Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 740: C740: Mời cơm
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nhìn Lý Tiểu Vũ bước vào cửa, Giang lão gật đầu nói:- Tiểu Vũ, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn cùng nhé.- Dạ, không ạ. Cháu đã ăn rồi.Lý Tiểu Vũ cười lắc đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên bên cạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên sửng sốt, thấp giọng kêu lên:- Hội trưởng Tuyên...- Tiểu Vũ, nhà em cũng ở đây hả?Sớm đã nhận ra Lý Tiểu Vũ, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu nói.- Dạ, nhà em ở bên cạnh.Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Lý Tiểu Vũ quay sang nhìn Giang Nguyên, có chút miễn cưỡng gật đầu.Sau đó nói: - Nguyên ca ca, ba em nghe nói anh đã về, nên cố ý bảo em đến đây mời mọi người đến nhà em ăn bữa cơm chiều. Hội trưởng Tuyên, chị cũng đến luôn nhé.- Chú Lý quá khách sáo rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.Nghe Lý Tiểu Vũ nói, Giang Nguyên vội vàng đáp.- Đúng vậy, Tiểu Vũ, tất cả đều là hàng xóm với nhau, đừng khách sáo như vậy chứ.Giang lão thêm lời. Lý Tiểu Vũ cười nói:- Giang gia gia, ông đừng nói như vậy với cháu. Ba mẹ cháu cũng đã chuẩn bị xong rồi. Buổi tối mọi người sang nhé.Thấy Lý Tiểu Vũ nói như thế, Giang lão mỉm cười, rồi lại quay sang nhìn Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt, nói:- Vậy thì chúng ta sang làm phiền họ một phen vậy- Vậy cháu về thông báo cho ba mẹ cháu biết.Lý Tiểu Vũ gật đầu, sau đó mỉm cười với Tuyên Tử Nguyệt, rồi xoay người bước ra cửa.Chỉ là vừa bước ra sân, ánh mắt Lý Tiểu Vũ chợt đỏ lên, thậm chí khóe mắt còn có một giọt nước mắt. Khi ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, Lý Tiểu Vũ vội vàng dùng tay lau nước mắt, hít mũi vài cái rồi mới bước vào nhà.Tay nghề nấu ăn của Giang lão gia tử vẫn như cũ. Chỉ là mấy con gà rừng mà nấu ra được nồi canh, mấy món ăn mùi thơm nức mũi.Hôm nay Tuyên Tử Nguyệt ăn rất ngon miệng, ăn liên tiếp ba chén cơm. So với Giang Nguyên ăn bốn chén thì ít hơn một chén. Giang lão ngồi bên cạnh nhìn thấy liền mỉm cười gật đầu.- Ba, con muốn...Tiểu Bảo quơ cái đũa vào đùi con gà, vui mừng kêu lên.- Này, Tiểu Bảo, để gia gia gắp cho con.Giang lão nhẹ nhàng gắp cái đùi gà vào bát Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo ăn rất ngon miệng, Giang lão cũng cảm thấy vui, tay xoa đầu cậu bé, càng lúc càng thích.Cuộc sống này của Giang lão đúng là không dễ dàng. Con dâu mất tích, một mình ông nuôi lớn Giang Nguyên. Kết quả Giang Nguyên mất tích mấy năm, cuối cùng thì cũng đã trở về. Tuy nhà cửa vẫn neo đơn như trước, nhưng bây giờ đã có thêm một Tiểu Bảo, mặc dù không phải cháu ruột nhưng vẫn làm cho ông yêu thương.- Tiểu Bảo ăn nhiều một chút nhé, đến lúc đó sẽ cao lên thêm.Nhìn Tiểu Bảo ăn rất vui vẻ, trong lòng Giang lão cũng rất vui, gắp thêm hai miếng thịt gà cho cậu bé.
Nhìn Lý Tiểu Vũ bước vào cửa, Giang lão gật đầu nói:
- Tiểu Vũ, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn cùng nhé.
- Dạ, không ạ. Cháu đã ăn rồi.
Lý Tiểu Vũ cười lắc đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên bên cạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên sửng sốt, thấp giọng kêu lên:
- Hội trưởng Tuyên...
- Tiểu Vũ, nhà em cũng ở đây hả?
Sớm đã nhận ra Lý Tiểu Vũ, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu nói.
- Dạ, nhà em ở bên cạnh.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Lý Tiểu Vũ quay sang nhìn Giang Nguyên, có chút miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó nói: - Nguyên ca ca, ba em nghe nói anh đã về, nên cố ý bảo em đến đây mời mọi người đến nhà em ăn bữa cơm chiều. Hội trưởng Tuyên, chị cũng đến luôn nhé.
- Chú Lý quá khách sáo rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.
Nghe Lý Tiểu Vũ nói, Giang Nguyên vội vàng đáp.
- Đúng vậy, Tiểu Vũ, tất cả đều là hàng xóm với nhau, đừng khách sáo như vậy chứ.
Giang lão thêm lời. Lý Tiểu Vũ cười nói:
- Giang gia gia, ông đừng nói như vậy với cháu. Ba mẹ cháu cũng đã chuẩn bị xong rồi. Buổi tối mọi người sang nhé.
Thấy Lý Tiểu Vũ nói như thế, Giang lão mỉm cười, rồi lại quay sang nhìn Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt, nói:
- Vậy thì chúng ta sang làm phiền họ một phen vậy
- Vậy cháu về thông báo cho ba mẹ cháu biết.
Lý Tiểu Vũ gật đầu, sau đó mỉm cười với Tuyên Tử Nguyệt, rồi xoay người bước ra cửa.
Chỉ là vừa bước ra sân, ánh mắt Lý Tiểu Vũ chợt đỏ lên, thậm chí khóe mắt còn có một giọt nước mắt. Khi ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, Lý Tiểu Vũ vội vàng dùng tay lau nước mắt, hít mũi vài cái rồi mới bước vào nhà.
Tay nghề nấu ăn của Giang lão gia tử vẫn như cũ. Chỉ là mấy con gà rừng mà nấu ra được nồi canh, mấy món ăn mùi thơm nức mũi.
Hôm nay Tuyên Tử Nguyệt ăn rất ngon miệng, ăn liên tiếp ba chén cơm. So với Giang Nguyên ăn bốn chén thì ít hơn một chén. Giang lão ngồi bên cạnh nhìn thấy liền mỉm cười gật đầu.
- Ba, con muốn...
Tiểu Bảo quơ cái đũa vào đùi con gà, vui mừng kêu lên.
- Này, Tiểu Bảo, để gia gia gắp cho con.
Giang lão nhẹ nhàng gắp cái đùi gà vào bát Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo ăn rất ngon miệng, Giang lão cũng cảm thấy vui, tay xoa đầu cậu bé, càng lúc càng thích.
Cuộc sống này của Giang lão đúng là không dễ dàng. Con dâu mất tích, một mình ông nuôi lớn Giang Nguyên. Kết quả Giang Nguyên mất tích mấy năm, cuối cùng thì cũng đã trở về. Tuy nhà cửa vẫn neo đơn như trước, nhưng bây giờ đã có thêm một Tiểu Bảo, mặc dù không phải cháu ruột nhưng vẫn làm cho ông yêu thương.
- Tiểu Bảo ăn nhiều một chút nhé, đến lúc đó sẽ cao lên thêm.
Nhìn Tiểu Bảo ăn rất vui vẻ, trong lòng Giang lão cũng rất vui, gắp thêm hai miếng thịt gà cho cậu bé.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Nhìn Lý Tiểu Vũ bước vào cửa, Giang lão gật đầu nói:- Tiểu Vũ, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn cùng nhé.- Dạ, không ạ. Cháu đã ăn rồi.Lý Tiểu Vũ cười lắc đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên bên cạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên sửng sốt, thấp giọng kêu lên:- Hội trưởng Tuyên...- Tiểu Vũ, nhà em cũng ở đây hả?Sớm đã nhận ra Lý Tiểu Vũ, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu nói.- Dạ, nhà em ở bên cạnh.Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Lý Tiểu Vũ quay sang nhìn Giang Nguyên, có chút miễn cưỡng gật đầu.Sau đó nói: - Nguyên ca ca, ba em nghe nói anh đã về, nên cố ý bảo em đến đây mời mọi người đến nhà em ăn bữa cơm chiều. Hội trưởng Tuyên, chị cũng đến luôn nhé.- Chú Lý quá khách sáo rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.Nghe Lý Tiểu Vũ nói, Giang Nguyên vội vàng đáp.- Đúng vậy, Tiểu Vũ, tất cả đều là hàng xóm với nhau, đừng khách sáo như vậy chứ.Giang lão thêm lời. Lý Tiểu Vũ cười nói:- Giang gia gia, ông đừng nói như vậy với cháu. Ba mẹ cháu cũng đã chuẩn bị xong rồi. Buổi tối mọi người sang nhé.Thấy Lý Tiểu Vũ nói như thế, Giang lão mỉm cười, rồi lại quay sang nhìn Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt, nói:- Vậy thì chúng ta sang làm phiền họ một phen vậy- Vậy cháu về thông báo cho ba mẹ cháu biết.Lý Tiểu Vũ gật đầu, sau đó mỉm cười với Tuyên Tử Nguyệt, rồi xoay người bước ra cửa.Chỉ là vừa bước ra sân, ánh mắt Lý Tiểu Vũ chợt đỏ lên, thậm chí khóe mắt còn có một giọt nước mắt. Khi ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, Lý Tiểu Vũ vội vàng dùng tay lau nước mắt, hít mũi vài cái rồi mới bước vào nhà.Tay nghề nấu ăn của Giang lão gia tử vẫn như cũ. Chỉ là mấy con gà rừng mà nấu ra được nồi canh, mấy món ăn mùi thơm nức mũi.Hôm nay Tuyên Tử Nguyệt ăn rất ngon miệng, ăn liên tiếp ba chén cơm. So với Giang Nguyên ăn bốn chén thì ít hơn một chén. Giang lão ngồi bên cạnh nhìn thấy liền mỉm cười gật đầu.- Ba, con muốn...Tiểu Bảo quơ cái đũa vào đùi con gà, vui mừng kêu lên.- Này, Tiểu Bảo, để gia gia gắp cho con.Giang lão nhẹ nhàng gắp cái đùi gà vào bát Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo ăn rất ngon miệng, Giang lão cũng cảm thấy vui, tay xoa đầu cậu bé, càng lúc càng thích.Cuộc sống này của Giang lão đúng là không dễ dàng. Con dâu mất tích, một mình ông nuôi lớn Giang Nguyên. Kết quả Giang Nguyên mất tích mấy năm, cuối cùng thì cũng đã trở về. Tuy nhà cửa vẫn neo đơn như trước, nhưng bây giờ đã có thêm một Tiểu Bảo, mặc dù không phải cháu ruột nhưng vẫn làm cho ông yêu thương.- Tiểu Bảo ăn nhiều một chút nhé, đến lúc đó sẽ cao lên thêm.Nhìn Tiểu Bảo ăn rất vui vẻ, trong lòng Giang lão cũng rất vui, gắp thêm hai miếng thịt gà cho cậu bé.