Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 277: C277: Nơi này có keo bio-gelatin không

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Hơn nữa, thuốc trung y cũng không thể dùng loạn.Bởi vì nó rất dễ gây ra phản ứng nếu dùng không đúng. Cho nên, bệnh viện số 1 trên cơ bản rất ít khi dùng thuốc. trung y.Nhưng mọi người cũng không tiện đưa ra nghỉ vấn, không thể làm gì khác là chờ xem, xem rốt cuộc thuốc. mà bác sĩ Giang đưa tới là thuốc gì.Bọn họ cũng không cần chờ quá lâu. Bác sĩ La rất nhanh cầm một cái chai nhỏ xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật.Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cái chai trong tay bác sĩ La. Nó chỉ bằng một chai nước muối sinh lý 100ml bình thường, chứa khoảng mấy ml dung dịch nhợt nhạt, tất cả đều ngẩn cả người.- Đây là thuốc gì vậy? Nó được xem là thuốc sao? Dùng một cái chai nước muối sinh lý chỉ để chứa có chút thuốc đó thôi à? Rốt cuộc là dùng để tiêm hay là uống?Vốn tưởng rằng bác sĩ La sẽ cầm đến là thuốc trung y đã được bào chế sẵn, tất cả đều kinh ngạc quay sang nhìn Giang Nguyên.Giang Nguyên mỉm cười nói với bác sĩ La:- Bác sĩ La, phiền anh dùng ống hút, hút ra một ít rồi chậm rãi nhỏ vào miệng lão thái thái.Nghe Giang Nguyên nói xong, bác sĩ La liền gật đầu, cầm lấy một ống hút từ tay y tá, sau đó rút ra một chút, nhỏ từng giọt một vào trong miệng lão thái thái.Mọi người lẳng lặng nhìn động tác của bác sĩ La, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái vô cùng. Mọi người chưa bao. giờ nhìn thấy tình huống này.Lúc này, người bệnh đã hoàn toàn mất đi tri giác. Đầu lưỡi cũng rút vào, nếu đổ thuốc, bệnh nhân khẳng định sẽ không thể nuốt xuống, dễ dàng gây ra tình trạng tắc khí quản.Nhưng Giang Nguyên đã yêu cầu, hơn nữa cũng chỉ đổ khoảng ba bốn mị, có ở lại trong miệng người bệnh cũng không thể gây ra tình trạng tắc khí hoặc hít thở không thông. Cho nên các bác sĩ cũng không có ý kiến phản đối.Nhưng chút thuốc đó có thể mang lại tác dụng sao?Tất cả mọi người đều nghi hoặc trong lòng nhìn động tác của bác sĩ La, chỉ có chủ nhiệm Tôn bên cạnh là mang theo sự hưng phấn và chờ mong. Ông đã từng nhìn thấy tác dụng thần kỳ của loại thuốc này. Nhưng nó sẽ có tác dụng trong tình huống này sao?Rất nhanh, thuốc được nhỏ một cách chậm rãi vào. miệng của lão thái thái, để lại trong miệng, đặc biệt là dưới lưỡi.Thấy thuốc đã nhỏ hết, Giang Nguyên thở phào một hơi, nói với các giáo sư:- Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Sau mười phút nữa thì bắt đầu.~ Mười phút?Các giáo sư nhìn nhau, sau đó cười khổ, rồi tiếp tục chờ đợi.Mặc dù bọn họ không tin loại thuốc trung y này sẽ mang đến hiệu quả gì sau mười phút, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành lựa chọn tín nhiệm bác sĩ Giang, hy vọng kỳ tích xuất hiện.Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên đồng hồ nơi vách tường, nhìn từng giây phút một trôi qua.Mười phút rất nhanh đã hết. Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy cười nói:- Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.Nghe Giang Nguyên nói, tất cả đều thở phào một hơi, các giáo sư đều đứng dậy, bước đến trước bàn phẫu thuật.Giang Nguyên cũng bước đến vị trí mổ chính, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cầm kẹp tìm kiếm vị trí xuất huyết.Giang Nguyên tìm kiếm, còn có sự trợ giúp của bác. sĩ phụ mổ thứ hai, dùng ống hút hút máu và dịch. Lúc này, vị bác sĩ cũng nhận ra tốc độ chảy máu cũng chậm hơn so với lúc trước rất nhiều.Tâm nhìn của Giang Nguyên vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn vài phần.- Thật có hiệu quả. Giáo sư Khâu rốt cuộc không nhịn được kinh hô lên. Một vị giáo sư khác cũng kêu lên một tiếng:- Đúng vậy, đúng là có công dụng, xuất huyết đã chậm lại rồi.Nghe hai vị giáo sư nói chuyện với nhau, gương mặt của những người khác cũng lộ ra sự hưng phấn. Chỉ cần tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy việc tìm ra điểm xuất huyết cũng tăng thêm vài phần.Ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng lại, thấy ở một nơi nào đó trong khoang bụng tồn tại một sự dị thường.- Khó trách.Giang Nguyên cười khổ. Đây cũng không phải là điểm xuất huyết lớn, mà là một điểm xuất huyết rất nhỏ bị máu che lại. Cho nên mới tìm không thấy. Bây giờ máu đã giảm bớt, tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, hắn mới phát hiện ra được.Nhưng các giáo sư bên cạnh lại không có được nhãn lực như Giang Nguyên. Bọn họ nhìn Giang Nguyên ngừng tay, không khỏi ngẩn ra nhìn hắn, không biết tại sao Giang Nguyên lại ngẩn người mà không tìm kiếm nữa.- Nơi này có keo bio-gelatin không?Thấy mọi người ngẩn ra, Giang Nguyên trầm giọng nói.

Hơn nữa, thuốc trung y cũng không thể dùng loạn.

Bởi vì nó rất dễ gây ra phản ứng nếu dùng không đúng. Cho nên, bệnh viện số 1 trên cơ bản rất ít khi dùng thuốc. trung y.

Nhưng mọi người cũng không tiện đưa ra nghỉ vấn, không thể làm gì khác là chờ xem, xem rốt cuộc thuốc. mà bác sĩ Giang đưa tới là thuốc gì.

Bọn họ cũng không cần chờ quá lâu. Bác sĩ La rất nhanh cầm một cái chai nhỏ xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cái chai trong tay bác sĩ La. Nó chỉ bằng một chai nước muối sinh lý 100ml bình thường, chứa khoảng mấy ml dung dịch nhợt nhạt, tất cả đều ngẩn cả người.

- Đây là thuốc gì vậy? Nó được xem là thuốc sao? Dùng một cái chai nước muối sinh lý chỉ để chứa có chút thuốc đó thôi à? Rốt cuộc là dùng để tiêm hay là uống?

Vốn tưởng rằng bác sĩ La sẽ cầm đến là thuốc trung y đã được bào chế sẵn, tất cả đều kinh ngạc quay sang nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên mỉm cười nói với bác sĩ La:

- Bác sĩ La, phiền anh dùng ống hút, hút ra một ít rồi chậm rãi nhỏ vào miệng lão thái thái.

Nghe Giang Nguyên nói xong, bác sĩ La liền gật đầu, cầm lấy một ống hút từ tay y tá, sau đó rút ra một chút, nhỏ từng giọt một vào trong miệng lão thái thái.

Mọi người lẳng lặng nhìn động tác của bác sĩ La, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái vô cùng. Mọi người chưa bao. giờ nhìn thấy tình huống này.

Lúc này, người bệnh đã hoàn toàn mất đi tri giác. Đầu lưỡi cũng rút vào, nếu đổ thuốc, bệnh nhân khẳng định sẽ không thể nuốt xuống, dễ dàng gây ra tình trạng tắc khí quản.

Nhưng Giang Nguyên đã yêu cầu, hơn nữa cũng chỉ đổ khoảng ba bốn mị, có ở lại trong miệng người bệnh cũng không thể gây ra tình trạng tắc khí hoặc hít thở không thông. Cho nên các bác sĩ cũng không có ý kiến phản đối.

Nhưng chút thuốc đó có thể mang lại tác dụng sao?

Tất cả mọi người đều nghi hoặc trong lòng nhìn động tác của bác sĩ La, chỉ có chủ nhiệm Tôn bên cạnh là mang theo sự hưng phấn và chờ mong. Ông đã từng nhìn thấy tác dụng thần kỳ của loại thuốc này. Nhưng nó sẽ có tác dụng trong tình huống này sao?

Rất nhanh, thuốc được nhỏ một cách chậm rãi vào. miệng của lão thái thái, để lại trong miệng, đặc biệt là dưới lưỡi.

Thấy thuốc đã nhỏ hết, Giang Nguyên thở phào một hơi, nói với các giáo sư:

- Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Sau mười phút nữa thì bắt đầu.

~ Mười phút?

Các giáo sư nhìn nhau, sau đó cười khổ, rồi tiếp tục chờ đợi.

Mặc dù bọn họ không tin loại thuốc trung y này sẽ mang đến hiệu quả gì sau mười phút, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành lựa chọn tín nhiệm bác sĩ Giang, hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên đồng hồ nơi vách tường, nhìn từng giây phút một trôi qua.

Mười phút rất nhanh đã hết. Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy cười nói:

- Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.

Nghe Giang Nguyên nói, tất cả đều thở phào một hơi, các giáo sư đều đứng dậy, bước đến trước bàn phẫu thuật.

Giang Nguyên cũng bước đến vị trí mổ chính, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cầm kẹp tìm kiếm vị trí xuất huyết.

Giang Nguyên tìm kiếm, còn có sự trợ giúp của bác. sĩ phụ mổ thứ hai, dùng ống hút hút máu và dịch. Lúc này, vị bác sĩ cũng nhận ra tốc độ chảy máu cũng chậm hơn so với lúc trước rất nhiều.

Tâm nhìn của Giang Nguyên vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn vài phần.

- Thật có hiệu quả. Giáo sư Khâu rốt cuộc không nhịn được kinh hô lên. Một vị giáo sư khác cũng kêu lên một tiếng:

- Đúng vậy, đúng là có công dụng, xuất huyết đã chậm lại rồi.

Nghe hai vị giáo sư nói chuyện với nhau, gương mặt của những người khác cũng lộ ra sự hưng phấn. Chỉ cần tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy việc tìm ra điểm xuất huyết cũng tăng thêm vài phần.

Ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng lại, thấy ở một nơi nào đó trong khoang bụng tồn tại một sự dị thường.

- Khó trách.

Giang Nguyên cười khổ. Đây cũng không phải là điểm xuất huyết lớn, mà là một điểm xuất huyết rất nhỏ bị máu che lại. Cho nên mới tìm không thấy. Bây giờ máu đã giảm bớt, tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, hắn mới phát hiện ra được.

Nhưng các giáo sư bên cạnh lại không có được nhãn lực như Giang Nguyên. Bọn họ nhìn Giang Nguyên ngừng tay, không khỏi ngẩn ra nhìn hắn, không biết tại sao Giang Nguyên lại ngẩn người mà không tìm kiếm nữa.

- Nơi này có keo bio-gelatin không?

Thấy mọi người ngẩn ra, Giang Nguyên trầm giọng nói.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Hơn nữa, thuốc trung y cũng không thể dùng loạn.Bởi vì nó rất dễ gây ra phản ứng nếu dùng không đúng. Cho nên, bệnh viện số 1 trên cơ bản rất ít khi dùng thuốc. trung y.Nhưng mọi người cũng không tiện đưa ra nghỉ vấn, không thể làm gì khác là chờ xem, xem rốt cuộc thuốc. mà bác sĩ Giang đưa tới là thuốc gì.Bọn họ cũng không cần chờ quá lâu. Bác sĩ La rất nhanh cầm một cái chai nhỏ xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật.Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cái chai trong tay bác sĩ La. Nó chỉ bằng một chai nước muối sinh lý 100ml bình thường, chứa khoảng mấy ml dung dịch nhợt nhạt, tất cả đều ngẩn cả người.- Đây là thuốc gì vậy? Nó được xem là thuốc sao? Dùng một cái chai nước muối sinh lý chỉ để chứa có chút thuốc đó thôi à? Rốt cuộc là dùng để tiêm hay là uống?Vốn tưởng rằng bác sĩ La sẽ cầm đến là thuốc trung y đã được bào chế sẵn, tất cả đều kinh ngạc quay sang nhìn Giang Nguyên.Giang Nguyên mỉm cười nói với bác sĩ La:- Bác sĩ La, phiền anh dùng ống hút, hút ra một ít rồi chậm rãi nhỏ vào miệng lão thái thái.Nghe Giang Nguyên nói xong, bác sĩ La liền gật đầu, cầm lấy một ống hút từ tay y tá, sau đó rút ra một chút, nhỏ từng giọt một vào trong miệng lão thái thái.Mọi người lẳng lặng nhìn động tác của bác sĩ La, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái vô cùng. Mọi người chưa bao. giờ nhìn thấy tình huống này.Lúc này, người bệnh đã hoàn toàn mất đi tri giác. Đầu lưỡi cũng rút vào, nếu đổ thuốc, bệnh nhân khẳng định sẽ không thể nuốt xuống, dễ dàng gây ra tình trạng tắc khí quản.Nhưng Giang Nguyên đã yêu cầu, hơn nữa cũng chỉ đổ khoảng ba bốn mị, có ở lại trong miệng người bệnh cũng không thể gây ra tình trạng tắc khí hoặc hít thở không thông. Cho nên các bác sĩ cũng không có ý kiến phản đối.Nhưng chút thuốc đó có thể mang lại tác dụng sao?Tất cả mọi người đều nghi hoặc trong lòng nhìn động tác của bác sĩ La, chỉ có chủ nhiệm Tôn bên cạnh là mang theo sự hưng phấn và chờ mong. Ông đã từng nhìn thấy tác dụng thần kỳ của loại thuốc này. Nhưng nó sẽ có tác dụng trong tình huống này sao?Rất nhanh, thuốc được nhỏ một cách chậm rãi vào. miệng của lão thái thái, để lại trong miệng, đặc biệt là dưới lưỡi.Thấy thuốc đã nhỏ hết, Giang Nguyên thở phào một hơi, nói với các giáo sư:- Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Sau mười phút nữa thì bắt đầu.~ Mười phút?Các giáo sư nhìn nhau, sau đó cười khổ, rồi tiếp tục chờ đợi.Mặc dù bọn họ không tin loại thuốc trung y này sẽ mang đến hiệu quả gì sau mười phút, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành lựa chọn tín nhiệm bác sĩ Giang, hy vọng kỳ tích xuất hiện.Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên đồng hồ nơi vách tường, nhìn từng giây phút một trôi qua.Mười phút rất nhanh đã hết. Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy cười nói:- Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.Nghe Giang Nguyên nói, tất cả đều thở phào một hơi, các giáo sư đều đứng dậy, bước đến trước bàn phẫu thuật.Giang Nguyên cũng bước đến vị trí mổ chính, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cầm kẹp tìm kiếm vị trí xuất huyết.Giang Nguyên tìm kiếm, còn có sự trợ giúp của bác. sĩ phụ mổ thứ hai, dùng ống hút hút máu và dịch. Lúc này, vị bác sĩ cũng nhận ra tốc độ chảy máu cũng chậm hơn so với lúc trước rất nhiều.Tâm nhìn của Giang Nguyên vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn vài phần.- Thật có hiệu quả. Giáo sư Khâu rốt cuộc không nhịn được kinh hô lên. Một vị giáo sư khác cũng kêu lên một tiếng:- Đúng vậy, đúng là có công dụng, xuất huyết đã chậm lại rồi.Nghe hai vị giáo sư nói chuyện với nhau, gương mặt của những người khác cũng lộ ra sự hưng phấn. Chỉ cần tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy việc tìm ra điểm xuất huyết cũng tăng thêm vài phần.Ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng lại, thấy ở một nơi nào đó trong khoang bụng tồn tại một sự dị thường.- Khó trách.Giang Nguyên cười khổ. Đây cũng không phải là điểm xuất huyết lớn, mà là một điểm xuất huyết rất nhỏ bị máu che lại. Cho nên mới tìm không thấy. Bây giờ máu đã giảm bớt, tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, hắn mới phát hiện ra được.Nhưng các giáo sư bên cạnh lại không có được nhãn lực như Giang Nguyên. Bọn họ nhìn Giang Nguyên ngừng tay, không khỏi ngẩn ra nhìn hắn, không biết tại sao Giang Nguyên lại ngẩn người mà không tìm kiếm nữa.- Nơi này có keo bio-gelatin không?Thấy mọi người ngẩn ra, Giang Nguyên trầm giọng nói.

Chương 277: C277: Nơi này có keo bio-gelatin không