Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 876: C876: Lần này các người định chết mấy người

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên bước đến bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, lúc này sáu bảy người từ chiếc xe phía đối diện cũng bước xuống, dẫn đầu là người đàn ông trung niên, Tuyên Vân.Nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Vân cung kính nói:~ Tiểu thư, gia chủ cho mời cô về. ~ Biết rồi, về thôi.Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên cười nói:- Bảo trọng.Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Nguyên cau mày, hỏi:- Còn bao lâu nữa? Tuyên Tử Nguyệt đáp: - Ngày 28 tháng 2 Âm lịch.Giang Nguyên gật đầu:- Chờ tôi.- Chờ cậu? Tôi thấy không cần đâu.Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai.Nghe được thanh âm này, đám người Tuyên Vân liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trâm xuống.Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng thay đổi, bởi vì cô đã nhìn thấy Tê Nhạc Minh.Sắc mặt Tề Nhạc Minh tái xanh, bên cạnh đi theo bảy tám người từ rừng cây bên đường bước ra.Giang Nguyên nhìn thấy bảy tám người đằng sau Tê Nhạc Minh, bước chân rất trầm ổn như du long du hành trong khoảng không. Xem ra thực lực chỉ sợ không dưới Tề Lang.- Tiểu thư.Nhìn đám người sau lưng Tê Nhạc Minh, Tuyên Vân liền biến sắc, vội vàng bảo vệ Tuyên Tử Nguyệt. Mặc dù ông không tin Tê Nhạc Minh sẽ làm gì Tuyên Tử Nguyệt, nhưng Tề gia đã biết việc này, hơn nữa còn lai giả bất thiện.- Giang Nguyên, anh mau đi đi. Anh mau đi đi.Được người Tuyên gia bảo vệ, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt liền biến đổi, kêu lên với Giang Nguyên.Giang Nguyên nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt không cần lo lắng, sau đó quay sang nhìn Tà Nhạc Minh, lạnh giọng nói:- Tê đại thiếu, bài học lần trước xem ra không đủ. Bốn người không đủ nên cho đến tám người đến chơi với tôi.- Hừ, Giang Nguyên, vốn Tề gia tôi định cho cậu một cơ hội, nhưng bây giờ cậu có nghĩ cũng đừng nghĩ. Hôm nay, nếu tôi còn để cho cậu sống sót rời đi, tôi sau này sẽ không mang họ Tê nữa.Thấy Tuyên Tử Nguyệt quan tâm Giang Nguyên như: vậy, Tê Nhạc Minh đã sớm tức giận trong lòng, rõ ràng là Tuyên Tử Nguyệt và Giang Nguyên đã có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa, bây giờ y cũng không dám khẳng định giữa hai người có xảy ra chuyện gì hay không.Nhưng bây giờ y không dám nghĩ, hai mắt đỏ bừng nhìn Giang Nguyên, hận không thể một đao g**t ch*t hắn.Hiện tại Giang Nguyên cũng hiểu rõ tình cảnh giữa hắn và Tê gia là không chết không thôi. Hơn nữa, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong xe. Bây giờ hắn có muốn chạy cũng chạy không được, đành nhún vai, nói:- Tề đại thiếu, xem ra là anh đã không nhớ họ của mình rồi. Đã mấy lần, có lần nào Tề gia được chỗ tốt chưa?- Lần đầu tiên là Tê Lang, lần thứ hai là bốn người truy sát tôi cũng chẳng thành công. Lần thứ ba Tê Lang dẫn đến bốn người, sau đó cũng chết luôn.Giang Nguyên nhìn bốn người đằng sau Tê Nhạc. Minh, lạnh lùng nói:

Giang Nguyên bước đến bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, lúc này sáu bảy người từ chiếc xe phía đối diện cũng bước xuống, dẫn đầu là người đàn ông trung niên, Tuyên Vân.

Nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Vân cung kính nói:

~ Tiểu thư, gia chủ cho mời cô về. ~ Biết rồi, về thôi.

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên cười nói:

- Bảo trọng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Nguyên cau mày, hỏi:

- Còn bao lâu nữa? Tuyên Tử Nguyệt đáp: - Ngày 28 tháng 2 Âm lịch.

Giang Nguyên gật đầu:

- Chờ tôi.

- Chờ cậu? Tôi thấy không cần đâu.

Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai.

Nghe được thanh âm này, đám người Tuyên Vân liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trâm xuống.

Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng thay đổi, bởi vì cô đã nhìn thấy Tê Nhạc Minh.

Sắc mặt Tề Nhạc Minh tái xanh, bên cạnh đi theo bảy tám người từ rừng cây bên đường bước ra.

Giang Nguyên nhìn thấy bảy tám người đằng sau Tê Nhạc Minh, bước chân rất trầm ổn như du long du hành trong khoảng không. Xem ra thực lực chỉ sợ không dưới Tề Lang.

- Tiểu thư.

Nhìn đám người sau lưng Tê Nhạc Minh, Tuyên Vân liền biến sắc, vội vàng bảo vệ Tuyên Tử Nguyệt. Mặc dù ông không tin Tê Nhạc Minh sẽ làm gì Tuyên Tử Nguyệt, nhưng Tề gia đã biết việc này, hơn nữa còn lai giả bất thiện.

- Giang Nguyên, anh mau đi đi. Anh mau đi đi.

Được người Tuyên gia bảo vệ, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt liền biến đổi, kêu lên với Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt không cần lo lắng, sau đó quay sang nhìn Tà Nhạc Minh, lạnh giọng nói:

- Tê đại thiếu, bài học lần trước xem ra không đủ. Bốn người không đủ nên cho đến tám người đến chơi với tôi.

- Hừ, Giang Nguyên, vốn Tề gia tôi định cho cậu một cơ hội, nhưng bây giờ cậu có nghĩ cũng đừng nghĩ. Hôm nay, nếu tôi còn để cho cậu sống sót rời đi, tôi sau này sẽ không mang họ Tê nữa.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt quan tâm Giang Nguyên như: vậy, Tê Nhạc Minh đã sớm tức giận trong lòng, rõ ràng là Tuyên Tử Nguyệt và Giang Nguyên đã có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa, bây giờ y cũng không dám khẳng định giữa hai người có xảy ra chuyện gì hay không.

Nhưng bây giờ y không dám nghĩ, hai mắt đỏ bừng nhìn Giang Nguyên, hận không thể một đao g**t ch*t hắn.

Hiện tại Giang Nguyên cũng hiểu rõ tình cảnh giữa hắn và Tê gia là không chết không thôi. Hơn nữa, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong xe. Bây giờ hắn có muốn chạy cũng chạy không được, đành nhún vai, nói:

- Tề đại thiếu, xem ra là anh đã không nhớ họ của mình rồi. Đã mấy lần, có lần nào Tề gia được chỗ tốt chưa?

- Lần đầu tiên là Tê Lang, lần thứ hai là bốn người truy sát tôi cũng chẳng thành công. Lần thứ ba Tê Lang dẫn đến bốn người, sau đó cũng chết luôn.

Giang Nguyên nhìn bốn người đằng sau Tê Nhạc. Minh, lạnh lùng nói:

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Giang Nguyên bước đến bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, lúc này sáu bảy người từ chiếc xe phía đối diện cũng bước xuống, dẫn đầu là người đàn ông trung niên, Tuyên Vân.Nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Vân cung kính nói:~ Tiểu thư, gia chủ cho mời cô về. ~ Biết rồi, về thôi.Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên cười nói:- Bảo trọng.Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Nguyên cau mày, hỏi:- Còn bao lâu nữa? Tuyên Tử Nguyệt đáp: - Ngày 28 tháng 2 Âm lịch.Giang Nguyên gật đầu:- Chờ tôi.- Chờ cậu? Tôi thấy không cần đâu.Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai.Nghe được thanh âm này, đám người Tuyên Vân liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trâm xuống.Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng thay đổi, bởi vì cô đã nhìn thấy Tê Nhạc Minh.Sắc mặt Tề Nhạc Minh tái xanh, bên cạnh đi theo bảy tám người từ rừng cây bên đường bước ra.Giang Nguyên nhìn thấy bảy tám người đằng sau Tê Nhạc Minh, bước chân rất trầm ổn như du long du hành trong khoảng không. Xem ra thực lực chỉ sợ không dưới Tề Lang.- Tiểu thư.Nhìn đám người sau lưng Tê Nhạc Minh, Tuyên Vân liền biến sắc, vội vàng bảo vệ Tuyên Tử Nguyệt. Mặc dù ông không tin Tê Nhạc Minh sẽ làm gì Tuyên Tử Nguyệt, nhưng Tề gia đã biết việc này, hơn nữa còn lai giả bất thiện.- Giang Nguyên, anh mau đi đi. Anh mau đi đi.Được người Tuyên gia bảo vệ, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt liền biến đổi, kêu lên với Giang Nguyên.Giang Nguyên nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt không cần lo lắng, sau đó quay sang nhìn Tà Nhạc Minh, lạnh giọng nói:- Tê đại thiếu, bài học lần trước xem ra không đủ. Bốn người không đủ nên cho đến tám người đến chơi với tôi.- Hừ, Giang Nguyên, vốn Tề gia tôi định cho cậu một cơ hội, nhưng bây giờ cậu có nghĩ cũng đừng nghĩ. Hôm nay, nếu tôi còn để cho cậu sống sót rời đi, tôi sau này sẽ không mang họ Tê nữa.Thấy Tuyên Tử Nguyệt quan tâm Giang Nguyên như: vậy, Tê Nhạc Minh đã sớm tức giận trong lòng, rõ ràng là Tuyên Tử Nguyệt và Giang Nguyên đã có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa, bây giờ y cũng không dám khẳng định giữa hai người có xảy ra chuyện gì hay không.Nhưng bây giờ y không dám nghĩ, hai mắt đỏ bừng nhìn Giang Nguyên, hận không thể một đao g**t ch*t hắn.Hiện tại Giang Nguyên cũng hiểu rõ tình cảnh giữa hắn và Tê gia là không chết không thôi. Hơn nữa, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong xe. Bây giờ hắn có muốn chạy cũng chạy không được, đành nhún vai, nói:- Tề đại thiếu, xem ra là anh đã không nhớ họ của mình rồi. Đã mấy lần, có lần nào Tề gia được chỗ tốt chưa?- Lần đầu tiên là Tê Lang, lần thứ hai là bốn người truy sát tôi cũng chẳng thành công. Lần thứ ba Tê Lang dẫn đến bốn người, sau đó cũng chết luôn.Giang Nguyên nhìn bốn người đằng sau Tê Nhạc. Minh, lạnh lùng nói:

Chương 876: C876: Lần này các người định chết mấy người