Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 801: C801: Năm người chỉ còn lại ba người
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên dường như đã bị thương quá nặng, không để ý đến đám người Tề gia đang tấn công đến, vẫn cúi đầu đứng im, không hề nhúc nhích.Ngồi bên trong xe, Phan Hiểu Hiểu che miệng, nước. mắt đã rơi đầy mặt.Từ lúc mới bắt đầu, cô đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhưng so với cô đã nghĩ thì nghiêm trọng hơn nhiều. Cô chưa từng nghĩ đến cảnh tượng lại kinh khủng đến như vậy.Trước đây cô vẫn nhìn thấy đám công tử đánh nhau đến chảy máu, nhưng còn trước mắt thì...Nhìn hai người nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, rồi lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Nguyên cộng thêm một mảng đỏ trước ngực, thân hình tùy thời có thể. ngã xuống, Phan Hiểu Hiểu che miệng không để cho. mình khóc thành tiếng.Cô biết cô không giúp được gì, có ra ngoài cũng chỉ gây thêm loạn cho hắn. Ngồi ở đây, để hắn thanh thản, cho dù có khóc cũng không để hắn nghe thấy.Thấy đám người đến gần, Giang Nguyên nhắm mắt, giống như thúc thủ chờ chết.Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Tề Nhạc Minh nhe răng cười. Tình huống bây giờ của Giang Nguyên cũng không nằm ngoài ý liệu của y. Tám người vây công, g**t ch*t được ba người của Tê gia, bây giờ sao có thể chống đỡ được nổi chứ?Giang Nguyên có một người, lại còn bị thương nặng, trong khi bọn họ vẫn còn đến năm người không bị thương. Chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao? Tề Nhạc Minh tự tin, cho dù là y, một quyền cũng có thể đánh chết tên vương bát đản kia.Đương nhiên, là Thiếu chủ của Tề gia, làm chuyện khinh thường như vậy, đúng là có chút phong hiểm. Cho nên khẳng định là phải giao chuyện này cho thủ hạ đi làm. Cơ thể không dính máu, nhưng lại có thể nhìn thấy đối thủ chảy máu, còn không sảng khoái sao?Người của Tuyên gia cũng có chút không đành lòng, đặc biệt là Tuyên Vân, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút phức tạp. Người thanh niên trước mắt này một chiêu có thể g**t ch*t được ba cao thủ Tê gia, đổi lại bản thân bị thương nặng. Nhưng dưới sự vây công của tám người mà còn có thể đánh chết ba người, thật sự là làm cho người ta bội phục.Hơn nữa, so sánh với những người đồng lứa với hắn, cơ hồ không tìm được người nào có thể so sánh được, lại còn tâm đầu ý hợp với tiểu thư. Nếu như người này có bối cảnh như Tề gia thì tốt biết bao.Nghĩ đến đây, Tuyên Vân nhẹ thở dài, dường như không đành lòng nhìn tiếp, quay sang nhìn tiểu thư đang hôn mê, lại thở ra một hơi.Lúc này năm đạo thân ảnh rất nhanh bao phủ Giang Nguyên.Nhìn thân ảnh Giang Nguyên biến mắt, Phan Hiểu Hiểu đang che miệng rốt cuộc nấc lên, biến thành tuyệt vọng. Cô điên cuồng ấn vào điện thoại di động, muốn nhờ nó mà cầu cứu một ai đó, nhưng điện thoại không ngừng truyền đến tiếng tút tút, không hề có bất cứ tín hiệu gì.Thấy mãi vẫn không gọi được, Phan Hiểu Hiểu liền ném mạnh điện thoại ra ngoài cửa xe.Nhưng cô lại phát hiện, ngoài cửa sổ, Giang Nguyên vẫn đứng ngay tại chỗ. Chỉ là vết máu trên ngực hắn lại càng nhiều hơn. Thậm chí Giang Nguyên còn ho khan, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.Bên cạnh, năm người chỉ còn lại ba người.Khụ khụ. Tiếng ho khan không ngừng khiến cho. Giang Nguyên từ trạng thái Minh không thanh tỉnh lại. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong phần ngực, chữa trị thương thế đang tăng thêm cho hắn.- Làm sao có thể?Nhìn sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không ngã xuống của Giang Nguyên, Tê Nhạc Minh hoàn toàn ngẩn cả người.Thân hình Giang Nguyên không còn sát khí như lúc trước, nhưng gương mặt thì vẫn giữ nguyên.Hắn vừa ho ra một ngụm máu vừa lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, khiến cho cả ba hoảng sợ lui lại từng bước.
Giang Nguyên dường như đã bị thương quá nặng, không để ý đến đám người Tề gia đang tấn công đến, vẫn cúi đầu đứng im, không hề nhúc nhích.
Ngồi bên trong xe, Phan Hiểu Hiểu che miệng, nước. mắt đã rơi đầy mặt.
Từ lúc mới bắt đầu, cô đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhưng so với cô đã nghĩ thì nghiêm trọng hơn nhiều. Cô chưa từng nghĩ đến cảnh tượng lại kinh khủng đến như vậy.
Trước đây cô vẫn nhìn thấy đám công tử đánh nhau đến chảy máu, nhưng còn trước mắt thì...
Nhìn hai người nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, rồi lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Nguyên cộng thêm một mảng đỏ trước ngực, thân hình tùy thời có thể. ngã xuống, Phan Hiểu Hiểu che miệng không để cho. mình khóc thành tiếng.
Cô biết cô không giúp được gì, có ra ngoài cũng chỉ gây thêm loạn cho hắn. Ngồi ở đây, để hắn thanh thản, cho dù có khóc cũng không để hắn nghe thấy.
Thấy đám người đến gần, Giang Nguyên nhắm mắt, giống như thúc thủ chờ chết.
Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Tề Nhạc Minh nhe răng cười. Tình huống bây giờ của Giang Nguyên cũng không nằm ngoài ý liệu của y. Tám người vây công, g**t ch*t được ba người của Tê gia, bây giờ sao có thể chống đỡ được nổi chứ?
Giang Nguyên có một người, lại còn bị thương nặng, trong khi bọn họ vẫn còn đến năm người không bị thương. Chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao? Tề Nhạc Minh tự tin, cho dù là y, một quyền cũng có thể đánh chết tên vương bát đản kia.
Đương nhiên, là Thiếu chủ của Tề gia, làm chuyện khinh thường như vậy, đúng là có chút phong hiểm. Cho nên khẳng định là phải giao chuyện này cho thủ hạ đi làm. Cơ thể không dính máu, nhưng lại có thể nhìn thấy đối thủ chảy máu, còn không sảng khoái sao?
Người của Tuyên gia cũng có chút không đành lòng, đặc biệt là Tuyên Vân, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút phức tạp. Người thanh niên trước mắt này một chiêu có thể g**t ch*t được ba cao thủ Tê gia, đổi lại bản thân bị thương nặng. Nhưng dưới sự vây công của tám người mà còn có thể đánh chết ba người, thật sự là làm cho người ta bội phục.
Hơn nữa, so sánh với những người đồng lứa với hắn, cơ hồ không tìm được người nào có thể so sánh được, lại còn tâm đầu ý hợp với tiểu thư. Nếu như người này có bối cảnh như Tề gia thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, Tuyên Vân nhẹ thở dài, dường như không đành lòng nhìn tiếp, quay sang nhìn tiểu thư đang hôn mê, lại thở ra một hơi.
Lúc này năm đạo thân ảnh rất nhanh bao phủ Giang Nguyên.
Nhìn thân ảnh Giang Nguyên biến mắt, Phan Hiểu Hiểu đang che miệng rốt cuộc nấc lên, biến thành tuyệt vọng. Cô điên cuồng ấn vào điện thoại di động, muốn nhờ nó mà cầu cứu một ai đó, nhưng điện thoại không ngừng truyền đến tiếng tút tút, không hề có bất cứ tín hiệu gì.
Thấy mãi vẫn không gọi được, Phan Hiểu Hiểu liền ném mạnh điện thoại ra ngoài cửa xe.
Nhưng cô lại phát hiện, ngoài cửa sổ, Giang Nguyên vẫn đứng ngay tại chỗ. Chỉ là vết máu trên ngực hắn lại càng nhiều hơn. Thậm chí Giang Nguyên còn ho khan, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.
Bên cạnh, năm người chỉ còn lại ba người.
Khụ khụ. Tiếng ho khan không ngừng khiến cho. Giang Nguyên từ trạng thái Minh không thanh tỉnh lại. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong phần ngực, chữa trị thương thế đang tăng thêm cho hắn.
- Làm sao có thể?
Nhìn sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không ngã xuống của Giang Nguyên, Tê Nhạc Minh hoàn toàn ngẩn cả người.
Thân hình Giang Nguyên không còn sát khí như lúc trước, nhưng gương mặt thì vẫn giữ nguyên.
Hắn vừa ho ra một ngụm máu vừa lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, khiến cho cả ba hoảng sợ lui lại từng bước.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên dường như đã bị thương quá nặng, không để ý đến đám người Tề gia đang tấn công đến, vẫn cúi đầu đứng im, không hề nhúc nhích.Ngồi bên trong xe, Phan Hiểu Hiểu che miệng, nước. mắt đã rơi đầy mặt.Từ lúc mới bắt đầu, cô đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhưng so với cô đã nghĩ thì nghiêm trọng hơn nhiều. Cô chưa từng nghĩ đến cảnh tượng lại kinh khủng đến như vậy.Trước đây cô vẫn nhìn thấy đám công tử đánh nhau đến chảy máu, nhưng còn trước mắt thì...Nhìn hai người nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, rồi lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Nguyên cộng thêm một mảng đỏ trước ngực, thân hình tùy thời có thể. ngã xuống, Phan Hiểu Hiểu che miệng không để cho. mình khóc thành tiếng.Cô biết cô không giúp được gì, có ra ngoài cũng chỉ gây thêm loạn cho hắn. Ngồi ở đây, để hắn thanh thản, cho dù có khóc cũng không để hắn nghe thấy.Thấy đám người đến gần, Giang Nguyên nhắm mắt, giống như thúc thủ chờ chết.Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Tề Nhạc Minh nhe răng cười. Tình huống bây giờ của Giang Nguyên cũng không nằm ngoài ý liệu của y. Tám người vây công, g**t ch*t được ba người của Tê gia, bây giờ sao có thể chống đỡ được nổi chứ?Giang Nguyên có một người, lại còn bị thương nặng, trong khi bọn họ vẫn còn đến năm người không bị thương. Chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao? Tề Nhạc Minh tự tin, cho dù là y, một quyền cũng có thể đánh chết tên vương bát đản kia.Đương nhiên, là Thiếu chủ của Tề gia, làm chuyện khinh thường như vậy, đúng là có chút phong hiểm. Cho nên khẳng định là phải giao chuyện này cho thủ hạ đi làm. Cơ thể không dính máu, nhưng lại có thể nhìn thấy đối thủ chảy máu, còn không sảng khoái sao?Người của Tuyên gia cũng có chút không đành lòng, đặc biệt là Tuyên Vân, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút phức tạp. Người thanh niên trước mắt này một chiêu có thể g**t ch*t được ba cao thủ Tê gia, đổi lại bản thân bị thương nặng. Nhưng dưới sự vây công của tám người mà còn có thể đánh chết ba người, thật sự là làm cho người ta bội phục.Hơn nữa, so sánh với những người đồng lứa với hắn, cơ hồ không tìm được người nào có thể so sánh được, lại còn tâm đầu ý hợp với tiểu thư. Nếu như người này có bối cảnh như Tề gia thì tốt biết bao.Nghĩ đến đây, Tuyên Vân nhẹ thở dài, dường như không đành lòng nhìn tiếp, quay sang nhìn tiểu thư đang hôn mê, lại thở ra một hơi.Lúc này năm đạo thân ảnh rất nhanh bao phủ Giang Nguyên.Nhìn thân ảnh Giang Nguyên biến mắt, Phan Hiểu Hiểu đang che miệng rốt cuộc nấc lên, biến thành tuyệt vọng. Cô điên cuồng ấn vào điện thoại di động, muốn nhờ nó mà cầu cứu một ai đó, nhưng điện thoại không ngừng truyền đến tiếng tút tút, không hề có bất cứ tín hiệu gì.Thấy mãi vẫn không gọi được, Phan Hiểu Hiểu liền ném mạnh điện thoại ra ngoài cửa xe.Nhưng cô lại phát hiện, ngoài cửa sổ, Giang Nguyên vẫn đứng ngay tại chỗ. Chỉ là vết máu trên ngực hắn lại càng nhiều hơn. Thậm chí Giang Nguyên còn ho khan, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.Bên cạnh, năm người chỉ còn lại ba người.Khụ khụ. Tiếng ho khan không ngừng khiến cho. Giang Nguyên từ trạng thái Minh không thanh tỉnh lại. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong phần ngực, chữa trị thương thế đang tăng thêm cho hắn.- Làm sao có thể?Nhìn sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không ngã xuống của Giang Nguyên, Tê Nhạc Minh hoàn toàn ngẩn cả người.Thân hình Giang Nguyên không còn sát khí như lúc trước, nhưng gương mặt thì vẫn giữ nguyên.Hắn vừa ho ra một ngụm máu vừa lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, khiến cho cả ba hoảng sợ lui lại từng bước.