Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 527: C527: Sơn tham lâu năm

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Dây thừng Kim sư phụ chuẩn bị đúng là vẫn đủ dài. Giang Nguyên từ đỉnh núi tìm kiếm xuống dưới chân núi.Hắn nhẹ nhàng buông sợi dây thừng ra, vững vàng nhảy xuống. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 12h trưa, trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng kêu của lão Cố, cho rằng lão Cố sẽ không nghe được giọng của hắn, Giang Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi.- Bác sĩ Giang, đến giờ cơm trưa rồi. Để tôi bảo Kim sư phụ kéo cậu lên nhé.Lão Cố lên tiếng.Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Nếu để Kim sư phụ kéo hắn lên, chi bằng tự để hắn đi lên, ngược lại còn nhanh hơn mà dùng sức cũng không nhiều, lập tức cười nói:- Không cần đâu, tôi đã xuống dưới chân núi rồi. Có gì để tôi tự lên cũng được. Chú giúp tôi nói với Kim sư phụ cột sợi dây cách vị trí đầu tiên mười trượng.~ Cái gì? Cậu đã xuống dưới chân núi rồi?Lão Cố sửng sốt, sau đó cười nói:- Được, vậy chúng tôi chờ cậu.Sau khi cúp điện thoại, lão Cố quay sang nói với Kim sư phụ đang chuẩn bị kéo dây:- Kim sư phụ, bác sĩ Giang đã xuống dưới chân núi câu ấy nói sẽ tự lên, nhờ ông đổi vị trí cột dây giùm cậu ấy.- Cái gì? Đã xuống dưới chân núi? Nhanh như vậy sao?Kim sư phụ cũng có chút giật mình.Tốc độ của bác sĩ Tiểu Giang nhanh như vậy sao? Ngọn núi này cao ít nhất cũng trăm thước, cho dù đi thẳng xuống, sợ rằng cũng mất không ít thời gian. Nhưng bác sĩ Tiểu Giang lại xuống đến dưới chân núi rồi. Hơn nữa còn nhờ ông đổi vị trí cột dây cho hắn cách mười trượng, rõ ràng là đã kiếm qua những khu vực †rong phạm vi mấy trượng xung quanh. Tại sao lại nhanh như vậy nhỉ?- Mặc dù bác sĩ Giang còn trẻ, nhưng đúng thật là không thể xem thường.Lúc này Kim sư phụ mới thật sự bội phục Giang Nguyên. Động tác nhanh vô cùng, cũng không khác lắm so với ông năm đó.Đợi khi Giang Nguyên lên đến đỉnh núi, Kim sư phụ đã thay hắn cột lại dây thừng cách vách núi phía tây mười trượng. Thấy Giang Nguyên leo lên, liền cười lấy ra từ trong ba lô vài chai nước, thịt khô, mấy cái bánh và mấy quả trứng.- Nào, ở nông thôn không có lương khô gì ngon. Bác sĩ Giang và Cố tiên sinh thông cảm.~ Cảm ơn, cảm ơn.Giang Nguyên và lão Cố thật ra cũng không khách sáo. Nếu đã lên đây, được như thế này đã là tốt lắm rồi. Chỉ là nước hơi lạnh một chút.Giang Nguyên đối với cuộc sống như vậy cũng đã quen rồi. Khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, ăn bánh uống nước là không hiếm. Thỉnh thoảng còn phải nhịn đói. Bây giờ có thịt có trứng, hiển nhiên là không đòi hỏi gì thêm.Chỉ có lão Cố khi ăn bánh và thịt khô, cứ thường xuyên uống nước, nhìn biểu hiện là biết không quen ăn cái món này.Kim sư phụ ở một bên cầm thịt khô, cắn một miếng, nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống. Lúc này trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, bác sĩ Giang là người thường xuyên leo núi. Nếu không phải là người thường xuyên leo núi sẽ không được như vậy.Người hái thuốc đều biết, chỉ có ăn những thứ thức. ăn này thì mới nhanh tiêu hóa, bởi vì sau khi ăn xong mà hoạt động, dạ dày sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, thức ăn này cũng sẽ giúp duy trì nước.- Bác sĩ Giang, có thu hoạch gì không? Mặc dù không khẳng định Giang Nguyên có thể tìmđược Mộc Long Căn, nhưng lão Cố vẫn không nhịn được. mà hỏi một câu.Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, đem miếng bánh đã bẻ vụn bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói:- Mộc Long Căn cũng không phải dễ tìm như vậy.Kim sư phụ nhìn cái túi bên hông Giang Nguyên, cười nói:- Xem ra bác sĩ Giang là có thu hoạch khác.- Vâng, mặc dù không tìm được Mộc Long Căn, nhưng lại tìm được một gốc Sơn Tham lâu năm.Giang Nguyên cười nói.- Ö, Sơn Tham lâu năm?Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Kim sư phụ sáng lên. Ngày thường bọn họ lên núi, nếu có thể tìm được. Sơn Tham, đó chính là thu hoạch lớn.- Vận may của bác sĩ Giang không tệ, mới đến đã thu hoạch được như vậy, khiến cho lão già này hâm mộ vô cùng.Nghe lời nói của Kim sư phụ, lúc này lão Cố cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhìn cái túi bên hông Giang Nguyên.Giang Nguyên mỉm cười mở cái túi, sau đó cẩn thận lấy gốc Sơn Tham ra.Nhìn gốc Sơn Tham chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay Giang Nguyên, màu sắc nhợt nhạt, Kim sư phụ có chút sửng sốt, ngạc nhiên đưa tay tiếp nhận.- Đây là Sơn Tham lâu năm? Nhìn như thế nào cũng giống rễ cây nhiều hơn.Lão Cố nhìn gốc Sơn Tham, cười nói.

Dây thừng Kim sư phụ chuẩn bị đúng là vẫn đủ dài. Giang Nguyên từ đỉnh núi tìm kiếm xuống dưới chân núi.

Hắn nhẹ nhàng buông sợi dây thừng ra, vững vàng nhảy xuống. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 12h trưa, trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng kêu của lão Cố, cho rằng lão Cố sẽ không nghe được giọng của hắn, Giang Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi.

- Bác sĩ Giang, đến giờ cơm trưa rồi. Để tôi bảo Kim sư phụ kéo cậu lên nhé.

Lão Cố lên tiếng.

Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Nếu để Kim sư phụ kéo hắn lên, chi bằng tự để hắn đi lên, ngược lại còn nhanh hơn mà dùng sức cũng không nhiều, lập tức cười nói:

- Không cần đâu, tôi đã xuống dưới chân núi rồi. Có gì để tôi tự lên cũng được. Chú giúp tôi nói với Kim sư phụ cột sợi dây cách vị trí đầu tiên mười trượng.

~ Cái gì? Cậu đã xuống dưới chân núi rồi?

Lão Cố sửng sốt, sau đó cười nói:

- Được, vậy chúng tôi chờ cậu.

Sau khi cúp điện thoại, lão Cố quay sang nói với Kim sư phụ đang chuẩn bị kéo dây:

- Kim sư phụ, bác sĩ Giang đã xuống dưới chân núi câu ấy nói sẽ tự lên, nhờ ông đổi vị trí cột dây giùm cậu ấy.

- Cái gì? Đã xuống dưới chân núi? Nhanh như vậy sao?

Kim sư phụ cũng có chút giật mình.

Tốc độ của bác sĩ Tiểu Giang nhanh như vậy sao? Ngọn núi này cao ít nhất cũng trăm thước, cho dù đi thẳng xuống, sợ rằng cũng mất không ít thời gian. Nhưng bác sĩ Tiểu Giang lại xuống đến dưới chân núi rồi. Hơn nữa còn nhờ ông đổi vị trí cột dây cho hắn cách mười trượng, rõ ràng là đã kiếm qua những khu vực †rong phạm vi mấy trượng xung quanh. Tại sao lại nhanh như vậy nhỉ?

- Mặc dù bác sĩ Giang còn trẻ, nhưng đúng thật là không thể xem thường.

Lúc này Kim sư phụ mới thật sự bội phục Giang Nguyên. Động tác nhanh vô cùng, cũng không khác lắm so với ông năm đó.

Đợi khi Giang Nguyên lên đến đỉnh núi, Kim sư phụ đã thay hắn cột lại dây thừng cách vách núi phía tây mười trượng. Thấy Giang Nguyên leo lên, liền cười lấy ra từ trong ba lô vài chai nước, thịt khô, mấy cái bánh và mấy quả trứng.

- Nào, ở nông thôn không có lương khô gì ngon. Bác sĩ Giang và Cố tiên sinh thông cảm.

~ Cảm ơn, cảm ơn.

Giang Nguyên và lão Cố thật ra cũng không khách sáo. Nếu đã lên đây, được như thế này đã là tốt lắm rồi. Chỉ là nước hơi lạnh một chút.

Giang Nguyên đối với cuộc sống như vậy cũng đã quen rồi. Khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, ăn bánh uống nước là không hiếm. Thỉnh thoảng còn phải nhịn đói. Bây giờ có thịt có trứng, hiển nhiên là không đòi hỏi gì thêm.

Chỉ có lão Cố khi ăn bánh và thịt khô, cứ thường xuyên uống nước, nhìn biểu hiện là biết không quen ăn cái món này.

Kim sư phụ ở một bên cầm thịt khô, cắn một miếng, nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống. Lúc này trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, bác sĩ Giang là người thường xuyên leo núi. Nếu không phải là người thường xuyên leo núi sẽ không được như vậy.

Người hái thuốc đều biết, chỉ có ăn những thứ thức. ăn này thì mới nhanh tiêu hóa, bởi vì sau khi ăn xong mà hoạt động, dạ dày sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, thức ăn này cũng sẽ giúp duy trì nước.

- Bác sĩ Giang, có thu hoạch gì không? Mặc dù không khẳng định Giang Nguyên có thể tìm

được Mộc Long Căn, nhưng lão Cố vẫn không nhịn được. mà hỏi một câu.

Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, đem miếng bánh đã bẻ vụn bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói:

- Mộc Long Căn cũng không phải dễ tìm như vậy.

Kim sư phụ nhìn cái túi bên hông Giang Nguyên, cười nói:

- Xem ra bác sĩ Giang là có thu hoạch khác.

- Vâng, mặc dù không tìm được Mộc Long Căn, nhưng lại tìm được một gốc Sơn Tham lâu năm.

Giang Nguyên cười nói.

- Ö, Sơn Tham lâu năm?

Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Kim sư phụ sáng lên. Ngày thường bọn họ lên núi, nếu có thể tìm được. Sơn Tham, đó chính là thu hoạch lớn.

- Vận may của bác sĩ Giang không tệ, mới đến đã thu hoạch được như vậy, khiến cho lão già này hâm mộ vô cùng.

Nghe lời nói của Kim sư phụ, lúc này lão Cố cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhìn cái túi bên hông Giang Nguyên.

Giang Nguyên mỉm cười mở cái túi, sau đó cẩn thận lấy gốc Sơn Tham ra.

Nhìn gốc Sơn Tham chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay Giang Nguyên, màu sắc nhợt nhạt, Kim sư phụ có chút sửng sốt, ngạc nhiên đưa tay tiếp nhận.

- Đây là Sơn Tham lâu năm? Nhìn như thế nào cũng giống rễ cây nhiều hơn.

Lão Cố nhìn gốc Sơn Tham, cười nói.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Dây thừng Kim sư phụ chuẩn bị đúng là vẫn đủ dài. Giang Nguyên từ đỉnh núi tìm kiếm xuống dưới chân núi.Hắn nhẹ nhàng buông sợi dây thừng ra, vững vàng nhảy xuống. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 12h trưa, trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng kêu của lão Cố, cho rằng lão Cố sẽ không nghe được giọng của hắn, Giang Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi.- Bác sĩ Giang, đến giờ cơm trưa rồi. Để tôi bảo Kim sư phụ kéo cậu lên nhé.Lão Cố lên tiếng.Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Nếu để Kim sư phụ kéo hắn lên, chi bằng tự để hắn đi lên, ngược lại còn nhanh hơn mà dùng sức cũng không nhiều, lập tức cười nói:- Không cần đâu, tôi đã xuống dưới chân núi rồi. Có gì để tôi tự lên cũng được. Chú giúp tôi nói với Kim sư phụ cột sợi dây cách vị trí đầu tiên mười trượng.~ Cái gì? Cậu đã xuống dưới chân núi rồi?Lão Cố sửng sốt, sau đó cười nói:- Được, vậy chúng tôi chờ cậu.Sau khi cúp điện thoại, lão Cố quay sang nói với Kim sư phụ đang chuẩn bị kéo dây:- Kim sư phụ, bác sĩ Giang đã xuống dưới chân núi câu ấy nói sẽ tự lên, nhờ ông đổi vị trí cột dây giùm cậu ấy.- Cái gì? Đã xuống dưới chân núi? Nhanh như vậy sao?Kim sư phụ cũng có chút giật mình.Tốc độ của bác sĩ Tiểu Giang nhanh như vậy sao? Ngọn núi này cao ít nhất cũng trăm thước, cho dù đi thẳng xuống, sợ rằng cũng mất không ít thời gian. Nhưng bác sĩ Tiểu Giang lại xuống đến dưới chân núi rồi. Hơn nữa còn nhờ ông đổi vị trí cột dây cho hắn cách mười trượng, rõ ràng là đã kiếm qua những khu vực †rong phạm vi mấy trượng xung quanh. Tại sao lại nhanh như vậy nhỉ?- Mặc dù bác sĩ Giang còn trẻ, nhưng đúng thật là không thể xem thường.Lúc này Kim sư phụ mới thật sự bội phục Giang Nguyên. Động tác nhanh vô cùng, cũng không khác lắm so với ông năm đó.Đợi khi Giang Nguyên lên đến đỉnh núi, Kim sư phụ đã thay hắn cột lại dây thừng cách vách núi phía tây mười trượng. Thấy Giang Nguyên leo lên, liền cười lấy ra từ trong ba lô vài chai nước, thịt khô, mấy cái bánh và mấy quả trứng.- Nào, ở nông thôn không có lương khô gì ngon. Bác sĩ Giang và Cố tiên sinh thông cảm.~ Cảm ơn, cảm ơn.Giang Nguyên và lão Cố thật ra cũng không khách sáo. Nếu đã lên đây, được như thế này đã là tốt lắm rồi. Chỉ là nước hơi lạnh một chút.Giang Nguyên đối với cuộc sống như vậy cũng đã quen rồi. Khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, ăn bánh uống nước là không hiếm. Thỉnh thoảng còn phải nhịn đói. Bây giờ có thịt có trứng, hiển nhiên là không đòi hỏi gì thêm.Chỉ có lão Cố khi ăn bánh và thịt khô, cứ thường xuyên uống nước, nhìn biểu hiện là biết không quen ăn cái món này.Kim sư phụ ở một bên cầm thịt khô, cắn một miếng, nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống. Lúc này trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, bác sĩ Giang là người thường xuyên leo núi. Nếu không phải là người thường xuyên leo núi sẽ không được như vậy.Người hái thuốc đều biết, chỉ có ăn những thứ thức. ăn này thì mới nhanh tiêu hóa, bởi vì sau khi ăn xong mà hoạt động, dạ dày sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, thức ăn này cũng sẽ giúp duy trì nước.- Bác sĩ Giang, có thu hoạch gì không? Mặc dù không khẳng định Giang Nguyên có thể tìmđược Mộc Long Căn, nhưng lão Cố vẫn không nhịn được. mà hỏi một câu.Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, đem miếng bánh đã bẻ vụn bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói:- Mộc Long Căn cũng không phải dễ tìm như vậy.Kim sư phụ nhìn cái túi bên hông Giang Nguyên, cười nói:- Xem ra bác sĩ Giang là có thu hoạch khác.- Vâng, mặc dù không tìm được Mộc Long Căn, nhưng lại tìm được một gốc Sơn Tham lâu năm.Giang Nguyên cười nói.- Ö, Sơn Tham lâu năm?Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Kim sư phụ sáng lên. Ngày thường bọn họ lên núi, nếu có thể tìm được. Sơn Tham, đó chính là thu hoạch lớn.- Vận may của bác sĩ Giang không tệ, mới đến đã thu hoạch được như vậy, khiến cho lão già này hâm mộ vô cùng.Nghe lời nói của Kim sư phụ, lúc này lão Cố cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhìn cái túi bên hông Giang Nguyên.Giang Nguyên mỉm cười mở cái túi, sau đó cẩn thận lấy gốc Sơn Tham ra.Nhìn gốc Sơn Tham chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay Giang Nguyên, màu sắc nhợt nhạt, Kim sư phụ có chút sửng sốt, ngạc nhiên đưa tay tiếp nhận.- Đây là Sơn Tham lâu năm? Nhìn như thế nào cũng giống rễ cây nhiều hơn.Lão Cố nhìn gốc Sơn Tham, cười nói.

Chương 527: C527: Sơn tham lâu năm