Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 791: C791: Về nhà

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Khốn kiếp!Nhìn Tuyên Vân mang người rời đi, Tế Nhạc Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi lại không thể làm gì được, chỉ có thể thầm mắng một câu.Sau khi mắng xong, Tê Nhạc Minh đứng im nhìn Giang Nguyên, trong lòng đột nhiên lạnh lại.Mặc dù Giang Nguyên nhìn qua tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng Tê Nhạc Minh ngay cả ý nghĩ đích thân ra tay cũng không có. Y cho rằng lúc này. không thể đem tính mạng ra đùa được.Trong tình huống như vậy, y lựa chọn buông tha cho. Giang Nguyên, cũng không tự mình ra tay.Cho nên, y chỉ biết oán hận liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái rồi quay đầu bỏ đi. Nếu đã không giết được đối phương, còn ở lại đây để đối phương chê cười, y thật sự không muốn.Nhìn Tề Nhạc Minh rời đi, Giang Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn đã đến cực hạn. Nếu Tề Nhạc Minh có dũng khí mạo hiểm ra tay, Giang Nguyên ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.Nhưng cũng may Tê Nhạc Minh bị hắn hù dọa, thủy chung không dám ra tay. Nếu không...Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhìn theo hướng Tê Nhạc Minh rời đi, sau đó nói với Phan Hiểu Hiểu:- Nhanh, đỡ tôi lên xe, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.- Vâng, vâng.Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, nhớ đến sự kinh khủng của Giang Nguyên khi giao thủ với những người này, Phan Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cẩn thận dìu Giang Nguyên lên xe. Trong lúc Phan Hiểu Hiểu định lái xe đến bệnh viện, Giang Nguyên liên ngăn lại:- Không, về nhà.- Về nhà?Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Giang Nguyên: - Không đến bệnh viện sao?- Không, mau chở tôi về nhà. Nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi.Tay Giang Nguyên lau vết máu nơi khóe miệng, xác nhận tình trạng xuất huyết bên trong tạm thời đã ngừng, liền thở phào nhẹ nhõm. Với thương thế như vậy, chỉ cân điều chỉnh một chút, hẳn qua một đêm là có thể khôi phục lại, không cần đến bệnh viện cho người ta động dao động kéo.Hơn nữa, trong tiểu khu cũng tương đối an toàn. Bây giờ phải trước khi người của Tề gia đến mà trở lại tiểu khu. Chỉ có trở về, người của Tê gia mới không dám xẵng bậy.Nhìn biểu hiện kiên trì của Giang Nguyên, sắc mặt dường như cũng tốt hơn lúc trước, Phan Hiểu Hiểu chần chừ một chút rồi khởi động xe chạy về tiểu khu.Bây giờ cô có chút hiểu ra tại sao Giang Nguyên lại kiên trì trở về tiểu khu. Đối phương ngay cả con đường cũng có thể phong kín, chỉ có thể trở về tiểu khu thì mới có thể an toàn.Phan Hiểu Hiểu toàn lực lái xe, chỉ mất năm phút là đã về đến biệt thự.Trong vòng năm phút này, sắc mặt Giang Nguyên đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất trên gương mặt đã có huyết sắc, không còn trắng bệch như trước, làm cho Phan Hiểu Hiểu thoáng chút yên tâm hơn.- Bác sĩ Giang làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?Quản gia Lý nhìn Phan Hiểu Hiểu dìu Giang Nguyên vào trong, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đến hỗ trợ.Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:- Không có việc gì? Bác Lý đừng lo lắng. Tôi đi tắm một cái là tốt thôi.Nhìn vết máu thật lớn trên người Giang Nguyên, bác Lý khẩn trương nói:- Bác sĩ Giang, nếu không để tôi đưa cậu đến bệnh viện. Vết thương này không nhẹ đâu.- Không sao đâu, bác Lý, không sao đâu mà. Bác không tin cháu sao?Giang Nguyên lắc đầu nói.

- Khốn kiếp!

Nhìn Tuyên Vân mang người rời đi, Tế Nhạc Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi lại không thể làm gì được, chỉ có thể thầm mắng một câu.

Sau khi mắng xong, Tê Nhạc Minh đứng im nhìn Giang Nguyên, trong lòng đột nhiên lạnh lại.

Mặc dù Giang Nguyên nhìn qua tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng Tê Nhạc Minh ngay cả ý nghĩ đích thân ra tay cũng không có. Y cho rằng lúc này. không thể đem tính mạng ra đùa được.

Trong tình huống như vậy, y lựa chọn buông tha cho. Giang Nguyên, cũng không tự mình ra tay.

Cho nên, y chỉ biết oán hận liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái rồi quay đầu bỏ đi. Nếu đã không giết được đối phương, còn ở lại đây để đối phương chê cười, y thật sự không muốn.

Nhìn Tề Nhạc Minh rời đi, Giang Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn đã đến cực hạn. Nếu Tề Nhạc Minh có dũng khí mạo hiểm ra tay, Giang Nguyên ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.

Nhưng cũng may Tê Nhạc Minh bị hắn hù dọa, thủy chung không dám ra tay. Nếu không...

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhìn theo hướng Tê Nhạc Minh rời đi, sau đó nói với Phan Hiểu Hiểu:

- Nhanh, đỡ tôi lên xe, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.

- Vâng, vâng.

Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, nhớ đến sự kinh khủng của Giang Nguyên khi giao thủ với những người này, Phan Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cẩn thận dìu Giang Nguyên lên xe. Trong lúc Phan Hiểu Hiểu định lái xe đến bệnh viện, Giang Nguyên liên ngăn lại:

- Không, về nhà.

- Về nhà?

Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Giang Nguyên: - Không đến bệnh viện sao?

- Không, mau chở tôi về nhà. Nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi.

Tay Giang Nguyên lau vết máu nơi khóe miệng, xác nhận tình trạng xuất huyết bên trong tạm thời đã ngừng, liền thở phào nhẹ nhõm. Với thương thế như vậy, chỉ cân điều chỉnh một chút, hẳn qua một đêm là có thể khôi phục lại, không cần đến bệnh viện cho người ta động dao động kéo.

Hơn nữa, trong tiểu khu cũng tương đối an toàn. Bây giờ phải trước khi người của Tề gia đến mà trở lại tiểu khu. Chỉ có trở về, người của Tê gia mới không dám xẵng bậy.

Nhìn biểu hiện kiên trì của Giang Nguyên, sắc mặt dường như cũng tốt hơn lúc trước, Phan Hiểu Hiểu chần chừ một chút rồi khởi động xe chạy về tiểu khu.

Bây giờ cô có chút hiểu ra tại sao Giang Nguyên lại kiên trì trở về tiểu khu. Đối phương ngay cả con đường cũng có thể phong kín, chỉ có thể trở về tiểu khu thì mới có thể an toàn.

Phan Hiểu Hiểu toàn lực lái xe, chỉ mất năm phút là đã về đến biệt thự.

Trong vòng năm phút này, sắc mặt Giang Nguyên đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất trên gương mặt đã có huyết sắc, không còn trắng bệch như trước, làm cho Phan Hiểu Hiểu thoáng chút yên tâm hơn.

- Bác sĩ Giang làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?

Quản gia Lý nhìn Phan Hiểu Hiểu dìu Giang Nguyên vào trong, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đến hỗ trợ.

Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:

- Không có việc gì? Bác Lý đừng lo lắng. Tôi đi tắm một cái là tốt thôi.

Nhìn vết máu thật lớn trên người Giang Nguyên, bác Lý khẩn trương nói:

- Bác sĩ Giang, nếu không để tôi đưa cậu đến bệnh viện. Vết thương này không nhẹ đâu.

- Không sao đâu, bác Lý, không sao đâu mà. Bác không tin cháu sao?

Giang Nguyên lắc đầu nói.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Khốn kiếp!Nhìn Tuyên Vân mang người rời đi, Tế Nhạc Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi lại không thể làm gì được, chỉ có thể thầm mắng một câu.Sau khi mắng xong, Tê Nhạc Minh đứng im nhìn Giang Nguyên, trong lòng đột nhiên lạnh lại.Mặc dù Giang Nguyên nhìn qua tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng Tê Nhạc Minh ngay cả ý nghĩ đích thân ra tay cũng không có. Y cho rằng lúc này. không thể đem tính mạng ra đùa được.Trong tình huống như vậy, y lựa chọn buông tha cho. Giang Nguyên, cũng không tự mình ra tay.Cho nên, y chỉ biết oán hận liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái rồi quay đầu bỏ đi. Nếu đã không giết được đối phương, còn ở lại đây để đối phương chê cười, y thật sự không muốn.Nhìn Tề Nhạc Minh rời đi, Giang Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn đã đến cực hạn. Nếu Tề Nhạc Minh có dũng khí mạo hiểm ra tay, Giang Nguyên ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.Nhưng cũng may Tê Nhạc Minh bị hắn hù dọa, thủy chung không dám ra tay. Nếu không...Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhìn theo hướng Tê Nhạc Minh rời đi, sau đó nói với Phan Hiểu Hiểu:- Nhanh, đỡ tôi lên xe, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.- Vâng, vâng.Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, nhớ đến sự kinh khủng của Giang Nguyên khi giao thủ với những người này, Phan Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cẩn thận dìu Giang Nguyên lên xe. Trong lúc Phan Hiểu Hiểu định lái xe đến bệnh viện, Giang Nguyên liên ngăn lại:- Không, về nhà.- Về nhà?Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Giang Nguyên: - Không đến bệnh viện sao?- Không, mau chở tôi về nhà. Nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi.Tay Giang Nguyên lau vết máu nơi khóe miệng, xác nhận tình trạng xuất huyết bên trong tạm thời đã ngừng, liền thở phào nhẹ nhõm. Với thương thế như vậy, chỉ cân điều chỉnh một chút, hẳn qua một đêm là có thể khôi phục lại, không cần đến bệnh viện cho người ta động dao động kéo.Hơn nữa, trong tiểu khu cũng tương đối an toàn. Bây giờ phải trước khi người của Tề gia đến mà trở lại tiểu khu. Chỉ có trở về, người của Tê gia mới không dám xẵng bậy.Nhìn biểu hiện kiên trì của Giang Nguyên, sắc mặt dường như cũng tốt hơn lúc trước, Phan Hiểu Hiểu chần chừ một chút rồi khởi động xe chạy về tiểu khu.Bây giờ cô có chút hiểu ra tại sao Giang Nguyên lại kiên trì trở về tiểu khu. Đối phương ngay cả con đường cũng có thể phong kín, chỉ có thể trở về tiểu khu thì mới có thể an toàn.Phan Hiểu Hiểu toàn lực lái xe, chỉ mất năm phút là đã về đến biệt thự.Trong vòng năm phút này, sắc mặt Giang Nguyên đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất trên gương mặt đã có huyết sắc, không còn trắng bệch như trước, làm cho Phan Hiểu Hiểu thoáng chút yên tâm hơn.- Bác sĩ Giang làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?Quản gia Lý nhìn Phan Hiểu Hiểu dìu Giang Nguyên vào trong, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đến hỗ trợ.Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:- Không có việc gì? Bác Lý đừng lo lắng. Tôi đi tắm một cái là tốt thôi.Nhìn vết máu thật lớn trên người Giang Nguyên, bác Lý khẩn trương nói:- Bác sĩ Giang, nếu không để tôi đưa cậu đến bệnh viện. Vết thương này không nhẹ đâu.- Không sao đâu, bác Lý, không sao đâu mà. Bác không tin cháu sao?Giang Nguyên lắc đầu nói.

Chương 791: C791: Về nhà