Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 773: C773: Bại lộ

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Mấy ngày kế tiếp, Giang Nguyên vẫn ở trong biệt thự Tây Sơn, thưởng thức không khí yên tĩnh mà bình thường khó có được. Nếu hắn không ra khỏi cửa, đảm bảo sẽ không người nào phát hiện.Giang Nguyên im lặng chờ người của Thiên Y Viện liên lạc với hắn. Tuy hắn không xác định là lúc nào, nhưng trước ngày 15 tháng Giêng, chắc chắn sẽ có. người đến tìm hắn. Đương nhiên, cuộc sống ở Tây Sơn cũng không còn yên tĩnh nữa, bởi vì Phan Hiểu Hiểu đã đến.- Giang Nguyên, không phải anh nói sẽ đợi tôi đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại trở về?Bước vào cửa, Phan Hiểu Hiểu vừa vui mừng lẫn ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn Tuyên Tử. Nguyệt, xác nhận cả hai không có gì thay đổi mới thở phào một hơi.Giang Nguyên mỉm cười nói:- Ở nhà vài ngày cũng nhàn rỗi, nên sớm trở về, đỡ cho cô phải chạy đến đó.- Thật không? Tuy không xác định được Giang Nguyên nói là thật hay giả, nhưng Phan Hiểu Hiểu nghe xong, cũng cảm thấy vui.Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn Giang Nguyên. Tên tiểu tử này nói tới nói lui cũng chỉ toàn giết người không đền mạng.Thấy khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt nhếch lên, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hắn hiểu ý của Tuyên Tử Nguyệt nhưng ý của hắn không phải như vậy.Nhưng Phan Hiểu Hiểu không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai người, mà là nhìn Tiểu Bảo đang chạy đến gọi “mẹ nuôi”. Cô ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó móc từ trong túi một phong bao lì xì nhét vào tay Tiểu Bảo, cười nói:- Mẹ nuôi cho con, có thích hay không?- Thích.Tiểu Bao hôn vào má Phan Hiểu Hiểu một cái thật mạnh, cười ngọt vô cùng.Thời gian lại trôi qua tiếp một ngày. Mặc dù đã cố gắng không tạo tiếng động, nhưng thực lực của Tuyên gia là không thể nghỉ ngờ, rốt cuộc cũng đã tìm được đến cửa biệt thự Tây Sơn.Bởi vì biệt thự Tây Sơn có không ít quan chức cấp cao ở, nên không có người nào có dũng khí làm loạn ở đây. Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà canh chừng, đồng thời đem tin tức về báo lại cho Tuyên Năng.- Tiếp tục canh chừng cho tôi. Nếu như tiểu thư ra ngoài, ngay tức khắc tóm cổ nó về. Vạn nhất không được thì để tôi đích thân đến.Tuyên Năng cúp máy thật mạnh, nhưng gương mặt lại là sự bất đắc dĩ, khiến cho Tuyên phu nhân ở bên cạnh phải thở dài.- Không thể kéo dài được nữa. Nếu trước tết Nguyên Tiêu mà Tử Nguyệt không về, chúng ta cũng không tìm được lý do để nói với Tề gia.Tuyên Năng nói cho mình nghe, nhưng đồng thời cũng nói cho Tuyên phu nhân nghe.- Dù sao thì ông cũng quyết định đi.Tuyên phu nhân không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Tề Lãng âm trầm nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh nhạt hỏi:- Cậu nói cái gì?- Gia chủ, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, động tĩnh khác thường của Tuyên gia gần đây chính là đang đi tìm một người.Người thanh niên nhìn Tê Lãng, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Sau khi Tê Lang chết, người được gia chủ tín nhiệm vẫn chưa được bổ khuyết. Lần này y lập được: công lớn. Y tin rằng mình nhất định có thể tiến vào tầm mắt của gia chủ.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Nguyên vẫn ở trong biệt thự Tây Sơn, thưởng thức không khí yên tĩnh mà bình thường khó có được. Nếu hắn không ra khỏi cửa, đảm bảo sẽ không người nào phát hiện.

Giang Nguyên im lặng chờ người của Thiên Y Viện liên lạc với hắn. Tuy hắn không xác định là lúc nào, nhưng trước ngày 15 tháng Giêng, chắc chắn sẽ có. người đến tìm hắn. Đương nhiên, cuộc sống ở Tây Sơn cũng không còn yên tĩnh nữa, bởi vì Phan Hiểu Hiểu đã đến.

- Giang Nguyên, không phải anh nói sẽ đợi tôi đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại trở về?

Bước vào cửa, Phan Hiểu Hiểu vừa vui mừng lẫn ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn Tuyên Tử. Nguyệt, xác nhận cả hai không có gì thay đổi mới thở phào một hơi.

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Ở nhà vài ngày cũng nhàn rỗi, nên sớm trở về, đỡ cho cô phải chạy đến đó.

- Thật không? Tuy không xác định được Giang Nguyên nói là thật hay giả, nhưng Phan Hiểu Hiểu nghe xong, cũng cảm thấy vui.

Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn Giang Nguyên. Tên tiểu tử này nói tới nói lui cũng chỉ toàn giết người không đền mạng.

Thấy khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt nhếch lên, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hắn hiểu ý của Tuyên Tử Nguyệt nhưng ý của hắn không phải như vậy.

Nhưng Phan Hiểu Hiểu không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai người, mà là nhìn Tiểu Bảo đang chạy đến gọi “mẹ nuôi”. Cô ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó móc từ trong túi một phong bao lì xì nhét vào tay Tiểu Bảo, cười nói:

- Mẹ nuôi cho con, có thích hay không?

- Thích.

Tiểu Bao hôn vào má Phan Hiểu Hiểu một cái thật mạnh, cười ngọt vô cùng.

Thời gian lại trôi qua tiếp một ngày. Mặc dù đã cố gắng không tạo tiếng động, nhưng thực lực của Tuyên gia là không thể nghỉ ngờ, rốt cuộc cũng đã tìm được đến cửa biệt thự Tây Sơn.

Bởi vì biệt thự Tây Sơn có không ít quan chức cấp cao ở, nên không có người nào có dũng khí làm loạn ở đây. Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà canh chừng, đồng thời đem tin tức về báo lại cho Tuyên Năng.

- Tiếp tục canh chừng cho tôi. Nếu như tiểu thư ra ngoài, ngay tức khắc tóm cổ nó về. Vạn nhất không được thì để tôi đích thân đến.

Tuyên Năng cúp máy thật mạnh, nhưng gương mặt lại là sự bất đắc dĩ, khiến cho Tuyên phu nhân ở bên cạnh phải thở dài.

- Không thể kéo dài được nữa. Nếu trước tết Nguyên Tiêu mà Tử Nguyệt không về, chúng ta cũng không tìm được lý do để nói với Tề gia.

Tuyên Năng nói cho mình nghe, nhưng đồng thời cũng nói cho Tuyên phu nhân nghe.

- Dù sao thì ông cũng quyết định đi.

Tuyên phu nhân không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tề Lãng âm trầm nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh nhạt hỏi:

- Cậu nói cái gì?

- Gia chủ, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, động tĩnh khác thường của Tuyên gia gần đây chính là đang đi tìm một người.

Người thanh niên nhìn Tê Lãng, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Sau khi Tê Lang chết, người được gia chủ tín nhiệm vẫn chưa được bổ khuyết. Lần này y lập được: công lớn. Y tin rằng mình nhất định có thể tiến vào tầm mắt của gia chủ.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Mấy ngày kế tiếp, Giang Nguyên vẫn ở trong biệt thự Tây Sơn, thưởng thức không khí yên tĩnh mà bình thường khó có được. Nếu hắn không ra khỏi cửa, đảm bảo sẽ không người nào phát hiện.Giang Nguyên im lặng chờ người của Thiên Y Viện liên lạc với hắn. Tuy hắn không xác định là lúc nào, nhưng trước ngày 15 tháng Giêng, chắc chắn sẽ có. người đến tìm hắn. Đương nhiên, cuộc sống ở Tây Sơn cũng không còn yên tĩnh nữa, bởi vì Phan Hiểu Hiểu đã đến.- Giang Nguyên, không phải anh nói sẽ đợi tôi đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại trở về?Bước vào cửa, Phan Hiểu Hiểu vừa vui mừng lẫn ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn Tuyên Tử. Nguyệt, xác nhận cả hai không có gì thay đổi mới thở phào một hơi.Giang Nguyên mỉm cười nói:- Ở nhà vài ngày cũng nhàn rỗi, nên sớm trở về, đỡ cho cô phải chạy đến đó.- Thật không? Tuy không xác định được Giang Nguyên nói là thật hay giả, nhưng Phan Hiểu Hiểu nghe xong, cũng cảm thấy vui.Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn Giang Nguyên. Tên tiểu tử này nói tới nói lui cũng chỉ toàn giết người không đền mạng.Thấy khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt nhếch lên, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hắn hiểu ý của Tuyên Tử Nguyệt nhưng ý của hắn không phải như vậy.Nhưng Phan Hiểu Hiểu không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai người, mà là nhìn Tiểu Bảo đang chạy đến gọi “mẹ nuôi”. Cô ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó móc từ trong túi một phong bao lì xì nhét vào tay Tiểu Bảo, cười nói:- Mẹ nuôi cho con, có thích hay không?- Thích.Tiểu Bao hôn vào má Phan Hiểu Hiểu một cái thật mạnh, cười ngọt vô cùng.Thời gian lại trôi qua tiếp một ngày. Mặc dù đã cố gắng không tạo tiếng động, nhưng thực lực của Tuyên gia là không thể nghỉ ngờ, rốt cuộc cũng đã tìm được đến cửa biệt thự Tây Sơn.Bởi vì biệt thự Tây Sơn có không ít quan chức cấp cao ở, nên không có người nào có dũng khí làm loạn ở đây. Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà canh chừng, đồng thời đem tin tức về báo lại cho Tuyên Năng.- Tiếp tục canh chừng cho tôi. Nếu như tiểu thư ra ngoài, ngay tức khắc tóm cổ nó về. Vạn nhất không được thì để tôi đích thân đến.Tuyên Năng cúp máy thật mạnh, nhưng gương mặt lại là sự bất đắc dĩ, khiến cho Tuyên phu nhân ở bên cạnh phải thở dài.- Không thể kéo dài được nữa. Nếu trước tết Nguyên Tiêu mà Tử Nguyệt không về, chúng ta cũng không tìm được lý do để nói với Tề gia.Tuyên Năng nói cho mình nghe, nhưng đồng thời cũng nói cho Tuyên phu nhân nghe.- Dù sao thì ông cũng quyết định đi.Tuyên phu nhân không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Tề Lãng âm trầm nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh nhạt hỏi:- Cậu nói cái gì?- Gia chủ, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, động tĩnh khác thường của Tuyên gia gần đây chính là đang đi tìm một người.Người thanh niên nhìn Tê Lãng, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Sau khi Tê Lang chết, người được gia chủ tín nhiệm vẫn chưa được bổ khuyết. Lần này y lập được: công lớn. Y tin rằng mình nhất định có thể tiến vào tầm mắt của gia chủ.

Chương 773: C773: Bại lộ