Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 731: C731: Cũng không còn biện pháp
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nghe Viện trưởng Lý nói, Giang Nguyên có chút nghỉ hoặc. Có lãnh đạo nào lại chạy đến bệnh viện tìm hắn chứ? Theo lý, nếu là lãnh đạo cao tầng, chỉ cần gọi điện, hắn sẽ chạy đến ngay. Nhưng bây giờ lại đích thân đến tìm hắn, lại còn bảo Viện trưởng Lý thúc giục, Giang Nguyên đúng là có chút khó hiểu.- Được, tôi ký xong hai bệnh án là sang ngay.Thấy đã làm xong mọi việc, Giang Nguyên rất nhanh ký hết số bệnh án còn lại rồi giao cho Từ Hiểu Linh:- Được rồi, tôi có khách cần gặp. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.- Vâng, anh đi đi, hẳn là không có việc gì đâu.Lúc này, Từ Hiểu Linh cố gắng lắm mới có thể bình phục lại được, vội vàng đáp lời.Giang Nguyên mỉm cười, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, đi về phía thang máy.Không bao lâu sau, Giang Nguyên đã bước vào tòa nhà hành chính. Trên đường đi, chào hỏi mọi người xong, hắn mới bước đến phòng tiếp khách, nhẹ nhàng gõ. cửa.Lúc này, bên trong rất nhanh có người bước ra mở cửa. Người mở là Viện trưởng Lý. Thấy Giang Nguyên bước vào, liền mỉm cười:- Chủ nhiệm Giang, cuối cùng thì cậu cũng đã đến. Có một vị lãnh đạo chờ cậu lâu lắm rồi.Giang Nguyên nhìn về phía sau Viện trưởng Lý, liền nhìn thấy La y sư đang mỉm cười với hắn, bên cạnh còncó Vương Mịch và Tôn Nghị, không khỏi ngẩn người.Sáng nay hắn còn định gọi cho La y sư, thật không nghĩ đến La y sư lại xuất hiện trước mặt hắn.Lập tức cười nói: - La lão, tại sao ngài lại đến đây?- Haha, có việc cần cậu hỗ trợ, đương nhiên là đến rồi.La y sư cũng không rụt rè, mỉm cười nói.Dứt lời, liền quay sang Viện trưởng Lý, cười nói:- Viện trưởng Lý, phiền ngài cho tôi nói chuyện riêng với bác sĩ Giang một chút.Vốn Viện trưởng Lý cũng không nghĩ đến Giang Nguyên lại có quen biết với vị bác sĩ có lai lịch thần bí này. Bởi vì ông chỉ là nhận được điện thoại của bên văn phòng Quân ủy, biết vị La lão này là một người rất được. thượng cấp coi trọng, cho nên mới sốt ruột gọi Giang Nguyên đến.Nghe La lão nói, Viện trưởng Lý vội vàng gật đầu:- Vâng, mọi người có từ từ trò chuyện. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.- Vâng, cảm ơn Viện trưởng Lý.La y sư gật đầu nói.Viện trưởng Lý không dám chần chừ, mỉm cười với Giang Nguyên một cái rồi vội vàng rời khỏi phòng khách, tiện tay đóng cánh cửa lại.- Nào, bác sĩ Giang, mời ngồi. Hơn mười ngày không gặp, danh tiếng của bác sĩ Giang càng lúc càng lên. Haha...La y sư cười lớn, nói.Nghe La y sư nhắc đến chuyện này, gương mặt Giang Nguyên hiện lên sự xấu hổ, nói:- La lão đang chê tôi đấy. Mà cũng không còn biện pháp.- Haha, bác sĩ Giang là nam tử hán đại trượng phu, trong chuyện này có cái gì mà không chịu được chứ.Nói đến đây, La y sư nhịn không được hừ khẽ: - Bây giờ có một số người càng lúc càng kiêu ngạo,Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của La y sư, Giang Nguyên cười khổ nói:- Mấy người kia chỉ là lưu manh, hơn nữa dựa vào vụ tấn công bác sĩ lần này mà kiếm tiền. Tên đầu lĩnh bị đối phương xui khiến nên mới mê muội. Cũng không còn biện pháp.- Loạn rồi, loạn rồi.La y sư lắc đầu, sau đó thở dài:- Thật không ngờ bây giờ lại có loại người dựa vào. việc này mà kiếm tiền. Đúng là sỉ nhục của giới y học mà.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Ở Trọ Cùng Nhà2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào3. Ma Thần Trời Sinh4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào=====================================Giang Nguyên hiểu rất rõ ý tứ của La y sư, cũng chỉ biết thở dài. Mấy năm nay, trong giới y học xuất hiện một số người có đạo đức bại hoại. Nếu không, làm sao đến mức như thế này?La y sư thở dài, sau đó cười nói:- Thôi đi, nói mấy chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta. Chúng tôi nói chuyện chính đi. - Chuyện chính? Giang Nguyên có chút sửng sốt, sau đó cười nói:- Không biết lần này La lão tìm đến tôi là có việc gì không?- Bác sĩ Giang, chuyện mà tôi đã từng đề cập với cậu lúc trước, cậu còn nhớ rõ không?Giang Nguyên giật mình, trong lòng liền vui lên. Hắn đang định hỏi La y sư chuyện này, ai ngờ ông ấy lại chủ động đề cập đến, lập tức cười nói:- Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.
Nghe Viện trưởng Lý nói, Giang Nguyên có chút nghỉ hoặc. Có lãnh đạo nào lại chạy đến bệnh viện tìm hắn chứ? Theo lý, nếu là lãnh đạo cao tầng, chỉ cần gọi điện, hắn sẽ chạy đến ngay. Nhưng bây giờ lại đích thân đến tìm hắn, lại còn bảo Viện trưởng Lý thúc giục, Giang Nguyên đúng là có chút khó hiểu.
- Được, tôi ký xong hai bệnh án là sang ngay.
Thấy đã làm xong mọi việc, Giang Nguyên rất nhanh ký hết số bệnh án còn lại rồi giao cho Từ Hiểu Linh:
- Được rồi, tôi có khách cần gặp. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
- Vâng, anh đi đi, hẳn là không có việc gì đâu.
Lúc này, Từ Hiểu Linh cố gắng lắm mới có thể bình phục lại được, vội vàng đáp lời.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, đi về phía thang máy.
Không bao lâu sau, Giang Nguyên đã bước vào tòa nhà hành chính. Trên đường đi, chào hỏi mọi người xong, hắn mới bước đến phòng tiếp khách, nhẹ nhàng gõ. cửa.
Lúc này, bên trong rất nhanh có người bước ra mở cửa. Người mở là Viện trưởng Lý. Thấy Giang Nguyên bước vào, liền mỉm cười:
- Chủ nhiệm Giang, cuối cùng thì cậu cũng đã đến. Có một vị lãnh đạo chờ cậu lâu lắm rồi.
Giang Nguyên nhìn về phía sau Viện trưởng Lý, liền nhìn thấy La y sư đang mỉm cười với hắn, bên cạnh còn
có Vương Mịch và Tôn Nghị, không khỏi ngẩn người.
Sáng nay hắn còn định gọi cho La y sư, thật không nghĩ đến La y sư lại xuất hiện trước mặt hắn.
Lập tức cười nói: - La lão, tại sao ngài lại đến đây?
- Haha, có việc cần cậu hỗ trợ, đương nhiên là đến rồi.
La y sư cũng không rụt rè, mỉm cười nói.
Dứt lời, liền quay sang Viện trưởng Lý, cười nói:
- Viện trưởng Lý, phiền ngài cho tôi nói chuyện riêng với bác sĩ Giang một chút.
Vốn Viện trưởng Lý cũng không nghĩ đến Giang Nguyên lại có quen biết với vị bác sĩ có lai lịch thần bí này. Bởi vì ông chỉ là nhận được điện thoại của bên văn phòng Quân ủy, biết vị La lão này là một người rất được. thượng cấp coi trọng, cho nên mới sốt ruột gọi Giang Nguyên đến.
Nghe La lão nói, Viện trưởng Lý vội vàng gật đầu:
- Vâng, mọi người có từ từ trò chuyện. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.
- Vâng, cảm ơn Viện trưởng Lý.
La y sư gật đầu nói.
Viện trưởng Lý không dám chần chừ, mỉm cười với Giang Nguyên một cái rồi vội vàng rời khỏi phòng khách, tiện tay đóng cánh cửa lại.
- Nào, bác sĩ Giang, mời ngồi. Hơn mười ngày không gặp, danh tiếng của bác sĩ Giang càng lúc càng lên. Haha...
La y sư cười lớn, nói.
Nghe La y sư nhắc đến chuyện này, gương mặt Giang Nguyên hiện lên sự xấu hổ, nói:
- La lão đang chê tôi đấy. Mà cũng không còn biện pháp.
- Haha, bác sĩ Giang là nam tử hán đại trượng phu, trong chuyện này có cái gì mà không chịu được chứ.
Nói đến đây, La y sư nhịn không được hừ khẽ: - Bây giờ có một số người càng lúc càng kiêu ngạo,
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của La y sư, Giang Nguyên cười khổ nói:
- Mấy người kia chỉ là lưu manh, hơn nữa dựa vào vụ tấn công bác sĩ lần này mà kiếm tiền. Tên đầu lĩnh bị đối phương xui khiến nên mới mê muội. Cũng không còn biện pháp.
- Loạn rồi, loạn rồi.
La y sư lắc đầu, sau đó thở dài:
- Thật không ngờ bây giờ lại có loại người dựa vào. việc này mà kiếm tiền. Đúng là sỉ nhục của giới y học mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================
Giang Nguyên hiểu rất rõ ý tứ của La y sư, cũng chỉ biết thở dài. Mấy năm nay, trong giới y học xuất hiện một số người có đạo đức bại hoại. Nếu không, làm sao đến mức như thế này?
La y sư thở dài, sau đó cười nói:
- Thôi đi, nói mấy chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta. Chúng tôi nói chuyện chính đi. - Chuyện chính? Giang Nguyên có chút sửng sốt, sau đó cười nói:
- Không biết lần này La lão tìm đến tôi là có việc gì không?
- Bác sĩ Giang, chuyện mà tôi đã từng đề cập với cậu lúc trước, cậu còn nhớ rõ không?
Giang Nguyên giật mình, trong lòng liền vui lên. Hắn đang định hỏi La y sư chuyện này, ai ngờ ông ấy lại chủ động đề cập đến, lập tức cười nói:
- Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nghe Viện trưởng Lý nói, Giang Nguyên có chút nghỉ hoặc. Có lãnh đạo nào lại chạy đến bệnh viện tìm hắn chứ? Theo lý, nếu là lãnh đạo cao tầng, chỉ cần gọi điện, hắn sẽ chạy đến ngay. Nhưng bây giờ lại đích thân đến tìm hắn, lại còn bảo Viện trưởng Lý thúc giục, Giang Nguyên đúng là có chút khó hiểu.- Được, tôi ký xong hai bệnh án là sang ngay.Thấy đã làm xong mọi việc, Giang Nguyên rất nhanh ký hết số bệnh án còn lại rồi giao cho Từ Hiểu Linh:- Được rồi, tôi có khách cần gặp. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.- Vâng, anh đi đi, hẳn là không có việc gì đâu.Lúc này, Từ Hiểu Linh cố gắng lắm mới có thể bình phục lại được, vội vàng đáp lời.Giang Nguyên mỉm cười, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, đi về phía thang máy.Không bao lâu sau, Giang Nguyên đã bước vào tòa nhà hành chính. Trên đường đi, chào hỏi mọi người xong, hắn mới bước đến phòng tiếp khách, nhẹ nhàng gõ. cửa.Lúc này, bên trong rất nhanh có người bước ra mở cửa. Người mở là Viện trưởng Lý. Thấy Giang Nguyên bước vào, liền mỉm cười:- Chủ nhiệm Giang, cuối cùng thì cậu cũng đã đến. Có một vị lãnh đạo chờ cậu lâu lắm rồi.Giang Nguyên nhìn về phía sau Viện trưởng Lý, liền nhìn thấy La y sư đang mỉm cười với hắn, bên cạnh còncó Vương Mịch và Tôn Nghị, không khỏi ngẩn người.Sáng nay hắn còn định gọi cho La y sư, thật không nghĩ đến La y sư lại xuất hiện trước mặt hắn.Lập tức cười nói: - La lão, tại sao ngài lại đến đây?- Haha, có việc cần cậu hỗ trợ, đương nhiên là đến rồi.La y sư cũng không rụt rè, mỉm cười nói.Dứt lời, liền quay sang Viện trưởng Lý, cười nói:- Viện trưởng Lý, phiền ngài cho tôi nói chuyện riêng với bác sĩ Giang một chút.Vốn Viện trưởng Lý cũng không nghĩ đến Giang Nguyên lại có quen biết với vị bác sĩ có lai lịch thần bí này. Bởi vì ông chỉ là nhận được điện thoại của bên văn phòng Quân ủy, biết vị La lão này là một người rất được. thượng cấp coi trọng, cho nên mới sốt ruột gọi Giang Nguyên đến.Nghe La lão nói, Viện trưởng Lý vội vàng gật đầu:- Vâng, mọi người có từ từ trò chuyện. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.- Vâng, cảm ơn Viện trưởng Lý.La y sư gật đầu nói.Viện trưởng Lý không dám chần chừ, mỉm cười với Giang Nguyên một cái rồi vội vàng rời khỏi phòng khách, tiện tay đóng cánh cửa lại.- Nào, bác sĩ Giang, mời ngồi. Hơn mười ngày không gặp, danh tiếng của bác sĩ Giang càng lúc càng lên. Haha...La y sư cười lớn, nói.Nghe La y sư nhắc đến chuyện này, gương mặt Giang Nguyên hiện lên sự xấu hổ, nói:- La lão đang chê tôi đấy. Mà cũng không còn biện pháp.- Haha, bác sĩ Giang là nam tử hán đại trượng phu, trong chuyện này có cái gì mà không chịu được chứ.Nói đến đây, La y sư nhịn không được hừ khẽ: - Bây giờ có một số người càng lúc càng kiêu ngạo,Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của La y sư, Giang Nguyên cười khổ nói:- Mấy người kia chỉ là lưu manh, hơn nữa dựa vào vụ tấn công bác sĩ lần này mà kiếm tiền. Tên đầu lĩnh bị đối phương xui khiến nên mới mê muội. Cũng không còn biện pháp.- Loạn rồi, loạn rồi.La y sư lắc đầu, sau đó thở dài:- Thật không ngờ bây giờ lại có loại người dựa vào. việc này mà kiếm tiền. Đúng là sỉ nhục của giới y học mà.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Ở Trọ Cùng Nhà2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào3. Ma Thần Trời Sinh4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào=====================================Giang Nguyên hiểu rất rõ ý tứ của La y sư, cũng chỉ biết thở dài. Mấy năm nay, trong giới y học xuất hiện một số người có đạo đức bại hoại. Nếu không, làm sao đến mức như thế này?La y sư thở dài, sau đó cười nói:- Thôi đi, nói mấy chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta. Chúng tôi nói chuyện chính đi. - Chuyện chính? Giang Nguyên có chút sửng sốt, sau đó cười nói:- Không biết lần này La lão tìm đến tôi là có việc gì không?- Bác sĩ Giang, chuyện mà tôi đã từng đề cập với cậu lúc trước, cậu còn nhớ rõ không?Giang Nguyên giật mình, trong lòng liền vui lên. Hắn đang định hỏi La y sư chuyện này, ai ngờ ông ấy lại chủ động đề cập đến, lập tức cười nói:- Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.