Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 366: C366: Đồ nhà quê

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Đồ nhà quê...Phan Hiểu Hiểu ở bên khế hừ một tiếng dẩu môi nói:- Ngày mai tôi dẫn anh đi ngắm Cố cung... Ngắm Cố cung rồi anh mới miễn cưỡng được coi như đã đến Bắc Kinh.- Cố Cung?Giang Nguyên nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia chờ mong, gật đầu nói:- Nhất định phải đi xem một chút. Nhưng không biết Minh Nhi có thời gian không!Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhìn Giang Nguyên, trên vẻ mặt đáng yêu lộ tia tò mò, nhìn Giang Nguyên nói:- Đúng rồi, ngươi đột nhiên chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?- Nhớ cô... Câu này chưa cần thông qua não suy nghĩ đã bật rakhỏi miệng. Lúc này Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy miệng mình thật đê tiện, vì mặt của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã ửng hồng. Sau đó cái miệng nhỏ. nhắn của cô lại dẫu lên, sau đó nữa thì... chân hắn đau nhói.- Ai ui... Cô tuổi ngựa à?! Sao lúc nào cũng đá người †a vậy?Mặt mày Giang Nguyên nhăn nhó nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.- Đàn ông các anh chẳng ai tốt đẹp cả...Phan Hiểu Hiểu trừng mắt đáng yêu, nhìn Giang Nguyên lầm bầm nói:- Vốn tôi cứ nghĩ anh sẽ tốt hơn một chút, không ngờ cũng cùng một giuộc cả!Giang Nguyên nhìn bộ dạng hầm hừ của Phan Hiểu Hiểu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu thở dài, nói:- Được rồi được rồi, tùy cô, cô nói không phải thứ tốt đẹp thì không phải thứ tốt đẹp...- Đi thôi... cũng gần đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi...Phan Hiểu Hiểu xoay người đi, để lại Giang Nguyên với vẻ mặt bất đắc dĩ và buồn bực sau lưng cô.Vừa mới lên xe, Giang Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu khởi động xe cùng với tiếng động cơ trầm thấp vang lên, chiếc xe phóng nhanh đi. Hắn bất giác siết chặt dây an toàn. Cô nàng này dám phóng nhanh như vậy trong thành phố chắc là đã phát điên rồi. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.Phan Hiểu Hiểu khinh thường quay đầu thoáng nhìn Giang Nguyên ngồi bên cạnh, sau đó cô nàng cũng chẳng hề thả lỏng chân ga, tiếp tục phóng nhanh về phía trước.Sau khi ngồi được một đoạn, Giang Nguyên phát hiện Phan Hiểu Hiểu này cũng tương đối đáng tin, lúc này hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn phát hiện kỹ thuật của cô nàng này khá tốt, ít nhất cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.Lúc này, điện thoại di động vang lên. Giang Nguyên rút điện thoại ra, quả nhiên là Phó tỉnh trưởng La gọi đến. Sau khi hắn bấm nút nghe, bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của Tỉnh trưởng La:- Giang Nguyên, không sao chứtGiang Nguyên cười cười. Dĩ nhiên hẳn biết vì sao Phó tỉnh trưởng La lại căng thẳng đến như vậy. Hắn lập tức giải thích với Tỉnh trưởng La là mình gặp bạn, tối sẽ quay về văn phòng. Lúc này Phó Tỉnh trưởng La mới thở phào nhẹ nhỏm.Phó Tỉnh trưởng La mới vừa quay về phòng làm việc, sau khi nghe lão Chu kể lại sự việc liền bị dọa thót tim. Nên biết ở Bắc Kinh này giống như đầm rồng hang hổ, nói không chừng hắn đã tùy tiện trêu chọc phải một người nào có bối cảnh dọa chết người. Thế nên ông mới vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyên. Sau khi ông nghe nói không sao, mặc dù cảm thấy tương đối kinh ngạc vì Giang Nguyên có bạn ở Bắc Kinh, hơn nữa hình như người bạn này có bối cánh không hề nhỏ, nhưng ông vẫn vội vàng dặn dò:- Sáng ngày mai Trưởng phòng Dương có thời gian, tối nay cậu nhất định phải quay về đấy!- Vâng, không vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để lỡ việc ạ!Sau khi Giang Nguyên cười đồng ý rồi mới cúp máy.- Tỉnh trưởng La? A... Không ngờ anh lăn lộn cũng giỏi đấy nhỉ, có thể tùy tiện nói chuyện với Tỉnh trưởng các anh như vậy...Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đợi Giang Nguyên cúp điện thoại rồi mới nhìn hắn, sau khi xác định ban nấy. Giang Nguyên thật sự nói chuyện với người khác thì trong lòng cô không nén được kinh ngạc, tò mò nói.Giang Nguyên cười cười nói:- Cũng tạm, lần này cùng chú ấy đến đây xử lý chút việc...Tuy trong lòng Phan Hiểu Hiểu rất tò mò nhưng cô thấy Giang Nguyên cũng không muốn giải thích rõ nên không hỏi thêm nữa. Từ nơi như vậy chạy đến Bắc Kinh vì có chút việc cũng chẳng có gì kỳ lạ.

- Đồ nhà quê...

Phan Hiểu Hiểu ở bên khế hừ một tiếng dẩu môi nói:

- Ngày mai tôi dẫn anh đi ngắm Cố cung... Ngắm Cố cung rồi anh mới miễn cưỡng được coi như đã đến Bắc Kinh.

- Cố Cung?

Giang Nguyên nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia chờ mong, gật đầu nói:

- Nhất định phải đi xem một chút. Nhưng không biết Minh Nhi có thời gian không!

Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhìn Giang Nguyên, trên vẻ mặt đáng yêu lộ tia tò mò, nhìn Giang Nguyên nói:

- Đúng rồi, ngươi đột nhiên chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?

- Nhớ cô... Câu này chưa cần thông qua não suy nghĩ đã bật ra

khỏi miệng. Lúc này Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy miệng mình thật đê tiện, vì mặt của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã ửng hồng. Sau đó cái miệng nhỏ. nhắn của cô lại dẫu lên, sau đó nữa thì... chân hắn đau nhói.

- Ai ui... Cô tuổi ngựa à?! Sao lúc nào cũng đá người †a vậy?

Mặt mày Giang Nguyên nhăn nhó nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.

- Đàn ông các anh chẳng ai tốt đẹp cả...

Phan Hiểu Hiểu trừng mắt đáng yêu, nhìn Giang Nguyên lầm bầm nói:

- Vốn tôi cứ nghĩ anh sẽ tốt hơn một chút, không ngờ cũng cùng một giuộc cả!

Giang Nguyên nhìn bộ dạng hầm hừ của Phan Hiểu Hiểu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu thở dài, nói:

- Được rồi được rồi, tùy cô, cô nói không phải thứ tốt đẹp thì không phải thứ tốt đẹp...

- Đi thôi... cũng gần đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi...

Phan Hiểu Hiểu xoay người đi, để lại Giang Nguyên với vẻ mặt bất đắc dĩ và buồn bực sau lưng cô.

Vừa mới lên xe, Giang Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu khởi động xe cùng với tiếng động cơ trầm thấp vang lên, chiếc xe phóng nhanh đi. Hắn bất giác siết chặt dây an toàn. Cô nàng này dám phóng nhanh như vậy trong thành phố chắc là đã phát điên rồi. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.

Phan Hiểu Hiểu khinh thường quay đầu thoáng nhìn Giang Nguyên ngồi bên cạnh, sau đó cô nàng cũng chẳng hề thả lỏng chân ga, tiếp tục phóng nhanh về phía trước.

Sau khi ngồi được một đoạn, Giang Nguyên phát hiện Phan Hiểu Hiểu này cũng tương đối đáng tin, lúc này hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn phát hiện kỹ thuật của cô nàng này khá tốt, ít nhất cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Lúc này, điện thoại di động vang lên. Giang Nguyên rút điện thoại ra, quả nhiên là Phó tỉnh trưởng La gọi đến. Sau khi hắn bấm nút nghe, bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của Tỉnh trưởng La:

- Giang Nguyên, không sao chứt

Giang Nguyên cười cười. Dĩ nhiên hẳn biết vì sao Phó tỉnh trưởng La lại căng thẳng đến như vậy. Hắn lập tức giải thích với Tỉnh trưởng La là mình gặp bạn, tối sẽ quay về văn phòng. Lúc này Phó Tỉnh trưởng La mới thở phào nhẹ nhỏm.

Phó Tỉnh trưởng La mới vừa quay về phòng làm việc, sau khi nghe lão Chu kể lại sự việc liền bị dọa thót tim. Nên biết ở Bắc Kinh này giống như đầm rồng hang hổ, nói không chừng hắn đã tùy tiện trêu chọc phải một người nào có bối cảnh dọa chết người. Thế nên ông mới vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyên. Sau khi ông nghe nói không sao, mặc dù cảm thấy tương đối kinh ngạc vì Giang Nguyên có bạn ở Bắc Kinh, hơn nữa hình như người bạn này có bối cánh không hề nhỏ, nhưng ông vẫn vội vàng dặn dò:

- Sáng ngày mai Trưởng phòng Dương có thời gian, tối nay cậu nhất định phải quay về đấy!

- Vâng, không vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để lỡ việc ạ!

Sau khi Giang Nguyên cười đồng ý rồi mới cúp máy.

- Tỉnh trưởng La? A... Không ngờ anh lăn lộn cũng giỏi đấy nhỉ, có thể tùy tiện nói chuyện với Tỉnh trưởng các anh như vậy...

Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đợi Giang Nguyên cúp điện thoại rồi mới nhìn hắn, sau khi xác định ban nấy. Giang Nguyên thật sự nói chuyện với người khác thì trong lòng cô không nén được kinh ngạc, tò mò nói.

Giang Nguyên cười cười nói:

- Cũng tạm, lần này cùng chú ấy đến đây xử lý chút việc...

Tuy trong lòng Phan Hiểu Hiểu rất tò mò nhưng cô thấy Giang Nguyên cũng không muốn giải thích rõ nên không hỏi thêm nữa. Từ nơi như vậy chạy đến Bắc Kinh vì có chút việc cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Đồ nhà quê...Phan Hiểu Hiểu ở bên khế hừ một tiếng dẩu môi nói:- Ngày mai tôi dẫn anh đi ngắm Cố cung... Ngắm Cố cung rồi anh mới miễn cưỡng được coi như đã đến Bắc Kinh.- Cố Cung?Giang Nguyên nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia chờ mong, gật đầu nói:- Nhất định phải đi xem một chút. Nhưng không biết Minh Nhi có thời gian không!Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhìn Giang Nguyên, trên vẻ mặt đáng yêu lộ tia tò mò, nhìn Giang Nguyên nói:- Đúng rồi, ngươi đột nhiên chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?- Nhớ cô... Câu này chưa cần thông qua não suy nghĩ đã bật rakhỏi miệng. Lúc này Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy miệng mình thật đê tiện, vì mặt của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã ửng hồng. Sau đó cái miệng nhỏ. nhắn của cô lại dẫu lên, sau đó nữa thì... chân hắn đau nhói.- Ai ui... Cô tuổi ngựa à?! Sao lúc nào cũng đá người †a vậy?Mặt mày Giang Nguyên nhăn nhó nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.- Đàn ông các anh chẳng ai tốt đẹp cả...Phan Hiểu Hiểu trừng mắt đáng yêu, nhìn Giang Nguyên lầm bầm nói:- Vốn tôi cứ nghĩ anh sẽ tốt hơn một chút, không ngờ cũng cùng một giuộc cả!Giang Nguyên nhìn bộ dạng hầm hừ của Phan Hiểu Hiểu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu thở dài, nói:- Được rồi được rồi, tùy cô, cô nói không phải thứ tốt đẹp thì không phải thứ tốt đẹp...- Đi thôi... cũng gần đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi...Phan Hiểu Hiểu xoay người đi, để lại Giang Nguyên với vẻ mặt bất đắc dĩ và buồn bực sau lưng cô.Vừa mới lên xe, Giang Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu khởi động xe cùng với tiếng động cơ trầm thấp vang lên, chiếc xe phóng nhanh đi. Hắn bất giác siết chặt dây an toàn. Cô nàng này dám phóng nhanh như vậy trong thành phố chắc là đã phát điên rồi. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.Phan Hiểu Hiểu khinh thường quay đầu thoáng nhìn Giang Nguyên ngồi bên cạnh, sau đó cô nàng cũng chẳng hề thả lỏng chân ga, tiếp tục phóng nhanh về phía trước.Sau khi ngồi được một đoạn, Giang Nguyên phát hiện Phan Hiểu Hiểu này cũng tương đối đáng tin, lúc này hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn phát hiện kỹ thuật của cô nàng này khá tốt, ít nhất cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.Lúc này, điện thoại di động vang lên. Giang Nguyên rút điện thoại ra, quả nhiên là Phó tỉnh trưởng La gọi đến. Sau khi hắn bấm nút nghe, bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của Tỉnh trưởng La:- Giang Nguyên, không sao chứtGiang Nguyên cười cười. Dĩ nhiên hẳn biết vì sao Phó tỉnh trưởng La lại căng thẳng đến như vậy. Hắn lập tức giải thích với Tỉnh trưởng La là mình gặp bạn, tối sẽ quay về văn phòng. Lúc này Phó Tỉnh trưởng La mới thở phào nhẹ nhỏm.Phó Tỉnh trưởng La mới vừa quay về phòng làm việc, sau khi nghe lão Chu kể lại sự việc liền bị dọa thót tim. Nên biết ở Bắc Kinh này giống như đầm rồng hang hổ, nói không chừng hắn đã tùy tiện trêu chọc phải một người nào có bối cảnh dọa chết người. Thế nên ông mới vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyên. Sau khi ông nghe nói không sao, mặc dù cảm thấy tương đối kinh ngạc vì Giang Nguyên có bạn ở Bắc Kinh, hơn nữa hình như người bạn này có bối cánh không hề nhỏ, nhưng ông vẫn vội vàng dặn dò:- Sáng ngày mai Trưởng phòng Dương có thời gian, tối nay cậu nhất định phải quay về đấy!- Vâng, không vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để lỡ việc ạ!Sau khi Giang Nguyên cười đồng ý rồi mới cúp máy.- Tỉnh trưởng La? A... Không ngờ anh lăn lộn cũng giỏi đấy nhỉ, có thể tùy tiện nói chuyện với Tỉnh trưởng các anh như vậy...Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đợi Giang Nguyên cúp điện thoại rồi mới nhìn hắn, sau khi xác định ban nấy. Giang Nguyên thật sự nói chuyện với người khác thì trong lòng cô không nén được kinh ngạc, tò mò nói.Giang Nguyên cười cười nói:- Cũng tạm, lần này cùng chú ấy đến đây xử lý chút việc...Tuy trong lòng Phan Hiểu Hiểu rất tò mò nhưng cô thấy Giang Nguyên cũng không muốn giải thích rõ nên không hỏi thêm nữa. Từ nơi như vậy chạy đến Bắc Kinh vì có chút việc cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Chương 366: C366: Đồ nhà quê