Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 309: C309: Ca sĩ

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Mặc dù tiết mục biểu diễn của khoa Y ban đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng càng về sau biểu diễn lại càng hay.Ban đầu là vũ đạo hiện đại, về sau theo đuổi phong cách cổ điển. Phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại biểu đạt cùng một chủ đề tình yêu và tưởng niệm. Xem ra cách sắp xếp của người dàn dựng cũng khá là có sáng ý.Đặc biệt, trong tiết mục đầu tiên có sự góp sức của Giang Nguyên, càng làm cho tiết mục hấp dẫn hơn.Giang Nguyên mỉm cười cầm cây đàn ghita cùng với tai nghe đưa cho thành viên tổ chức bên dưới, sau đó mỉm cười bước đến chỗ đám người Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc.Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc dường như cảm giác được Giang Nguyên có chút lạ thường. Cho nên không ai đếm làm phiền hắn, chỉ để hản lắng lặng ngồi một mình.Giang Nguyên thở hắt ra, tay dùng sức vuốt mặt, cảm giác đầu óc cực kỳ thanh tỉnh.Hản đối với năng lực khống chế của mình vô cùng rõ ràng, nhưng vừa rồi hắn đã mất đi khống chế, hoàn toàn đầu nhập vào trong bài hát.Thậm chí đến cuối cùng, cũng không phát hiện mình vừa hát vừa khóc. Thật sự là dọa người!Cảm giác bây giờ rất lạ. Hắn nhận thấy sau khi hắn hát xong bài hát này, toàn thân trên dưới đều có cảm giác thoải mái nói không nên lời. Trải qua vài phút, áp lực trên người hoàn toàn biến mất.- Hát không tệ. Trong lúc Giang Nguyên đang tràn đầy kinh nghĩ, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Tuyên Tử Nguyệt.Giang Nguyên mỉm cười quay đầu, nói với Tuyên Tử Nguyệt:- Chỉ cần cô cảm thấy tôi không làm khó cô là được. - Không, thật sự không tệ. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói:- Ít nhất đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy dễ nghe nhất.Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, nói:- Tôi nghĩ nếu sau này anh không làm bác sĩ nữa thì có thể làm ca sĩ, cũng là một lựa chọn không †ồi.- Ca sĩ?Giang Nguyên cười nói:- Thôi, tôi cảm thấy tôi làm bác sĩ vẫn hay hơn. Tuyên Tử Nguyệt gật đầu:- Cũng đúng, tôi cũng hiểu anh làm bác sĩ thì sẽ rất có tiền đồ.Buổi văn nghệ chào mừng ngày thành lập trường kết thúc vào lúc 10h, nhưng những tiếng bàn tán về buổi văn nghệ vẫn chưa chấm dứt. Nhất là đề tài ai là người đã thay thế tiết mục của Chương Mộc Lâm lại càng được thảo luận rất náo nhiệt.Rất nhiều người cho rằng, tiết mục của khoa Y vốn là tiết mục đáng chú ý nhất của buổi văn nghệ, nhưng bây giờ, người tạm thời thay thế đó mới là tâm điểm.Giọng hát đó còn hay hơn Chương Mộc Lâm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn có vài phần cuốn hút hơn ca sĩ hát chính bài này là A Tín.Nhưng thông qua những tấm ảnh chụp lại, không có mấy ai biết được người này là ai. Hơn nữa các sinh viên khoa Y cũng tỏ vẻ chưa từng gặp qua bạn học này.Mọi người cho rằng đây là thành viên khoa Y tạm thời mượn ở bên ngoài. Nhưng rốt cuộc cũng có người nhận ra đây chính là trợ giảng cho Hồ lão.Từ lúc tin tức này phát ra, có người đã tìm được tấm ảnh chụp của Giang lão sư trên diễn đàn trước kia. Kết quả mới phát hiện, quả nhiên là cùng một người.Mặc dù người trong tấm ảnh trên diễn đàn đeo mắt kính, nhưng góc mặt và dáng người, còn có khuôn miệng thì hoàn toàn giống nhau như đúc.Kết quả vừa ra, tất cả đều bị oanh động. Nghĩ ra không vị lão sư vốn đã nổi danh trong mắt các sinh viên nữa, được đánh giá là bạn trai tốt nhất trong năm, Giang Nguyên lão sư lại hát hay như vậy.

Mặc dù tiết mục biểu diễn của khoa Y ban đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng càng về sau biểu diễn lại càng hay.

Ban đầu là vũ đạo hiện đại, về sau theo đuổi phong cách cổ điển. Phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại biểu đạt cùng một chủ đề tình yêu và tưởng niệm. Xem ra cách sắp xếp của người dàn dựng cũng khá là có sáng ý.

Đặc biệt, trong tiết mục đầu tiên có sự góp sức của Giang Nguyên, càng làm cho tiết mục hấp dẫn hơn.

Giang Nguyên mỉm cười cầm cây đàn ghita cùng với tai nghe đưa cho thành viên tổ chức bên dưới, sau đó mỉm cười bước đến chỗ đám người Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc.

Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc dường như cảm giác được Giang Nguyên có chút lạ thường. Cho nên không ai đếm làm phiền hắn, chỉ để hản lắng lặng ngồi một mình.

Giang Nguyên thở hắt ra, tay dùng sức vuốt mặt, cảm giác đầu óc cực kỳ thanh tỉnh.

Hản đối với năng lực khống chế của mình vô cùng rõ ràng, nhưng vừa rồi hắn đã mất đi khống chế, hoàn toàn đầu nhập vào trong bài hát.

Thậm chí đến cuối cùng, cũng không phát hiện mình vừa hát vừa khóc. Thật sự là dọa người!

Cảm giác bây giờ rất lạ. Hắn nhận thấy sau khi hắn hát xong bài hát này, toàn thân trên dưới đều có cảm giác thoải mái nói không nên lời. Trải qua vài phút, áp lực trên người hoàn toàn biến mất.

- Hát không tệ. Trong lúc Giang Nguyên đang tràn đầy kinh nghĩ, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Tuyên Tử Nguyệt.

Giang Nguyên mỉm cười quay đầu, nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Chỉ cần cô cảm thấy tôi không làm khó cô là được. - Không, thật sự không tệ. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói:

- Ít nhất đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy dễ nghe nhất.

Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, nói:

- Tôi nghĩ nếu sau này anh không làm bác sĩ nữa thì có thể làm ca sĩ, cũng là một lựa chọn không †ồi.

- Ca sĩ?

Giang Nguyên cười nói:

- Thôi, tôi cảm thấy tôi làm bác sĩ vẫn hay hơn. Tuyên Tử Nguyệt gật đầu:

- Cũng đúng, tôi cũng hiểu anh làm bác sĩ thì sẽ rất có tiền đồ.

Buổi văn nghệ chào mừng ngày thành lập trường kết thúc vào lúc 10h, nhưng những tiếng bàn tán về buổi văn nghệ vẫn chưa chấm dứt. Nhất là đề tài ai là người đã thay thế tiết mục của Chương Mộc Lâm lại càng được thảo luận rất náo nhiệt.

Rất nhiều người cho rằng, tiết mục của khoa Y vốn là tiết mục đáng chú ý nhất của buổi văn nghệ, nhưng bây giờ, người tạm thời thay thế đó mới là tâm điểm.

Giọng hát đó còn hay hơn Chương Mộc Lâm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn có vài phần cuốn hút hơn ca sĩ hát chính bài này là A Tín.

Nhưng thông qua những tấm ảnh chụp lại, không có mấy ai biết được người này là ai. Hơn nữa các sinh viên khoa Y cũng tỏ vẻ chưa từng gặp qua bạn học này.

Mọi người cho rằng đây là thành viên khoa Y tạm thời mượn ở bên ngoài. Nhưng rốt cuộc cũng có người nhận ra đây chính là trợ giảng cho Hồ lão.

Từ lúc tin tức này phát ra, có người đã tìm được tấm ảnh chụp của Giang lão sư trên diễn đàn trước kia. Kết quả mới phát hiện, quả nhiên là cùng một người.

Mặc dù người trong tấm ảnh trên diễn đàn đeo mắt kính, nhưng góc mặt và dáng người, còn có khuôn miệng thì hoàn toàn giống nhau như đúc.

Kết quả vừa ra, tất cả đều bị oanh động. Nghĩ ra không vị lão sư vốn đã nổi danh trong mắt các sinh viên nữa, được đánh giá là bạn trai tốt nhất trong năm, Giang Nguyên lão sư lại hát hay như vậy.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Mặc dù tiết mục biểu diễn của khoa Y ban đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng càng về sau biểu diễn lại càng hay.Ban đầu là vũ đạo hiện đại, về sau theo đuổi phong cách cổ điển. Phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại biểu đạt cùng một chủ đề tình yêu và tưởng niệm. Xem ra cách sắp xếp của người dàn dựng cũng khá là có sáng ý.Đặc biệt, trong tiết mục đầu tiên có sự góp sức của Giang Nguyên, càng làm cho tiết mục hấp dẫn hơn.Giang Nguyên mỉm cười cầm cây đàn ghita cùng với tai nghe đưa cho thành viên tổ chức bên dưới, sau đó mỉm cười bước đến chỗ đám người Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc.Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc dường như cảm giác được Giang Nguyên có chút lạ thường. Cho nên không ai đếm làm phiền hắn, chỉ để hản lắng lặng ngồi một mình.Giang Nguyên thở hắt ra, tay dùng sức vuốt mặt, cảm giác đầu óc cực kỳ thanh tỉnh.Hản đối với năng lực khống chế của mình vô cùng rõ ràng, nhưng vừa rồi hắn đã mất đi khống chế, hoàn toàn đầu nhập vào trong bài hát.Thậm chí đến cuối cùng, cũng không phát hiện mình vừa hát vừa khóc. Thật sự là dọa người!Cảm giác bây giờ rất lạ. Hắn nhận thấy sau khi hắn hát xong bài hát này, toàn thân trên dưới đều có cảm giác thoải mái nói không nên lời. Trải qua vài phút, áp lực trên người hoàn toàn biến mất.- Hát không tệ. Trong lúc Giang Nguyên đang tràn đầy kinh nghĩ, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Tuyên Tử Nguyệt.Giang Nguyên mỉm cười quay đầu, nói với Tuyên Tử Nguyệt:- Chỉ cần cô cảm thấy tôi không làm khó cô là được. - Không, thật sự không tệ. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói:- Ít nhất đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy dễ nghe nhất.Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, nói:- Tôi nghĩ nếu sau này anh không làm bác sĩ nữa thì có thể làm ca sĩ, cũng là một lựa chọn không †ồi.- Ca sĩ?Giang Nguyên cười nói:- Thôi, tôi cảm thấy tôi làm bác sĩ vẫn hay hơn. Tuyên Tử Nguyệt gật đầu:- Cũng đúng, tôi cũng hiểu anh làm bác sĩ thì sẽ rất có tiền đồ.Buổi văn nghệ chào mừng ngày thành lập trường kết thúc vào lúc 10h, nhưng những tiếng bàn tán về buổi văn nghệ vẫn chưa chấm dứt. Nhất là đề tài ai là người đã thay thế tiết mục của Chương Mộc Lâm lại càng được thảo luận rất náo nhiệt.Rất nhiều người cho rằng, tiết mục của khoa Y vốn là tiết mục đáng chú ý nhất của buổi văn nghệ, nhưng bây giờ, người tạm thời thay thế đó mới là tâm điểm.Giọng hát đó còn hay hơn Chương Mộc Lâm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn có vài phần cuốn hút hơn ca sĩ hát chính bài này là A Tín.Nhưng thông qua những tấm ảnh chụp lại, không có mấy ai biết được người này là ai. Hơn nữa các sinh viên khoa Y cũng tỏ vẻ chưa từng gặp qua bạn học này.Mọi người cho rằng đây là thành viên khoa Y tạm thời mượn ở bên ngoài. Nhưng rốt cuộc cũng có người nhận ra đây chính là trợ giảng cho Hồ lão.Từ lúc tin tức này phát ra, có người đã tìm được tấm ảnh chụp của Giang lão sư trên diễn đàn trước kia. Kết quả mới phát hiện, quả nhiên là cùng một người.Mặc dù người trong tấm ảnh trên diễn đàn đeo mắt kính, nhưng góc mặt và dáng người, còn có khuôn miệng thì hoàn toàn giống nhau như đúc.Kết quả vừa ra, tất cả đều bị oanh động. Nghĩ ra không vị lão sư vốn đã nổi danh trong mắt các sinh viên nữa, được đánh giá là bạn trai tốt nhất trong năm, Giang Nguyên lão sư lại hát hay như vậy.

Chương 309: C309: Ca sĩ