Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 655: C655: Đeo hàm trung tá
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Haha...Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Nguyên khi hỏi mình câu này thì thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười.Giang Nguyên thấy Viện trưởng Lý cười vui vẻ như vậy thì càng căng thẳng, thầm nghĩ: “Vấn đề tôi hỏi đáng để ông cười ra thế này à? Tôi không tin ông dám an tâm để tôi làm Phó chủ nhiệm chỗ này, còn làm một giáo sư học viện nữa.”Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ buồn bực của Giang Nguyên thì cười nói:- Trường hợp này, tôi cũng không hiểu được... Có điều hiện tại xem ra, cậu phải ở chỗ chúng tôi gian rồi!- A... Thật sự phải ở một thời gian?Giang Nguyên sửng sốt một chút, sau đó cười khổ lắc đầu, lại nhỏ tiếng nghiêm túc hỏi:- Vậy ngày có biết vì sao lại phải cho tôi làm một trung tá không? Vốn tôi tưởng cùng lắm chỉ nhận được đãi ngộ của một chuyên nghiệp cấp mười một mười hai, thế mà lại đột ngột vứt cho tôi cái quân hàm trung tá, sao tôi cứ cảm thấy chuyện này kỳ kỳ!- Kỳ kỳ? Kỳ kỳ cái gÌ?Viện trưởng Lý sửng sốt một lúc, sau đó ông nhìn Giang Nguyên rồi lắc đầu nở nụ cười, nói:~ Trung tá, đây là trung tá chứ không phải củ cải trắng. Người bình thường phải phấn đấu mười mấy hai chục năm cũng chưa chắc đã có được cấp bậc này... Chuyện người khác muốn mà không được, cậu lại sợ nó kỳ kỳ cái gì?- Nhưng... Vì sao rõ ràng tôi chỉ là một chức văn, ông ấy lại đeo cho tôi hai sao hai gạch là sao?Giang Nguyên thấy những lời này của Viện trưởng Lý không phải giả vờ nên hơi chần chừ, rồi lại hỏi Viện trưởng Lý. Tuy hắn không hy vọng Viện trưởng Lý có thể nói thật, nhưng hắn vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ.Viện trưởng Lý kỳ quái nhìn Giang Nguyên, thầm nghĩ: “Nếu mình biết thì hay rồi, Trưởng ban Dư cũng không nói sao tôi biết được chứ? Nếu không phải ngay cả lý lịch của cậu tôi cũng không rõ... Nếu không phải do mệnh lệnh của cấp trên, tôi sẽ đồng ý cho một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi như cậu mang hai chức vụ ở đây à, coi chỗ tôi là trường mẫu giáo hả?”- Không biết... chuyện này chắc đến lúc đó cậu tự đi hỏi Trưởng ban Dư xem sao...Tuy trong lòng Viện trưởng Lý nói thầm như vậy nhưng vẫn cười lắc đầu. Sau đó ông không nói gì nữa.Lúc này, rốt cuộc hai người đã bước vào thang máy tòa nhà khoa ngoại. Trong thang máy chuyên dụng cho. nhân viên đã có khá nhiều người. Họ thấy Viện trưởng cùng một quan quân tiến vào, các bác sĩ bên trong vội vàng nép vào trong, chừa ra hai vị trí.- Chào viện trưởng... - Chào viện trưởng...Trong những lời chào ân cần, Viện trưởng Lý mỉm cười gật đầu, đi vào thang, dĩ nhiên Giang Nguyên cũng đi vào sau.Hai người đứng hướng mặt ra cửa thang máy. Vì có Viện trưởng, mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, hoặc không thì chỉ thấp giọng thì thâm trong góc.Cả thang máy gần như yên tĩnh không tiếng động.Muốn lên đến tầng mười lăm cũng cần chút thời gian. Viện trưởng Lý nhẹ giọng trò chuyện với Giang Nguyên, ông cười nói:- Lần này bác sĩ Giang đến Lỗ Sơn thật sự đã thể hiện tài năng. Nghe nói chỉ một mình dựa vào những công cụ phẫu thuật thô sơ đã hoàn thành những ca phẫu thuật lớn như cưa chỉ, tu bổ tì tạng, thật sự khiến người †a vô cùng bội phục!- Đâu có, đâu có... Viện trưởng Lý quá khen, đâu phải có mình tôi, còn có bác sĩ Đào của bênh bệnh viện. Nếu. không mình tôi sao làm được...Giang Nguyên khiêm tốn hai câu, câu nào cũng là sự thật.Có điều Viện trưởng Lý vẫn coi như Giang Nguyên thật sự khiêm tốn, càng thêm có cảm tình với Giang Nguyên. Ông cười nói:- Bác sĩ Giang còn trẻ lại có kỹ thuật như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân...Nói tới đây, ông lại cười ha hả nói:- Có điều thanh niên không thể quá khiêm tốn. Những bác sĩ trẻ như bác sĩ Giang đôi lúc khiêm tốn quá cũng không được!- Viện trưởng Lý nói đúng!Giang Nguyên mỉm cười gật đầu. Dĩ nhiên hắn hiểu Viện trưởng Lý có ý tốt, cố ý nhắc nhở mình. Trong ngành nghề này, người trẻ rất khó đứng vững chân nếu không đem thành tích ra gì để chứng tỏ mình.Hai người đứng đây nói chuyện, những bác sĩ và y tá phía sau giả vờ lơ đãng giỏng tai lên nghe, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn Giang Nguyên.Rất nhanh, chờ sau khi Giang Nguyên và Viện trưởng Lý ra khỏi thang máy, các bác sĩ và y tá trong thang máy liền hưng phấn bàn luận.- Ban nãy thật sự là Giang Nguyên à...- Đúng... chính là Giang Nguyên... Cậu ta là trung tá đấy, lợi hại quá...Các y tá cũng bắt đầu líu ríu hưng phấn bàn luận.Lúc này, cũng có y tá nghỉ ngờ hỏi một bác sĩ trông không còn trẻ nữa:- Bác sĩ Lý, bác sĩ không phải đều đeo hàm kỹ thuật chức văn sao? Sao anh ấy lại đeo hàm trung tá?- À... Cái này tôi cũng không biết, theo lý thuyết chúng ta đều đeo hàm kỹ thuật chức văn...Lúc này trong lòng vị bác sĩ Lý kia cũng tràn đầy nghỉ ngờ, gãi đầu nói:- Có điều bác sĩ Giang này hình như còn có thể nhảy dù, nói không chừng rất có khả năng thuộc nhóm chiến đấu đặc biệt...- Đúng đó... Mấy y tá bên cạnh lúc này ai nấy đề có ánh mắt kỳ lạ, đúng rồi... bác sĩ Giang còn có thể nhảy dù từ trêncao, đúng là quá đẹp trai...Mấy y tá này còn đang đứng đó thể hiện tinh thân mê trai, bác sĩ Lý bên cạnh lúc này ngạc nhiên nói:- Vị bác sĩ Giang này sao chạy đến bệnh viện chúng ta làm gì?Bác sĩ Lý vừa nói vậy, các y tá đều sửng ra, sau đó là tò mò...- Hình như ban nãy anh ấy và Viện trưởng Lý đi đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình, đợi lát nữa chúng ta đi hỏi thử là biết ngay thôi...- Đúng đúng... để lát nữa tôi điện thoại qua đó hỏi thử.... Hí hí...
- Haha...
Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Nguyên khi hỏi mình câu này thì thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười.
Giang Nguyên thấy Viện trưởng Lý cười vui vẻ như vậy thì càng căng thẳng, thầm nghĩ: “Vấn đề tôi hỏi đáng để ông cười ra thế này à? Tôi không tin ông dám an tâm để tôi làm Phó chủ nhiệm chỗ này, còn làm một giáo sư học viện nữa.”
Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ buồn bực của Giang Nguyên thì cười nói:
- Trường hợp này, tôi cũng không hiểu được... Có điều hiện tại xem ra, cậu phải ở chỗ chúng tôi gian rồi!
- A... Thật sự phải ở một thời gian?
Giang Nguyên sửng sốt một chút, sau đó cười khổ lắc đầu, lại nhỏ tiếng nghiêm túc hỏi:
- Vậy ngày có biết vì sao lại phải cho tôi làm một trung tá không? Vốn tôi tưởng cùng lắm chỉ nhận được đãi ngộ của một chuyên nghiệp cấp mười một mười hai, thế mà lại đột ngột vứt cho tôi cái quân hàm trung tá, sao tôi cứ cảm thấy chuyện này kỳ kỳ!
- Kỳ kỳ? Kỳ kỳ cái gÌ?
Viện trưởng Lý sửng sốt một lúc, sau đó ông nhìn Giang Nguyên rồi lắc đầu nở nụ cười, nói:
~ Trung tá, đây là trung tá chứ không phải củ cải trắng. Người bình thường phải phấn đấu mười mấy hai chục năm cũng chưa chắc đã có được cấp bậc này... Chuyện người khác muốn mà không được, cậu lại sợ nó kỳ kỳ cái gì?
- Nhưng... Vì sao rõ ràng tôi chỉ là một chức văn, ông ấy lại đeo cho tôi hai sao hai gạch là sao?
Giang Nguyên thấy những lời này của Viện trưởng Lý không phải giả vờ nên hơi chần chừ, rồi lại hỏi Viện trưởng Lý. Tuy hắn không hy vọng Viện trưởng Lý có thể nói thật, nhưng hắn vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ.
Viện trưởng Lý kỳ quái nhìn Giang Nguyên, thầm nghĩ: “Nếu mình biết thì hay rồi, Trưởng ban Dư cũng không nói sao tôi biết được chứ? Nếu không phải ngay cả lý lịch của cậu tôi cũng không rõ... Nếu không phải do mệnh lệnh của cấp trên, tôi sẽ đồng ý cho một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi như cậu mang hai chức vụ ở đây à, coi chỗ tôi là trường mẫu giáo hả?”
- Không biết... chuyện này chắc đến lúc đó cậu tự đi hỏi Trưởng ban Dư xem sao...
Tuy trong lòng Viện trưởng Lý nói thầm như vậy nhưng vẫn cười lắc đầu. Sau đó ông không nói gì nữa.
Lúc này, rốt cuộc hai người đã bước vào thang máy tòa nhà khoa ngoại. Trong thang máy chuyên dụng cho. nhân viên đã có khá nhiều người. Họ thấy Viện trưởng cùng một quan quân tiến vào, các bác sĩ bên trong vội vàng nép vào trong, chừa ra hai vị trí.
- Chào viện trưởng... - Chào viện trưởng...
Trong những lời chào ân cần, Viện trưởng Lý mỉm cười gật đầu, đi vào thang, dĩ nhiên Giang Nguyên cũng đi vào sau.
Hai người đứng hướng mặt ra cửa thang máy. Vì có Viện trưởng, mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, hoặc không thì chỉ thấp giọng thì thâm trong góc.
Cả thang máy gần như yên tĩnh không tiếng động.
Muốn lên đến tầng mười lăm cũng cần chút thời gian. Viện trưởng Lý nhẹ giọng trò chuyện với Giang Nguyên, ông cười nói:
- Lần này bác sĩ Giang đến Lỗ Sơn thật sự đã thể hiện tài năng. Nghe nói chỉ một mình dựa vào những công cụ phẫu thuật thô sơ đã hoàn thành những ca phẫu thuật lớn như cưa chỉ, tu bổ tì tạng, thật sự khiến người †a vô cùng bội phục!
- Đâu có, đâu có... Viện trưởng Lý quá khen, đâu phải có mình tôi, còn có bác sĩ Đào của bênh bệnh viện. Nếu. không mình tôi sao làm được...
Giang Nguyên khiêm tốn hai câu, câu nào cũng là sự thật.
Có điều Viện trưởng Lý vẫn coi như Giang Nguyên thật sự khiêm tốn, càng thêm có cảm tình với Giang Nguyên. Ông cười nói:
- Bác sĩ Giang còn trẻ lại có kỹ thuật như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân...
Nói tới đây, ông lại cười ha hả nói:
- Có điều thanh niên không thể quá khiêm tốn. Những bác sĩ trẻ như bác sĩ Giang đôi lúc khiêm tốn quá cũng không được!
- Viện trưởng Lý nói đúng!
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu. Dĩ nhiên hắn hiểu Viện trưởng Lý có ý tốt, cố ý nhắc nhở mình. Trong ngành nghề này, người trẻ rất khó đứng vững chân nếu không đem thành tích ra gì để chứng tỏ mình.
Hai người đứng đây nói chuyện, những bác sĩ và y tá phía sau giả vờ lơ đãng giỏng tai lên nghe, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn Giang Nguyên.
Rất nhanh, chờ sau khi Giang Nguyên và Viện trưởng Lý ra khỏi thang máy, các bác sĩ và y tá trong thang máy liền hưng phấn bàn luận.
- Ban nãy thật sự là Giang Nguyên à...
- Đúng... chính là Giang Nguyên... Cậu ta là trung tá đấy, lợi hại quá...
Các y tá cũng bắt đầu líu ríu hưng phấn bàn luận.
Lúc này, cũng có y tá nghỉ ngờ hỏi một bác sĩ trông không còn trẻ nữa:
- Bác sĩ Lý, bác sĩ không phải đều đeo hàm kỹ thuật chức văn sao? Sao anh ấy lại đeo hàm trung tá?
- À... Cái này tôi cũng không biết, theo lý thuyết chúng ta đều đeo hàm kỹ thuật chức văn...
Lúc này trong lòng vị bác sĩ Lý kia cũng tràn đầy nghỉ ngờ, gãi đầu nói:
- Có điều bác sĩ Giang này hình như còn có thể nhảy dù, nói không chừng rất có khả năng thuộc nhóm chiến đấu đặc biệt...
- Đúng đó... Mấy y tá bên cạnh lúc này ai nấy đề có ánh mắt kỳ lạ, đúng rồi... bác sĩ Giang còn có thể nhảy dù từ trên
cao, đúng là quá đẹp trai...
Mấy y tá này còn đang đứng đó thể hiện tinh thân mê trai, bác sĩ Lý bên cạnh lúc này ngạc nhiên nói:
- Vị bác sĩ Giang này sao chạy đến bệnh viện chúng ta làm gì?
Bác sĩ Lý vừa nói vậy, các y tá đều sửng ra, sau đó là tò mò...
- Hình như ban nãy anh ấy và Viện trưởng Lý đi đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình, đợi lát nữa chúng ta đi hỏi thử là biết ngay thôi...
- Đúng đúng... để lát nữa tôi điện thoại qua đó hỏi thử.... Hí hí...
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Haha...Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Nguyên khi hỏi mình câu này thì thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười.Giang Nguyên thấy Viện trưởng Lý cười vui vẻ như vậy thì càng căng thẳng, thầm nghĩ: “Vấn đề tôi hỏi đáng để ông cười ra thế này à? Tôi không tin ông dám an tâm để tôi làm Phó chủ nhiệm chỗ này, còn làm một giáo sư học viện nữa.”Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ buồn bực của Giang Nguyên thì cười nói:- Trường hợp này, tôi cũng không hiểu được... Có điều hiện tại xem ra, cậu phải ở chỗ chúng tôi gian rồi!- A... Thật sự phải ở một thời gian?Giang Nguyên sửng sốt một chút, sau đó cười khổ lắc đầu, lại nhỏ tiếng nghiêm túc hỏi:- Vậy ngày có biết vì sao lại phải cho tôi làm một trung tá không? Vốn tôi tưởng cùng lắm chỉ nhận được đãi ngộ của một chuyên nghiệp cấp mười một mười hai, thế mà lại đột ngột vứt cho tôi cái quân hàm trung tá, sao tôi cứ cảm thấy chuyện này kỳ kỳ!- Kỳ kỳ? Kỳ kỳ cái gÌ?Viện trưởng Lý sửng sốt một lúc, sau đó ông nhìn Giang Nguyên rồi lắc đầu nở nụ cười, nói:~ Trung tá, đây là trung tá chứ không phải củ cải trắng. Người bình thường phải phấn đấu mười mấy hai chục năm cũng chưa chắc đã có được cấp bậc này... Chuyện người khác muốn mà không được, cậu lại sợ nó kỳ kỳ cái gì?- Nhưng... Vì sao rõ ràng tôi chỉ là một chức văn, ông ấy lại đeo cho tôi hai sao hai gạch là sao?Giang Nguyên thấy những lời này của Viện trưởng Lý không phải giả vờ nên hơi chần chừ, rồi lại hỏi Viện trưởng Lý. Tuy hắn không hy vọng Viện trưởng Lý có thể nói thật, nhưng hắn vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ.Viện trưởng Lý kỳ quái nhìn Giang Nguyên, thầm nghĩ: “Nếu mình biết thì hay rồi, Trưởng ban Dư cũng không nói sao tôi biết được chứ? Nếu không phải ngay cả lý lịch của cậu tôi cũng không rõ... Nếu không phải do mệnh lệnh của cấp trên, tôi sẽ đồng ý cho một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi như cậu mang hai chức vụ ở đây à, coi chỗ tôi là trường mẫu giáo hả?”- Không biết... chuyện này chắc đến lúc đó cậu tự đi hỏi Trưởng ban Dư xem sao...Tuy trong lòng Viện trưởng Lý nói thầm như vậy nhưng vẫn cười lắc đầu. Sau đó ông không nói gì nữa.Lúc này, rốt cuộc hai người đã bước vào thang máy tòa nhà khoa ngoại. Trong thang máy chuyên dụng cho. nhân viên đã có khá nhiều người. Họ thấy Viện trưởng cùng một quan quân tiến vào, các bác sĩ bên trong vội vàng nép vào trong, chừa ra hai vị trí.- Chào viện trưởng... - Chào viện trưởng...Trong những lời chào ân cần, Viện trưởng Lý mỉm cười gật đầu, đi vào thang, dĩ nhiên Giang Nguyên cũng đi vào sau.Hai người đứng hướng mặt ra cửa thang máy. Vì có Viện trưởng, mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, hoặc không thì chỉ thấp giọng thì thâm trong góc.Cả thang máy gần như yên tĩnh không tiếng động.Muốn lên đến tầng mười lăm cũng cần chút thời gian. Viện trưởng Lý nhẹ giọng trò chuyện với Giang Nguyên, ông cười nói:- Lần này bác sĩ Giang đến Lỗ Sơn thật sự đã thể hiện tài năng. Nghe nói chỉ một mình dựa vào những công cụ phẫu thuật thô sơ đã hoàn thành những ca phẫu thuật lớn như cưa chỉ, tu bổ tì tạng, thật sự khiến người †a vô cùng bội phục!- Đâu có, đâu có... Viện trưởng Lý quá khen, đâu phải có mình tôi, còn có bác sĩ Đào của bênh bệnh viện. Nếu. không mình tôi sao làm được...Giang Nguyên khiêm tốn hai câu, câu nào cũng là sự thật.Có điều Viện trưởng Lý vẫn coi như Giang Nguyên thật sự khiêm tốn, càng thêm có cảm tình với Giang Nguyên. Ông cười nói:- Bác sĩ Giang còn trẻ lại có kỹ thuật như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân...Nói tới đây, ông lại cười ha hả nói:- Có điều thanh niên không thể quá khiêm tốn. Những bác sĩ trẻ như bác sĩ Giang đôi lúc khiêm tốn quá cũng không được!- Viện trưởng Lý nói đúng!Giang Nguyên mỉm cười gật đầu. Dĩ nhiên hắn hiểu Viện trưởng Lý có ý tốt, cố ý nhắc nhở mình. Trong ngành nghề này, người trẻ rất khó đứng vững chân nếu không đem thành tích ra gì để chứng tỏ mình.Hai người đứng đây nói chuyện, những bác sĩ và y tá phía sau giả vờ lơ đãng giỏng tai lên nghe, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn Giang Nguyên.Rất nhanh, chờ sau khi Giang Nguyên và Viện trưởng Lý ra khỏi thang máy, các bác sĩ và y tá trong thang máy liền hưng phấn bàn luận.- Ban nãy thật sự là Giang Nguyên à...- Đúng... chính là Giang Nguyên... Cậu ta là trung tá đấy, lợi hại quá...Các y tá cũng bắt đầu líu ríu hưng phấn bàn luận.Lúc này, cũng có y tá nghỉ ngờ hỏi một bác sĩ trông không còn trẻ nữa:- Bác sĩ Lý, bác sĩ không phải đều đeo hàm kỹ thuật chức văn sao? Sao anh ấy lại đeo hàm trung tá?- À... Cái này tôi cũng không biết, theo lý thuyết chúng ta đều đeo hàm kỹ thuật chức văn...Lúc này trong lòng vị bác sĩ Lý kia cũng tràn đầy nghỉ ngờ, gãi đầu nói:- Có điều bác sĩ Giang này hình như còn có thể nhảy dù, nói không chừng rất có khả năng thuộc nhóm chiến đấu đặc biệt...- Đúng đó... Mấy y tá bên cạnh lúc này ai nấy đề có ánh mắt kỳ lạ, đúng rồi... bác sĩ Giang còn có thể nhảy dù từ trêncao, đúng là quá đẹp trai...Mấy y tá này còn đang đứng đó thể hiện tinh thân mê trai, bác sĩ Lý bên cạnh lúc này ngạc nhiên nói:- Vị bác sĩ Giang này sao chạy đến bệnh viện chúng ta làm gì?Bác sĩ Lý vừa nói vậy, các y tá đều sửng ra, sau đó là tò mò...- Hình như ban nãy anh ấy và Viện trưởng Lý đi đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình, đợi lát nữa chúng ta đi hỏi thử là biết ngay thôi...- Đúng đúng... để lát nữa tôi điện thoại qua đó hỏi thử.... Hí hí...