Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 361: C361: Đến thủ đô

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Phó tỉnh trưởng La thản nhiên đáp, sau đó quay. sang nhìn Giang Nguyên:- Giang Nguyên, cậu thử trà Long Tĩnh ở đây đi, cũng không tệ lắm.~ Vâng, cảm ơn Tỉnh trưởng.Giang Nguyên mỉm cười gật đầu.Nghe Phó tỉnh trưởng La hỏi Giang Nguyên, ánh mắt của người nhân viên phục vụ liền chuyển sang Giang Nguyên, hiện lên chút kinh ngạc, vội vàng hỏi:- Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn dùng món điểm tâm nào? Ở đây chúng tôi có món bánh xốp với lớp vỏ vàng, bánh ngọt Lăng Vân, còn có bánh quả hồng PhúBình, rau câu Tương Đàm...- Không cần đâu, cho món bánh xốp vỏ vàng là được.Nhìn cô nhân viên phục vụ, Giang Nguyên khẽ nói. - Vâng.Cô nhân viên phục vụ vui vẻ gật đầu, sau đó nhìn thư ký Lý:~- Ngài cũng uống trà Long Tĩnh luôn không?- Được.Lúc này trong lòng thư ký Lý tràn đầy cảm thán, biết đối phương chỉ là thuận tiện hỏi mình, cũng tùy ý gật đầu.Quả nhiên, cô nhân viên không hỏi y ăn cái gì, quay đầu đi bưng trà.- Mẹ kiếp, chờ lão tử leo lên được chức Phó tỉnh, xem gia có trách cô không.Thư ký Lý thầm mắng trong lòng.Trong phòng dành cho khách VIP, ăn món bánh ngọt ngon nhất, uống loại trà chuyên dụng, còn có mấy cô nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp hầu hạ, khiến cho. Giang Nguyên cảm khái vài phần. Làm quan quả nhiên là rất tốt.Nếu không phải hắn không thích bị ước thúc, thật sự muốn đi làm quan cho rồi.Đương nhiên, Giang Nguyên cũng hiểu rõ, muốn hưởng thụ được đãi ngộ này, nhất định phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mới được. Cán bộ bình thường không có tư cách này. Hắn bất quá chỉ là dính chút ánh sáng của Phó tỉnh trưởng La. Nếu không, làm sao có tư cách vào. đây?~ Tiên sinh, hoan nghênh anh lần sau ghé thăm.Nhìn ánh mắt như muốn ngập nước của đối phương, nếu không phải sau lưng còn có thư ký Lý, chắc hắn đã đưa khăn giấy cho cô gái ấy rồi.Sau khi bước lên khoang thương gia trên máy bay, Giang Nguyên cũng không có quá nhiều vui mừng lẫn sợ hãi. Máy bay trong nước phần lớn không thể so sánh với máy bay quốc tế được, chỉ là chỗ ngồi thoải mái hơn mà thôi.Đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, cũng không có tình trạng tiếp viên hàng không hỏi vé...Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi xuống máy bay, Giang Nguyên vân phải giật mình, nắm chặt balo bước lên xe công vụ của văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô đến đón.Lúc này, Phó tỉnh trưởng La cũng hạ thấp mình vài phần, không còn vẻ uy nghiêm như khi ở Sở Nam.Bắc Kinh là trọng địa của quốc gia, chức vụ nhiều như chó thả rông ngoài đường. Phó tỉnh trưởng La chỉ là một cán bộ cấp Phó tỉnh, tất nhiên là không thể ngẩng cao đầu quá mà đi ở chỗ này. Nói không chừng còn phải nịnh bợ một cán bộ nhỏ ở đây nữa đấy chứ.Trước kia Giang Nguyên chưa từng đến Bắc Kinh. Lần này đến, quả thật có chút tò mò. Nhưng trên đường đi làm cho hắn có chút thất vọng. Bởi vì không khí bên ngoài khá u ám, cho dù là ngồi trong xe, hô hấp cũng có chút nặng nề.- Lần này xem như đã biết Bắc Kinh là như thế nào. rồi.Giang Nguyên lắc đầu cười khổ.- Đúng vậy, không khí và thời tiết ở Bắc Kinh hoàn toàn kém xa Sở Nam chúng ta. Nếu không phải có việc, tôi cũng chẳng muốn đến đây. Nếu cứ ở đây mãi, chắc phải đoản thọ mất hai năm.Phó tỉnh trưởng La nghe Giang Nguyên cảm thán, cũng gật đầu phụ họa.Giang Nguyên mỉm cười, thầm nghĩ:~ Nếu điều ông vào thủ đô làm chức Bộ trưởng nào. đó, đừng nói là đoản thọ hai năm, cho dù là mười năm, ông cũng vội vàng nhào tới.Xe chạy khoảng hai tiếng, mọi người mới đến văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô.Phụ trách văn phòng tỉnh Sở Nam là một người đàn ông hói đầu, tiến lên cung kính mở cửa cho Phó tỉnh trưởng La.Nhưng khi nhìn thấy Giang Nguyên bước xuống xe, ông ta cũng có chút kinh ngạc. Ông biết mặt con trai của Phó tỉnh trưởng La, nhưng người này rõ ràng không phải. Tuy vậy, ông cũng không dám tỏ vẻ quá kinh ngạc, mỉm cười vội vàng bước đến.Tuy nói Phó tỉnh trưởng La chỉ xếp vị trí thứ ba ở tỉnh, nhưng với một Chủ nhiệm nho nhỏ như ông, ông cũng không dám có gì bất kính. Khi thấy Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, liền cung kính nói:- Tỉnh trưởng La, tôi đã cố ý cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng của ngài. Ngài nghỉ ngơi trước một chút.- Được, lão Kỷ, vất vả cho anh rồi.Phó tỉnh trưởng La mỉm cười, sau đó quay sang Giang Nguyên giới thiệu:- Lão Kỷ, vị này là Giang Nguyên, sẽ ở đây với tôi vài ngày. Anh nhớ bảo đầu bếp trổ hết tài năng, chiêu đãi cậu ấy thật tốt.Nghe Phó tỉnh trưởng La giới thiệu, Chủ nhiệm Kỷ hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Nguyên thoáng ngưng trọng vài phần, nụ cười trên gương mặt càng thêm nhiệt tình, bắt tay Giang Nguyên, nói:~ Xin chào Giang công tử, tôi là Kỷ Lâm. Nếu cậu cần cái gì ở đây, xin cứ việc phân phó.

Phó tỉnh trưởng La thản nhiên đáp, sau đó quay. sang nhìn Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, cậu thử trà Long Tĩnh ở đây đi, cũng không tệ lắm.

~ Vâng, cảm ơn Tỉnh trưởng.

Giang Nguyên mỉm cười gật đầu.

Nghe Phó tỉnh trưởng La hỏi Giang Nguyên, ánh mắt của người nhân viên phục vụ liền chuyển sang Giang Nguyên, hiện lên chút kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn dùng món điểm tâm nào? Ở đây chúng tôi có món bánh xốp với lớp vỏ vàng, bánh ngọt Lăng Vân, còn có bánh quả hồng Phú

Bình, rau câu Tương Đàm...

- Không cần đâu, cho món bánh xốp vỏ vàng là được.

Nhìn cô nhân viên phục vụ, Giang Nguyên khẽ nói. - Vâng.

Cô nhân viên phục vụ vui vẻ gật đầu, sau đó nhìn thư ký Lý:

~- Ngài cũng uống trà Long Tĩnh luôn không?

- Được.

Lúc này trong lòng thư ký Lý tràn đầy cảm thán, biết đối phương chỉ là thuận tiện hỏi mình, cũng tùy ý gật đầu.

Quả nhiên, cô nhân viên không hỏi y ăn cái gì, quay đầu đi bưng trà.

- Mẹ kiếp, chờ lão tử leo lên được chức Phó tỉnh, xem gia có trách cô không.

Thư ký Lý thầm mắng trong lòng.

Trong phòng dành cho khách VIP, ăn món bánh ngọt ngon nhất, uống loại trà chuyên dụng, còn có mấy cô nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp hầu hạ, khiến cho. Giang Nguyên cảm khái vài phần. Làm quan quả nhiên là rất tốt.

Nếu không phải hắn không thích bị ước thúc, thật sự muốn đi làm quan cho rồi.

Đương nhiên, Giang Nguyên cũng hiểu rõ, muốn hưởng thụ được đãi ngộ này, nhất định phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mới được. Cán bộ bình thường không có tư cách này. Hắn bất quá chỉ là dính chút ánh sáng của Phó tỉnh trưởng La. Nếu không, làm sao có tư cách vào. đây?

~ Tiên sinh, hoan nghênh anh lần sau ghé thăm.

Nhìn ánh mắt như muốn ngập nước của đối phương, nếu không phải sau lưng còn có thư ký Lý, chắc hắn đã đưa khăn giấy cho cô gái ấy rồi.

Sau khi bước lên khoang thương gia trên máy bay, Giang Nguyên cũng không có quá nhiều vui mừng lẫn sợ hãi. Máy bay trong nước phần lớn không thể so sánh với máy bay quốc tế được, chỉ là chỗ ngồi thoải mái hơn mà thôi.

Đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, cũng không có tình trạng tiếp viên hàng không hỏi vé...Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi xuống máy bay, Giang Nguyên vân phải giật mình, nắm chặt balo bước lên xe công vụ của văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô đến đón.

Lúc này, Phó tỉnh trưởng La cũng hạ thấp mình vài phần, không còn vẻ uy nghiêm như khi ở Sở Nam.

Bắc Kinh là trọng địa của quốc gia, chức vụ nhiều như chó thả rông ngoài đường. Phó tỉnh trưởng La chỉ là một cán bộ cấp Phó tỉnh, tất nhiên là không thể ngẩng cao đầu quá mà đi ở chỗ này. Nói không chừng còn phải nịnh bợ một cán bộ nhỏ ở đây nữa đấy chứ.

Trước kia Giang Nguyên chưa từng đến Bắc Kinh. Lần này đến, quả thật có chút tò mò. Nhưng trên đường đi làm cho hắn có chút thất vọng. Bởi vì không khí bên ngoài khá u ám, cho dù là ngồi trong xe, hô hấp cũng có chút nặng nề.

- Lần này xem như đã biết Bắc Kinh là như thế nào. rồi.

Giang Nguyên lắc đầu cười khổ.

- Đúng vậy, không khí và thời tiết ở Bắc Kinh hoàn toàn kém xa Sở Nam chúng ta. Nếu không phải có việc, tôi cũng chẳng muốn đến đây. Nếu cứ ở đây mãi, chắc phải đoản thọ mất hai năm.

Phó tỉnh trưởng La nghe Giang Nguyên cảm thán, cũng gật đầu phụ họa.

Giang Nguyên mỉm cười, thầm nghĩ:

~ Nếu điều ông vào thủ đô làm chức Bộ trưởng nào. đó, đừng nói là đoản thọ hai năm, cho dù là mười năm, ông cũng vội vàng nhào tới.

Xe chạy khoảng hai tiếng, mọi người mới đến văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô.

Phụ trách văn phòng tỉnh Sở Nam là một người đàn ông hói đầu, tiến lên cung kính mở cửa cho Phó tỉnh trưởng La.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Nguyên bước xuống xe, ông ta cũng có chút kinh ngạc. Ông biết mặt con trai của Phó tỉnh trưởng La, nhưng người này rõ ràng không phải. Tuy vậy, ông cũng không dám tỏ vẻ quá kinh ngạc, mỉm cười vội vàng bước đến.

Tuy nói Phó tỉnh trưởng La chỉ xếp vị trí thứ ba ở tỉnh, nhưng với một Chủ nhiệm nho nhỏ như ông, ông cũng không dám có gì bất kính. Khi thấy Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, liền cung kính nói:

- Tỉnh trưởng La, tôi đã cố ý cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng của ngài. Ngài nghỉ ngơi trước một chút.

- Được, lão Kỷ, vất vả cho anh rồi.

Phó tỉnh trưởng La mỉm cười, sau đó quay sang Giang Nguyên giới thiệu:

- Lão Kỷ, vị này là Giang Nguyên, sẽ ở đây với tôi vài ngày. Anh nhớ bảo đầu bếp trổ hết tài năng, chiêu đãi cậu ấy thật tốt.

Nghe Phó tỉnh trưởng La giới thiệu, Chủ nhiệm Kỷ hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Nguyên thoáng ngưng trọng vài phần, nụ cười trên gương mặt càng thêm nhiệt tình, bắt tay Giang Nguyên, nói:

~ Xin chào Giang công tử, tôi là Kỷ Lâm. Nếu cậu cần cái gì ở đây, xin cứ việc phân phó.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Phó tỉnh trưởng La thản nhiên đáp, sau đó quay. sang nhìn Giang Nguyên:- Giang Nguyên, cậu thử trà Long Tĩnh ở đây đi, cũng không tệ lắm.~ Vâng, cảm ơn Tỉnh trưởng.Giang Nguyên mỉm cười gật đầu.Nghe Phó tỉnh trưởng La hỏi Giang Nguyên, ánh mắt của người nhân viên phục vụ liền chuyển sang Giang Nguyên, hiện lên chút kinh ngạc, vội vàng hỏi:- Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn dùng món điểm tâm nào? Ở đây chúng tôi có món bánh xốp với lớp vỏ vàng, bánh ngọt Lăng Vân, còn có bánh quả hồng PhúBình, rau câu Tương Đàm...- Không cần đâu, cho món bánh xốp vỏ vàng là được.Nhìn cô nhân viên phục vụ, Giang Nguyên khẽ nói. - Vâng.Cô nhân viên phục vụ vui vẻ gật đầu, sau đó nhìn thư ký Lý:~- Ngài cũng uống trà Long Tĩnh luôn không?- Được.Lúc này trong lòng thư ký Lý tràn đầy cảm thán, biết đối phương chỉ là thuận tiện hỏi mình, cũng tùy ý gật đầu.Quả nhiên, cô nhân viên không hỏi y ăn cái gì, quay đầu đi bưng trà.- Mẹ kiếp, chờ lão tử leo lên được chức Phó tỉnh, xem gia có trách cô không.Thư ký Lý thầm mắng trong lòng.Trong phòng dành cho khách VIP, ăn món bánh ngọt ngon nhất, uống loại trà chuyên dụng, còn có mấy cô nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp hầu hạ, khiến cho. Giang Nguyên cảm khái vài phần. Làm quan quả nhiên là rất tốt.Nếu không phải hắn không thích bị ước thúc, thật sự muốn đi làm quan cho rồi.Đương nhiên, Giang Nguyên cũng hiểu rõ, muốn hưởng thụ được đãi ngộ này, nhất định phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mới được. Cán bộ bình thường không có tư cách này. Hắn bất quá chỉ là dính chút ánh sáng của Phó tỉnh trưởng La. Nếu không, làm sao có tư cách vào. đây?~ Tiên sinh, hoan nghênh anh lần sau ghé thăm.Nhìn ánh mắt như muốn ngập nước của đối phương, nếu không phải sau lưng còn có thư ký Lý, chắc hắn đã đưa khăn giấy cho cô gái ấy rồi.Sau khi bước lên khoang thương gia trên máy bay, Giang Nguyên cũng không có quá nhiều vui mừng lẫn sợ hãi. Máy bay trong nước phần lớn không thể so sánh với máy bay quốc tế được, chỉ là chỗ ngồi thoải mái hơn mà thôi.Đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, cũng không có tình trạng tiếp viên hàng không hỏi vé...Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi xuống máy bay, Giang Nguyên vân phải giật mình, nắm chặt balo bước lên xe công vụ của văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô đến đón.Lúc này, Phó tỉnh trưởng La cũng hạ thấp mình vài phần, không còn vẻ uy nghiêm như khi ở Sở Nam.Bắc Kinh là trọng địa của quốc gia, chức vụ nhiều như chó thả rông ngoài đường. Phó tỉnh trưởng La chỉ là một cán bộ cấp Phó tỉnh, tất nhiên là không thể ngẩng cao đầu quá mà đi ở chỗ này. Nói không chừng còn phải nịnh bợ một cán bộ nhỏ ở đây nữa đấy chứ.Trước kia Giang Nguyên chưa từng đến Bắc Kinh. Lần này đến, quả thật có chút tò mò. Nhưng trên đường đi làm cho hắn có chút thất vọng. Bởi vì không khí bên ngoài khá u ám, cho dù là ngồi trong xe, hô hấp cũng có chút nặng nề.- Lần này xem như đã biết Bắc Kinh là như thế nào. rồi.Giang Nguyên lắc đầu cười khổ.- Đúng vậy, không khí và thời tiết ở Bắc Kinh hoàn toàn kém xa Sở Nam chúng ta. Nếu không phải có việc, tôi cũng chẳng muốn đến đây. Nếu cứ ở đây mãi, chắc phải đoản thọ mất hai năm.Phó tỉnh trưởng La nghe Giang Nguyên cảm thán, cũng gật đầu phụ họa.Giang Nguyên mỉm cười, thầm nghĩ:~ Nếu điều ông vào thủ đô làm chức Bộ trưởng nào. đó, đừng nói là đoản thọ hai năm, cho dù là mười năm, ông cũng vội vàng nhào tới.Xe chạy khoảng hai tiếng, mọi người mới đến văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô.Phụ trách văn phòng tỉnh Sở Nam là một người đàn ông hói đầu, tiến lên cung kính mở cửa cho Phó tỉnh trưởng La.Nhưng khi nhìn thấy Giang Nguyên bước xuống xe, ông ta cũng có chút kinh ngạc. Ông biết mặt con trai của Phó tỉnh trưởng La, nhưng người này rõ ràng không phải. Tuy vậy, ông cũng không dám tỏ vẻ quá kinh ngạc, mỉm cười vội vàng bước đến.Tuy nói Phó tỉnh trưởng La chỉ xếp vị trí thứ ba ở tỉnh, nhưng với một Chủ nhiệm nho nhỏ như ông, ông cũng không dám có gì bất kính. Khi thấy Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, liền cung kính nói:- Tỉnh trưởng La, tôi đã cố ý cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng của ngài. Ngài nghỉ ngơi trước một chút.- Được, lão Kỷ, vất vả cho anh rồi.Phó tỉnh trưởng La mỉm cười, sau đó quay sang Giang Nguyên giới thiệu:- Lão Kỷ, vị này là Giang Nguyên, sẽ ở đây với tôi vài ngày. Anh nhớ bảo đầu bếp trổ hết tài năng, chiêu đãi cậu ấy thật tốt.Nghe Phó tỉnh trưởng La giới thiệu, Chủ nhiệm Kỷ hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Nguyên thoáng ngưng trọng vài phần, nụ cười trên gương mặt càng thêm nhiệt tình, bắt tay Giang Nguyên, nói:~ Xin chào Giang công tử, tôi là Kỷ Lâm. Nếu cậu cần cái gì ở đây, xin cứ việc phân phó.

Chương 361: C361: Đến thủ đô