Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 315: C315: Tôi tự mình đi là được
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Thật sảng khoái.Sau khi mọi người uống hết rượu, Cát thiếu lại cầm micro hát một bài. Mặc dù Từ Thanh Linh có chút buồn nôn, nhưng cũng đành kiên nhẫn chờ.Nhưng cô cũng không chờ được Cát thiếu hát xong bài hát, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống ghế salon.Trương Du Chánh cũng không tỉnh táo lắm, cũng đang dựa vào ghế salon mơ mơ màng màng, không phát hiện ra Từ Thanh Linh có chút khác thường, chỉ có anh Ba bên cạnh nhìn thấy Từ Thanh Linh đột nhiên ngã xuống ghế salon, không khỏi đắc ý cười.Đợi Cát thiếu hát xong bài hát, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười, rồi nhìn Trương Du Chánh đang dựa lưng vào ghế mơ màng. Hai người bước đến bên cạnh ghế salon, đem Từ Thanh Linh đang mê man xoay người rời đi.Mơ màng, Trương Du Chánh nhìn đám người rời khỏi phòng bao, lúc này mới cảm giác không ổn, cố sức ngồi dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân không có lực, lại ngã xuống ghế salon lần nữa.Y đổ mồ hôi toàn thân, biết Cát thiếu và anh Ba đã mang Từ Thanh Linh đi. Bình thường y rất ít khi qua lại với Ba ca, hôm nay đột nhiên mời y ăn cơm, lại còn cố ý mời Từ Thanh Linh đi cùng. Nghĩ đến đây, Trương Du Chánh hận không thể cho mình một bạt tai. Chỉ là lúc này ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có.Trương Du Chánh khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhớ đến một người, vội vàng móc điện thoại ra, âm thầm cảm thấy may mắn, vì sau buổi văn nghệ y đã lưu lại số điện thoại của hắn. Lúc này chỉ có thể gọi cho hắn thử xem.Giang Nguyên và Hồ lão đã khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân xong. Bạch phu nhân được Giang Nguyên châm cứu, uống ba ngày thuốc, tần suất tái phát đã giảm hơn trước rất nhiều.Đã tin tưởng, bà lại nhờ Giang Nguyên kê thêm thuốc, sau đó để cho Giang Nguyên châm cứu thêm một lần.Khi Giang Nguyên đang châm cứu, Tỉnh trưởng Bạch nhìn cây ngân châm dài 10cm châm vào đầu vợ mình, trong lòng cũng cảm thấy sợ. Nhưng ông là một Tỉnh trưởng, cho dù có khẩn trương, nhưng biết Giang Nguyên lần trước đã châm cứu qua một lần cho vợ của mình, hơn nữa cũng đã nghe thư ký nói qua tình huống, lúc này xem như cũng bình tĩnh hơn.Quả nhiên, sau khi được Giang Nguyên châm cứu xong, tinh thần của Bạch phu nhân vẫn tỉnh táo như cũ, không hề có bất kỳ điều gì dị thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi thủ pháp thần kỳ này.Nghe Tỉnh trưởng hỏi, tuy thời gian cũng đã muộn rồi, nhưng hai người vẫn ngồi lại giải thích cho Tỉnh trưởng nghe.Tỉnh trưởng Bạch rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi vài câu. Đang đến đoạn đặc sắc, đột nhiên điện thoại di động của Giang Nguyên vang lên.Lập tức Giang Nguyên mỉm cười xin lỗi Tỉnh trưởng, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại. Chỉ là hắn nhận thấy đây là một dãy số lạ.Giang Nguyên cau mày, nhưng vẫn nhấn nút nghe.Khi hắn vừa mới nghe, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, có chút không rõ:- Là Giang Nguyên phải không? - Vâng, tôi là Giang Nguyên. Anh là... 2 Giang Nguyên thấp giọng hỏi.- Tôi là Trương Du Chánh. Giang Nguyên, không ổn rồi, Thanh Linh bị người ta mang đi rồi.Nghe xong, Giang Nguyên sửng sốt, kinh ngạc nói:- Cậu nói cái gì? Thanh Linh bị làm sao?Giang Nguyên lớn tiếng kêu lên khiến cho Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch cũng ngạc nhiên nhìn sang.Lúc này Giang Nguyên cũng thấy mình thất thố, vội vàng thấp giọng hỏi:- Cậu nói lại cho rõ, chuyện gì đã xảy ra?Nghe Trương Du Chánh lắp bắp đem chuyện vừa xảy ra nói qua môt lần, sắc mặt Giang Nguyên trâm xuống, nói:- Được, tôi lập tức đến đó ngay, cậu chờ ở đó.Mặc dù Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch đang nói chuyện với nhau, nhưng hai người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Nguyên. Hồ lão lâu như vậy mới thấy được đồ đệ lúc nào cũng bình tĩnh của mình lại có biểu hiện như thế, sợ rằng đã có chuyện lớn xảy ra, lập tức hỏi:- Giang Nguyên, có chuyện gì vậy?Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn Tỉnh trưởng Bạch một cái, rồi quay sang nói với Hồ lão:- Sư phụ, một người bạn của con xảy ra chuyện, con có thể đi ngay được không?- Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Nếu vậy thì đi nhanh đi. Có việc gì thì cứ gọi cho ta.Thấy Giang Nguyên lo âu như vậy, Hồ lão cũng không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu.~ Tỉnh trưởng, xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước.Giang Nguyên cũng vội vàng nói với Tỉnh trưởng Bạch.Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười gật đầu:- Không sao, nếu bác sĩ Giang có việc thì cứ đi. Có cần Tiểu Triệu đưa cậu đi không?- Không cần, không cần, tôi tự mình đi là được rồi.Giang Nguyên mỉm cười, sau đó vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
- Thật sảng khoái.
Sau khi mọi người uống hết rượu, Cát thiếu lại cầm micro hát một bài. Mặc dù Từ Thanh Linh có chút buồn nôn, nhưng cũng đành kiên nhẫn chờ.
Nhưng cô cũng không chờ được Cát thiếu hát xong bài hát, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống ghế salon.
Trương Du Chánh cũng không tỉnh táo lắm, cũng đang dựa vào ghế salon mơ mơ màng màng, không phát hiện ra Từ Thanh Linh có chút khác thường, chỉ có anh Ba bên cạnh nhìn thấy Từ Thanh Linh đột nhiên ngã xuống ghế salon, không khỏi đắc ý cười.
Đợi Cát thiếu hát xong bài hát, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười, rồi nhìn Trương Du Chánh đang dựa lưng vào ghế mơ màng. Hai người bước đến bên cạnh ghế salon, đem Từ Thanh Linh đang mê man xoay người rời đi.
Mơ màng, Trương Du Chánh nhìn đám người rời khỏi phòng bao, lúc này mới cảm giác không ổn, cố sức ngồi dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân không có lực, lại ngã xuống ghế salon lần nữa.
Y đổ mồ hôi toàn thân, biết Cát thiếu và anh Ba đã mang Từ Thanh Linh đi. Bình thường y rất ít khi qua lại với Ba ca, hôm nay đột nhiên mời y ăn cơm, lại còn cố ý mời Từ Thanh Linh đi cùng. Nghĩ đến đây, Trương Du Chánh hận không thể cho mình một bạt tai. Chỉ là lúc này ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có.
Trương Du Chánh khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhớ đến một người, vội vàng móc điện thoại ra, âm thầm cảm thấy may mắn, vì sau buổi văn nghệ y đã lưu lại số điện thoại của hắn. Lúc này chỉ có thể gọi cho hắn thử xem.
Giang Nguyên và Hồ lão đã khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân xong. Bạch phu nhân được Giang Nguyên châm cứu, uống ba ngày thuốc, tần suất tái phát đã giảm hơn trước rất nhiều.
Đã tin tưởng, bà lại nhờ Giang Nguyên kê thêm thuốc, sau đó để cho Giang Nguyên châm cứu thêm một lần.
Khi Giang Nguyên đang châm cứu, Tỉnh trưởng Bạch nhìn cây ngân châm dài 10cm châm vào đầu vợ mình, trong lòng cũng cảm thấy sợ. Nhưng ông là một Tỉnh trưởng, cho dù có khẩn trương, nhưng biết Giang Nguyên lần trước đã châm cứu qua một lần cho vợ của mình, hơn nữa cũng đã nghe thư ký nói qua tình huống, lúc này xem như cũng bình tĩnh hơn.
Quả nhiên, sau khi được Giang Nguyên châm cứu xong, tinh thần của Bạch phu nhân vẫn tỉnh táo như cũ, không hề có bất kỳ điều gì dị thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi thủ pháp thần kỳ này.
Nghe Tỉnh trưởng hỏi, tuy thời gian cũng đã muộn rồi, nhưng hai người vẫn ngồi lại giải thích cho Tỉnh trưởng nghe.
Tỉnh trưởng Bạch rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi vài câu. Đang đến đoạn đặc sắc, đột nhiên điện thoại di động của Giang Nguyên vang lên.
Lập tức Giang Nguyên mỉm cười xin lỗi Tỉnh trưởng, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại. Chỉ là hắn nhận thấy đây là một dãy số lạ.
Giang Nguyên cau mày, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
Khi hắn vừa mới nghe, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, có chút không rõ:
- Là Giang Nguyên phải không? - Vâng, tôi là Giang Nguyên. Anh là... 2 Giang Nguyên thấp giọng hỏi.
- Tôi là Trương Du Chánh. Giang Nguyên, không ổn rồi, Thanh Linh bị người ta mang đi rồi.
Nghe xong, Giang Nguyên sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Cậu nói cái gì? Thanh Linh bị làm sao?
Giang Nguyên lớn tiếng kêu lên khiến cho Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Lúc này Giang Nguyên cũng thấy mình thất thố, vội vàng thấp giọng hỏi:
- Cậu nói lại cho rõ, chuyện gì đã xảy ra?
Nghe Trương Du Chánh lắp bắp đem chuyện vừa xảy ra nói qua môt lần, sắc mặt Giang Nguyên trâm xuống, nói:
- Được, tôi lập tức đến đó ngay, cậu chờ ở đó.
Mặc dù Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch đang nói chuyện với nhau, nhưng hai người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Nguyên. Hồ lão lâu như vậy mới thấy được đồ đệ lúc nào cũng bình tĩnh của mình lại có biểu hiện như thế, sợ rằng đã có chuyện lớn xảy ra, lập tức hỏi:
- Giang Nguyên, có chuyện gì vậy?
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn Tỉnh trưởng Bạch một cái, rồi quay sang nói với Hồ lão:
- Sư phụ, một người bạn của con xảy ra chuyện, con có thể đi ngay được không?
- Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Nếu vậy thì đi nhanh đi. Có việc gì thì cứ gọi cho ta.
Thấy Giang Nguyên lo âu như vậy, Hồ lão cũng không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu.
~ Tỉnh trưởng, xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước.
Giang Nguyên cũng vội vàng nói với Tỉnh trưởng Bạch.
Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười gật đầu:
- Không sao, nếu bác sĩ Giang có việc thì cứ đi. Có cần Tiểu Triệu đưa cậu đi không?
- Không cần, không cần, tôi tự mình đi là được rồi.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Thật sảng khoái.Sau khi mọi người uống hết rượu, Cát thiếu lại cầm micro hát một bài. Mặc dù Từ Thanh Linh có chút buồn nôn, nhưng cũng đành kiên nhẫn chờ.Nhưng cô cũng không chờ được Cát thiếu hát xong bài hát, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống ghế salon.Trương Du Chánh cũng không tỉnh táo lắm, cũng đang dựa vào ghế salon mơ mơ màng màng, không phát hiện ra Từ Thanh Linh có chút khác thường, chỉ có anh Ba bên cạnh nhìn thấy Từ Thanh Linh đột nhiên ngã xuống ghế salon, không khỏi đắc ý cười.Đợi Cát thiếu hát xong bài hát, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười, rồi nhìn Trương Du Chánh đang dựa lưng vào ghế mơ màng. Hai người bước đến bên cạnh ghế salon, đem Từ Thanh Linh đang mê man xoay người rời đi.Mơ màng, Trương Du Chánh nhìn đám người rời khỏi phòng bao, lúc này mới cảm giác không ổn, cố sức ngồi dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân không có lực, lại ngã xuống ghế salon lần nữa.Y đổ mồ hôi toàn thân, biết Cát thiếu và anh Ba đã mang Từ Thanh Linh đi. Bình thường y rất ít khi qua lại với Ba ca, hôm nay đột nhiên mời y ăn cơm, lại còn cố ý mời Từ Thanh Linh đi cùng. Nghĩ đến đây, Trương Du Chánh hận không thể cho mình một bạt tai. Chỉ là lúc này ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có.Trương Du Chánh khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhớ đến một người, vội vàng móc điện thoại ra, âm thầm cảm thấy may mắn, vì sau buổi văn nghệ y đã lưu lại số điện thoại của hắn. Lúc này chỉ có thể gọi cho hắn thử xem.Giang Nguyên và Hồ lão đã khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân xong. Bạch phu nhân được Giang Nguyên châm cứu, uống ba ngày thuốc, tần suất tái phát đã giảm hơn trước rất nhiều.Đã tin tưởng, bà lại nhờ Giang Nguyên kê thêm thuốc, sau đó để cho Giang Nguyên châm cứu thêm một lần.Khi Giang Nguyên đang châm cứu, Tỉnh trưởng Bạch nhìn cây ngân châm dài 10cm châm vào đầu vợ mình, trong lòng cũng cảm thấy sợ. Nhưng ông là một Tỉnh trưởng, cho dù có khẩn trương, nhưng biết Giang Nguyên lần trước đã châm cứu qua một lần cho vợ của mình, hơn nữa cũng đã nghe thư ký nói qua tình huống, lúc này xem như cũng bình tĩnh hơn.Quả nhiên, sau khi được Giang Nguyên châm cứu xong, tinh thần của Bạch phu nhân vẫn tỉnh táo như cũ, không hề có bất kỳ điều gì dị thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi thủ pháp thần kỳ này.Nghe Tỉnh trưởng hỏi, tuy thời gian cũng đã muộn rồi, nhưng hai người vẫn ngồi lại giải thích cho Tỉnh trưởng nghe.Tỉnh trưởng Bạch rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi vài câu. Đang đến đoạn đặc sắc, đột nhiên điện thoại di động của Giang Nguyên vang lên.Lập tức Giang Nguyên mỉm cười xin lỗi Tỉnh trưởng, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại. Chỉ là hắn nhận thấy đây là một dãy số lạ.Giang Nguyên cau mày, nhưng vẫn nhấn nút nghe.Khi hắn vừa mới nghe, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, có chút không rõ:- Là Giang Nguyên phải không? - Vâng, tôi là Giang Nguyên. Anh là... 2 Giang Nguyên thấp giọng hỏi.- Tôi là Trương Du Chánh. Giang Nguyên, không ổn rồi, Thanh Linh bị người ta mang đi rồi.Nghe xong, Giang Nguyên sửng sốt, kinh ngạc nói:- Cậu nói cái gì? Thanh Linh bị làm sao?Giang Nguyên lớn tiếng kêu lên khiến cho Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch cũng ngạc nhiên nhìn sang.Lúc này Giang Nguyên cũng thấy mình thất thố, vội vàng thấp giọng hỏi:- Cậu nói lại cho rõ, chuyện gì đã xảy ra?Nghe Trương Du Chánh lắp bắp đem chuyện vừa xảy ra nói qua môt lần, sắc mặt Giang Nguyên trâm xuống, nói:- Được, tôi lập tức đến đó ngay, cậu chờ ở đó.Mặc dù Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch đang nói chuyện với nhau, nhưng hai người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Nguyên. Hồ lão lâu như vậy mới thấy được đồ đệ lúc nào cũng bình tĩnh của mình lại có biểu hiện như thế, sợ rằng đã có chuyện lớn xảy ra, lập tức hỏi:- Giang Nguyên, có chuyện gì vậy?Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn Tỉnh trưởng Bạch một cái, rồi quay sang nói với Hồ lão:- Sư phụ, một người bạn của con xảy ra chuyện, con có thể đi ngay được không?- Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Nếu vậy thì đi nhanh đi. Có việc gì thì cứ gọi cho ta.Thấy Giang Nguyên lo âu như vậy, Hồ lão cũng không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu.~ Tỉnh trưởng, xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước.Giang Nguyên cũng vội vàng nói với Tỉnh trưởng Bạch.Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười gật đầu:- Không sao, nếu bác sĩ Giang có việc thì cứ đi. Có cần Tiểu Triệu đưa cậu đi không?- Không cần, không cần, tôi tự mình đi là được rồi.Giang Nguyên mỉm cười, sau đó vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.