiệm Từ, Chủ nhiệm Tôn cũng âm thầm gật đầu. Ông ta biết rõ lời của Chủ nhiệm Từ không sai, mặc dù thuốc của Giang Nguyên có thể tạm thời khống chế được tình hình của Trương Đồng đang chậm rãi đi về phía cái chết nhưng chức năng đông máu không thể nào khôi phục nhanh như vậy.
Nếu chức năng đông máu này không khôi phục được thì cho dù có tác dụng lớn hơn nữa cũng không có quá nhiều ích lợi, trừ khi thuốc mà Giang Nguyên vừa cho bệnh nhân uống có thể giúp bệnh nhân giữ được trạng thái hiện tại trong 24 tiếng, đợi đến khi chức năng đông máu từ từ phục hồi thì mới có thể giữ được tính mạng của Trương Đồng.
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Tôn quay đầu nhìn Giang Nguyên, muốn xem hẳn có suy nghĩ gì nhưng không ngờ Giang Nguyên lại đang nhắm mắt, dường như đang cố gắng ngủ bù.
Lúc này trong lòng Chủ nhiệm Tôn cũng một trận cười khổ, ông ta không ngờ Giang Nguyên lại tự tin đến mức này, lại có thể yên tâm ngủ trong tình hình này. Có điều ông ta đương nhiên cũng không tiện nói gì, đành đợi thêm một thời gian. Nếu Giang Nguyên không tỉnh lại thì ông ta đành để y tá đi lấy máu kiểm tra lại chức năng đông máu xem có phải thật sự xuất hiện kỳ tích không.
Dù sao thì dù chỉ có một tia hy vọng thì Chủ nhiệm Tôn cũng không muốn từ bỏ...
~ Viện trưởng Vương... Rốt cuộc phải đợi bao lâu mới có kết quả? Chẳng phải thầy thuốc Giang nói hy vọng có thể tiến hành giải phẫu trong vòng ba tiếng đồng hồ sao? Bây giờ cũng gần hai tiếng rồi... Sao cậu ta lại ngủ thiếp đi thế?
Lý phu nhân nhìn cảnh tượng bên trong, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Viện trưởng Vương ở bên cạnh nhìn tình hình bên trong, mặt cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc, nghe thấy câu hỏi của Lý phu nhân, cũng đành lắc đầu thở dài nói:
~ Tôi cũng không hiểu, theo lý mà nói... theo lý mà nói chắc là không thể... Nhưng tôi thấy hình như thầy thuốc. Giang rất tự tin...
Nói đến đây, Viện trưởng Vương lại thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ nói:
- Không hiểu... Thật sự không hiểu... ~0h...
Thấy Viện trưởng Vương cũng có dáng vẻ như vậ Lý phu nhân đành bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại hận không thể xông vào lay tỉnh Giang Nguyên hỏi rõ ngọn ngành.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Thuận theo tầm mắt của Chủ nhiệm Tôn, ông ta cũng nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng hồng nhuận hơn nhiều của Trương Đồng ở trên giường.- Ấy?Chủ nhiệm Từ nhìn thấy vậy cũng không khỏi sửng sốt. Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra tình hình của Trương Đồng hình như đã nhanh chóng được cải thiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi.Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Từ không còn hơi đâu mà châm chọc Giang Nguyên nữa, ông ta bắt đầu tập trung †ất cả sự chú ý lên mặt Trương Đồng.Còn Giang Nguyên lúc này lại mỉm cười, biết tác dụng mạnh mẽ của Lão sơn sâm và đường đỏ bắt đầu có hiệu quả rồi, không cần bao lâu nữa chức năng đông máu của Trương Đồng sẽ được cải thiện rất nhanh.Vậy nên Giang Nguyên không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đợi thời gian chậm rãi trôi qua, đợi chức năng đông máu của Trương Đồng được cải thiện.Viện trưởng Trương và Lý phu nhân ở bên ngoài đang vẻ mặt căng thẳng, thấy Chủ nhiệm Từ và Chủ nhiệm Tôn đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, hai người cũng đều ca kinh theo, tưởng xảy ra vấn đê gì. Dù sao thì hai người cũng không thể nào tin chút thuốc của Giang Nguyên vừa đổ xuống mà tình hình của Trương Đồng đã lập tức tốt lên.Nhưng lại nhìn Giang Nguyên vẻ mặt nhàn nhã ngồi xuống, sau khi sửng sốt một lát, trong lòng hai người lại thấy vui vẻ, chẳng lẽ vừa nấy mình nghĩ sai rồi?Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã lâu rồi không thức đêm như vậy, đặc biệt là đêm nay, T†âm trạng căng thẳng bận nọ bận kia... Hơn nữa hắn còn uống không ít rượu, thật sự không dễ dàng gì.Vậy nên Giang Nguyên định nhân cơ hội nhắm mắt dưỡng thần một chút, đợi hơn mười phút hai mươi phút nữa cho Trương Đồng uống thuốc lần hai. Sau đó hắn sẽ hoàn toàn biểu diễn cho hai đồng chí chủ nhiệm cái gì gọi là xoay chuyển Càn Khôn rồi bảo bọn họ mau chuẩn bị phẫu thuật.Hai vị chủ nhiệm chen chúc trước giường bệnh của Trương Đồng, nhìn Trương Đồng sắc mặt dần dần hồng nhuận, hơn nữa ngay cả hô hấp cũng mạnh hơn vài phần, lập tức có chút choáng váng...Hai người một lúc sau mới phản ứng lại được, vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía máy giám sát ở bên cạnh.Chỉ thấy Trương Đồng vốn dĩ vì mất máu mà nhịp tim tăng nhanh, vượt qua 100 lần, lúc này nhịp tim cũng đang dần giảm đi, huyết áp hình như cũng đang dần tăng lên.Hai người yên lặng nhìn chằm chăm vào máy giám sát, lặng lẽ nhìn, rất lâu sau, trong mắt Chủ nhiệm Tôn lóe lên vẻ hưng phấn, lặng lẽ quay đầu về phía Chủ nhiệm Từ nói:~ Nhịp tim đã là 80 rồi...Chủ nhiệm Từ hít một hơi thật sâu, sau đó vẫn cố kiên trì nói:- Mặc dù nhịp tim bắt đầu chuyển biến tốt đẹp nhưng điều này không có nghĩa là chức năng đông máu của bệnh nhân đã được cải thiện. Tôi không tin có bất cứ loại thuốc nào có thể cải thiện chức năng đông máu chỉ trong vòng mấy phút mười mấy phút ngắn ngủi như vậy... Chỉ cần chức năng đông máu không khôi phục thì phẫu thuật này vẫn không thể tiến hành!Nghe thấy lời nói của Chủ nhiệm Từ, Chủ nhiệm Tôn cũng âm thầm gật đầu. Ông ta biết rõ lời của Chủ nhiệm Từ không sai, mặc dù thuốc của Giang Nguyên có thể tạm thời khống chế được tình hình của Trương Đồng đang chậm rãi đi về phía cái chết nhưng chức năng đông máu không thể nào khôi phục nhanh như vậy.Nếu chức năng đông máu này không khôi phục được thì cho dù có tác dụng lớn hơn nữa cũng không có quá nhiều ích lợi, trừ khi thuốc mà Giang Nguyên vừa cho bệnh nhân uống có thể giúp bệnh nhân giữ được trạng thái hiện tại trong 24 tiếng, đợi đến khi chức năng đông máu từ từ phục hồi thì mới có thể giữ được tính mạng của Trương Đồng.Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Tôn quay đầu nhìn Giang Nguyên, muốn xem hẳn có suy nghĩ gì nhưng không ngờ Giang Nguyên lại đang nhắm mắt, dường như đang cố gắng ngủ bù.Lúc này trong lòng Chủ nhiệm Tôn cũng một trận cười khổ, ông ta không ngờ Giang Nguyên lại tự tin đến mức này, lại có thể yên tâm ngủ trong tình hình này. Có điều ông ta đương nhiên cũng không tiện nói gì, đành đợi thêm một thời gian. Nếu Giang Nguyên không tỉnh lại thì ông ta đành để y tá đi lấy máu kiểm tra lại chức năng đông máu xem có phải thật sự xuất hiện kỳ tích không.Dù sao thì dù chỉ có một tia hy vọng thì Chủ nhiệm Tôn cũng không muốn từ bỏ...~ Viện trưởng Vương... Rốt cuộc phải đợi bao lâu mới có kết quả? Chẳng phải thầy thuốc Giang nói hy vọng có thể tiến hành giải phẫu trong vòng ba tiếng đồng hồ sao? Bây giờ cũng gần hai tiếng rồi... Sao cậu ta lại ngủ thiếp đi thế?Lý phu nhân nhìn cảnh tượng bên trong, cuối cùng không nhịn được hỏi.Viện trưởng Vương ở bên cạnh nhìn tình hình bên trong, mặt cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc, nghe thấy câu hỏi của Lý phu nhân, cũng đành lắc đầu thở dài nói:~ Tôi cũng không hiểu, theo lý mà nói... theo lý mà nói chắc là không thể... Nhưng tôi thấy hình như thầy thuốc. Giang rất tự tin...Nói đến đây, Viện trưởng Vương lại thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ nói:- Không hiểu... Thật sự không hiểu... ~0h...Thấy Viện trưởng Vương cũng có dáng vẻ như vậ Lý phu nhân đành bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại hận không thể xông vào lay tỉnh Giang Nguyên hỏi rõ ngọn ngành.