Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 489: C489: Tiểu dư
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên không xác định vừa rồi hắn nhìn thấy là cái gì. Là do ánh sáng tạo thành ảo giác? Trong khoảnh khắc Dương lão quay đầu, Giang Nguyên dường như thấy được mi tâm của Dương lão có một vệt màu xanh nhàn nhạt.Nhưng vệt màu xanh đó chỉ thoáng qua mà thôi, trong tích tắc liền biến mất không thấy, giống như chưa từng tồn tại. Khi Dương lão quay đầu lại thì không còn nhìn thấy nữa. Ngay cả Giang Nguyên cũng không cách nào xác nhận đó có phải là ảo giác hay không?Nhưng Giang Nguyên biết, vệt sáng màu xanh đó khiến cho hắn cảm thấy bất an.Cảm giác của hắn rất mẫn cảm. Khi chiến đấu, trong những tình huống sống chết, cảm giác đó đã cứu hắn không ít lần. Đặc biệt trong nửa năm vừa qua, mỗi lần nó xuất hiện đều rất chính xác. Nếu bây giờ hắn cảm thấy bất an, tất nhiên là nó sẽ bất an.Không ai chú ý đến vẻ mặt biến hóa trong thời gian ngắn ngủi của Giang Nguyên. Hắn nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại có chút ngưng trọng.Giang Nguyên nhìn Dương lão, cung kính như hậu sinh với vãn bối, không hề có chút lạ thường, nhưng đồng tử của hắn lại đang co rút lại.Hắn đang dốc hết toàn lực quan sát một việc. Mặc dù năng lực này không tiêu hao năng lượng nhưng tiêu hao lực tinh thần lại không nhỏ.Trong tình huống còn chưa xác định, Giang Nguyên tất nhiên là không dám nói phát hiện điều lạ thường. Ban nãy hắn nói tất cả đều tốt, không có gì bất thường. Bây giờ lại lật lọng nói muốn kiểm tra lại, vạn nhất không tra ra được cái gì, như vậy rất dễ khiến cho người ta mất lòng tin.Sự co rút này cũng duy trì hơn mười giây, nhưng lại không giúp cho Giang Nguyên phát giác được bất cứ dị thường nào trên gương mặt Dương lão.Quan sát lâu như vậy mà không có bất cứ phát hiện nào, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nó vẫn không khiến cho Giang Nguyên yên lòng. Bởi vì loại bất an này tồn tại, thậm chí làm cho sắc mặt của hắn ngưng trọng thêm vài phần.- Bác sĩ Giang.Dương lão quay sang nhìn Giang Nguyên, thấy vẻ mặt của hắn thất thần, không khỏi có chút sửng sốt, cười nói:- Cậu đang suy nghĩ gì vậy?Giọng nói của Dương lão vang lên bên tai Giang Nguyên. Mí mắt Giang Nguyên giật giật, trong đầu hiện lên một câu nói: Thiên phú bậc một Phá Chướng khởi động.Tin tức này hiện lên, đồng tử Giang Nguyên lại tiếp tục co rút. Trong nháy mắt, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy mi tâm của Dương lão hiện lên một vệt sáng màu xanh nhàn nhạt, dần dần trở thành một bức hình.Bức hình là hư ảnh của một người. Lớp sương mù màu xanh tràn ngập thân hình người này, chỉ là nơi mi tâm đậm hơn hai phần.Bức hình cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, sau đó trong đầu lại xuất hiện tin tức:- Thiên phú bậc một Phá Chướng ngừng lại. Tiêu hao năng lượng 4%. Cửu Vĩ đuôi 3 còn lại 74%.Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Nguyên bừng tỉnh lại.Lúc này, câu hỏi của Dương lão cũng vừa biến mất nÌ bên tai Giang Nguyên. Giang Nguyên chỉ ngây ngốc có đl mấy giây mà thôi.Thấy Dương lão mỉm cười với mình, còn có Dương Vân Dương đang nhìn hắn, Giang Nguyên cố gắng ức chế sự sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói:- Cháu đang nghĩ đến một việc, muốn nói chuyện riêng với Dương lão và Trưởng phòng Dương một chút.- Ồ, là chuyện gì vậy?Nghe Giang Nguyên có chuyện cần nói, Dương lão. tất nhiên là đồng ý. Nếu Giang Nguyên muốn nói riêng, hẳn là có chuyện cần, liền mỉm cười gật đầu.Giang Nguyên cười, nhưng không nói ngay.Nhìn biểu hiện này của Giang Nguyên, sau đó chợt nhớ đến câu nói kia của hắn, liền quay sang nói với Hồ y sư:- Tiểu Hồ, anh và Tiểu Lý ra ngoài một chút nhé. Nghe Dương lão nói, Hồ y sư vội vàng gật đầu: - Vâng.Người đàn ông trung niên vẫn đứng cách Dương lão hai thước, không hề lên tiếng cũng gật đầu rồi bước ra ngoài.Nhìn hai người rời khỏi, khi cánh cửa vừa đóng, Giang Nguyên dường như lơ đãng nhìn tấm rèm đằng sau Dương lão.Theo tầm mắt của Giang Nguyên, gương mặt Dương lão có chút giật giật, nhưng cũng không có gì kinh ngạc, lãnh đạm nói:- Tiểu Dư đã theo tôi rất lâu rồi.Giang Nguyên gật đầu. Nếu Dương lão đã nói như vậy, hắn cũng yên tâm hơn. Hắn đứng dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, sau đó chỉ tay về phía chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi, nói với Dương lão:- Dương lão, phiền ngài cởi áo rồi nằm xuống đó, cháu muốn kiểm tra một chút ạ.Nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Nguyên, nhớ đến Giang Nguyên có chuyện không tiện nói chốn đông người, sắc mặt Dương Vân Dương liền thay đổi, ánh mắt kinh nghi nhìn Giang Nguyên.
Giang Nguyên không xác định vừa rồi hắn nhìn thấy là cái gì. Là do ánh sáng tạo thành ảo giác? Trong khoảnh khắc Dương lão quay đầu, Giang Nguyên dường như thấy được mi tâm của Dương lão có một vệt màu xanh nhàn nhạt.
Nhưng vệt màu xanh đó chỉ thoáng qua mà thôi, trong tích tắc liền biến mất không thấy, giống như chưa từng tồn tại. Khi Dương lão quay đầu lại thì không còn nhìn thấy nữa. Ngay cả Giang Nguyên cũng không cách nào xác nhận đó có phải là ảo giác hay không?
Nhưng Giang Nguyên biết, vệt sáng màu xanh đó khiến cho hắn cảm thấy bất an.
Cảm giác của hắn rất mẫn cảm. Khi chiến đấu, trong những tình huống sống chết, cảm giác đó đã cứu hắn không ít lần. Đặc biệt trong nửa năm vừa qua, mỗi lần nó xuất hiện đều rất chính xác. Nếu bây giờ hắn cảm thấy bất an, tất nhiên là nó sẽ bất an.
Không ai chú ý đến vẻ mặt biến hóa trong thời gian ngắn ngủi của Giang Nguyên. Hắn nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại có chút ngưng trọng.
Giang Nguyên nhìn Dương lão, cung kính như hậu sinh với vãn bối, không hề có chút lạ thường, nhưng đồng tử của hắn lại đang co rút lại.
Hắn đang dốc hết toàn lực quan sát một việc. Mặc dù năng lực này không tiêu hao năng lượng nhưng tiêu hao lực tinh thần lại không nhỏ.
Trong tình huống còn chưa xác định, Giang Nguyên tất nhiên là không dám nói phát hiện điều lạ thường. Ban nãy hắn nói tất cả đều tốt, không có gì bất thường. Bây giờ lại lật lọng nói muốn kiểm tra lại, vạn nhất không tra ra được cái gì, như vậy rất dễ khiến cho người ta mất lòng tin.
Sự co rút này cũng duy trì hơn mười giây, nhưng lại không giúp cho Giang Nguyên phát giác được bất cứ dị thường nào trên gương mặt Dương lão.
Quan sát lâu như vậy mà không có bất cứ phát hiện nào, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nó vẫn không khiến cho Giang Nguyên yên lòng. Bởi vì loại bất an này tồn tại, thậm chí làm cho sắc mặt của hắn ngưng trọng thêm vài phần.
- Bác sĩ Giang.
Dương lão quay sang nhìn Giang Nguyên, thấy vẻ mặt của hắn thất thần, không khỏi có chút sửng sốt, cười nói:
- Cậu đang suy nghĩ gì vậy?
Giọng nói của Dương lão vang lên bên tai Giang Nguyên. Mí mắt Giang Nguyên giật giật, trong đầu hiện lên một câu nói: Thiên phú bậc một Phá Chướng khởi động.
Tin tức này hiện lên, đồng tử Giang Nguyên lại tiếp tục co rút. Trong nháy mắt, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy mi tâm của Dương lão hiện lên một vệt sáng màu xanh nhàn nhạt, dần dần trở thành một bức hình.
Bức hình là hư ảnh của một người. Lớp sương mù màu xanh tràn ngập thân hình người này, chỉ là nơi mi tâm đậm hơn hai phần.
Bức hình cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, sau đó trong đầu lại xuất hiện tin tức:
- Thiên phú bậc một Phá Chướng ngừng lại. Tiêu hao năng lượng 4%. Cửu Vĩ đuôi 3 còn lại 74%.
Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Nguyên bừng tỉnh lại.
Lúc này, câu hỏi của Dương lão cũng vừa biến mất nÌ bên tai Giang Nguyên. Giang Nguyên chỉ ngây ngốc có đl mấy giây mà thôi.
Thấy Dương lão mỉm cười với mình, còn có Dương Vân Dương đang nhìn hắn, Giang Nguyên cố gắng ức chế sự sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói:
- Cháu đang nghĩ đến một việc, muốn nói chuyện riêng với Dương lão và Trưởng phòng Dương một chút.
- Ồ, là chuyện gì vậy?
Nghe Giang Nguyên có chuyện cần nói, Dương lão. tất nhiên là đồng ý. Nếu Giang Nguyên muốn nói riêng, hẳn là có chuyện cần, liền mỉm cười gật đầu.
Giang Nguyên cười, nhưng không nói ngay.
Nhìn biểu hiện này của Giang Nguyên, sau đó chợt nhớ đến câu nói kia của hắn, liền quay sang nói với Hồ y sư:
- Tiểu Hồ, anh và Tiểu Lý ra ngoài một chút nhé. Nghe Dương lão nói, Hồ y sư vội vàng gật đầu: - Vâng.
Người đàn ông trung niên vẫn đứng cách Dương lão hai thước, không hề lên tiếng cũng gật đầu rồi bước ra ngoài.
Nhìn hai người rời khỏi, khi cánh cửa vừa đóng, Giang Nguyên dường như lơ đãng nhìn tấm rèm đằng sau Dương lão.
Theo tầm mắt của Giang Nguyên, gương mặt Dương lão có chút giật giật, nhưng cũng không có gì kinh ngạc, lãnh đạm nói:
- Tiểu Dư đã theo tôi rất lâu rồi.
Giang Nguyên gật đầu. Nếu Dương lão đã nói như vậy, hắn cũng yên tâm hơn. Hắn đứng dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, sau đó chỉ tay về phía chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi, nói với Dương lão:
- Dương lão, phiền ngài cởi áo rồi nằm xuống đó, cháu muốn kiểm tra một chút ạ.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Nguyên, nhớ đến Giang Nguyên có chuyện không tiện nói chốn đông người, sắc mặt Dương Vân Dương liền thay đổi, ánh mắt kinh nghi nhìn Giang Nguyên.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên không xác định vừa rồi hắn nhìn thấy là cái gì. Là do ánh sáng tạo thành ảo giác? Trong khoảnh khắc Dương lão quay đầu, Giang Nguyên dường như thấy được mi tâm của Dương lão có một vệt màu xanh nhàn nhạt.Nhưng vệt màu xanh đó chỉ thoáng qua mà thôi, trong tích tắc liền biến mất không thấy, giống như chưa từng tồn tại. Khi Dương lão quay đầu lại thì không còn nhìn thấy nữa. Ngay cả Giang Nguyên cũng không cách nào xác nhận đó có phải là ảo giác hay không?Nhưng Giang Nguyên biết, vệt sáng màu xanh đó khiến cho hắn cảm thấy bất an.Cảm giác của hắn rất mẫn cảm. Khi chiến đấu, trong những tình huống sống chết, cảm giác đó đã cứu hắn không ít lần. Đặc biệt trong nửa năm vừa qua, mỗi lần nó xuất hiện đều rất chính xác. Nếu bây giờ hắn cảm thấy bất an, tất nhiên là nó sẽ bất an.Không ai chú ý đến vẻ mặt biến hóa trong thời gian ngắn ngủi của Giang Nguyên. Hắn nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại có chút ngưng trọng.Giang Nguyên nhìn Dương lão, cung kính như hậu sinh với vãn bối, không hề có chút lạ thường, nhưng đồng tử của hắn lại đang co rút lại.Hắn đang dốc hết toàn lực quan sát một việc. Mặc dù năng lực này không tiêu hao năng lượng nhưng tiêu hao lực tinh thần lại không nhỏ.Trong tình huống còn chưa xác định, Giang Nguyên tất nhiên là không dám nói phát hiện điều lạ thường. Ban nãy hắn nói tất cả đều tốt, không có gì bất thường. Bây giờ lại lật lọng nói muốn kiểm tra lại, vạn nhất không tra ra được cái gì, như vậy rất dễ khiến cho người ta mất lòng tin.Sự co rút này cũng duy trì hơn mười giây, nhưng lại không giúp cho Giang Nguyên phát giác được bất cứ dị thường nào trên gương mặt Dương lão.Quan sát lâu như vậy mà không có bất cứ phát hiện nào, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nó vẫn không khiến cho Giang Nguyên yên lòng. Bởi vì loại bất an này tồn tại, thậm chí làm cho sắc mặt của hắn ngưng trọng thêm vài phần.- Bác sĩ Giang.Dương lão quay sang nhìn Giang Nguyên, thấy vẻ mặt của hắn thất thần, không khỏi có chút sửng sốt, cười nói:- Cậu đang suy nghĩ gì vậy?Giọng nói của Dương lão vang lên bên tai Giang Nguyên. Mí mắt Giang Nguyên giật giật, trong đầu hiện lên một câu nói: Thiên phú bậc một Phá Chướng khởi động.Tin tức này hiện lên, đồng tử Giang Nguyên lại tiếp tục co rút. Trong nháy mắt, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy mi tâm của Dương lão hiện lên một vệt sáng màu xanh nhàn nhạt, dần dần trở thành một bức hình.Bức hình là hư ảnh của một người. Lớp sương mù màu xanh tràn ngập thân hình người này, chỉ là nơi mi tâm đậm hơn hai phần.Bức hình cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, sau đó trong đầu lại xuất hiện tin tức:- Thiên phú bậc một Phá Chướng ngừng lại. Tiêu hao năng lượng 4%. Cửu Vĩ đuôi 3 còn lại 74%.Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Nguyên bừng tỉnh lại.Lúc này, câu hỏi của Dương lão cũng vừa biến mất nÌ bên tai Giang Nguyên. Giang Nguyên chỉ ngây ngốc có đl mấy giây mà thôi.Thấy Dương lão mỉm cười với mình, còn có Dương Vân Dương đang nhìn hắn, Giang Nguyên cố gắng ức chế sự sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói:- Cháu đang nghĩ đến một việc, muốn nói chuyện riêng với Dương lão và Trưởng phòng Dương một chút.- Ồ, là chuyện gì vậy?Nghe Giang Nguyên có chuyện cần nói, Dương lão. tất nhiên là đồng ý. Nếu Giang Nguyên muốn nói riêng, hẳn là có chuyện cần, liền mỉm cười gật đầu.Giang Nguyên cười, nhưng không nói ngay.Nhìn biểu hiện này của Giang Nguyên, sau đó chợt nhớ đến câu nói kia của hắn, liền quay sang nói với Hồ y sư:- Tiểu Hồ, anh và Tiểu Lý ra ngoài một chút nhé. Nghe Dương lão nói, Hồ y sư vội vàng gật đầu: - Vâng.Người đàn ông trung niên vẫn đứng cách Dương lão hai thước, không hề lên tiếng cũng gật đầu rồi bước ra ngoài.Nhìn hai người rời khỏi, khi cánh cửa vừa đóng, Giang Nguyên dường như lơ đãng nhìn tấm rèm đằng sau Dương lão.Theo tầm mắt của Giang Nguyên, gương mặt Dương lão có chút giật giật, nhưng cũng không có gì kinh ngạc, lãnh đạm nói:- Tiểu Dư đã theo tôi rất lâu rồi.Giang Nguyên gật đầu. Nếu Dương lão đã nói như vậy, hắn cũng yên tâm hơn. Hắn đứng dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, sau đó chỉ tay về phía chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi, nói với Dương lão:- Dương lão, phiền ngài cởi áo rồi nằm xuống đó, cháu muốn kiểm tra một chút ạ.Nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Nguyên, nhớ đến Giang Nguyên có chuyện không tiện nói chốn đông người, sắc mặt Dương Vân Dương liền thay đổi, ánh mắt kinh nghi nhìn Giang Nguyên.