Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 886: C886: Có phải cha rất vô dụng không
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Tuyên Tử Nguyệt nhìn cha của mình, nói:- Nếu lá gan của con không lớn, sẽ không phải là con gái của cha.Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, gương mặt Tuyên Năng hiện lên sự bối rối. Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình sao? Nếu lá gan không lớn thì sẽ không còn là con gái của ông.- Con làm chuyện như vậy, sau này con bảo cha làm sao mà ngẩng đầu trước mặt chú Tề chứ? Làm sao mà công đạo với Nhạc Minh?Tuyên Năng nghiêm mặt nói với Tuyên Tử Nguyệt.- Cha cũng chẳng cần công đạo với bọn họ. Tê Nhạc Minh muốn lấy thì con gả thôi.Tuyên Tử Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói một câu.“Nhớ chờ tôi”.Nhớ đến câu nói này, ánh mắt của Tuyên Tử Nguyệt có chút mông lung. Cô không tin vào những lời nói đó, nhưng trong lòng của cô vẫn mang theo chút hy vọng. Cô thật sự không muốn gả cho Tề Nhạc Minh.Mặc dù cô cảm thấy hy vọng này không lớn, nhưng chung quy vẫn còn hơn là không có hy vọng. Giang Nguyên chưa bao giờ để cho người khác phải thất vọng. Nhưng lần này...Tuyên Tử Nguyệt nhẹ thở ra một hơi.Nghe con gái thở dài, còn có gương mặt bất đắc dĩ, Tuyên Năng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối.Ông cảm thấy mình giống như vợ đã nói, là một người cha vô dụng. Ngay cả hạnh phúc của con gái cũng không bảo vệ được.Nghĩ đến đây, Tuyên Năng chậm rãi bước về phía trước, ôm lấy vai của Tuyên Tử Nguyệt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ:- Tử Nguyệt, cha xin lỗi.Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, tay đặt lên tay của cha, chậm rãi nói: - Con xin lỗi cha.- Có phải cha rất vô dụng không?Tuyên Năng cười khổ hỏi.- Không, cha chính là người cha tốt nhất.Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười.- Cha không tốt, ngay cả hạnh phúc của con cũng không thể bảo vệ được, cha không xứng làm người cha tốt.Tuyên Năng nhẹ nhàng lắc đầu.- Cha không cần phải tự trách. Mấy năm qua, vì gia tộc cha đã nỗ lực rất nhiều. Con là con gái của cha, từ nhỏ đã được cha yêu thương. Bây giờ cũng nên vì gia tộc mà nỗ lực một chút.Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.Nhìn con gái mỉm cười, nhưng Tuyên Năng lại cảm thấy càng đau lòng hơn.- Ba, anh ấy nói con nên chờ anh ấy.Tuyên Tử Nguyệt quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh trăng:- Anh ấy nói trước 28 tháng Hai, anh ấy sẽ đến.- Thế thì có ích gì? Đến thì làm được cái gì bây giờ?Tuyên Năng sửng sốt, sau đó cười khổ.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn cha của mình, nói:
- Nếu lá gan của con không lớn, sẽ không phải là con gái của cha.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, gương mặt Tuyên Năng hiện lên sự bối rối. Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình sao? Nếu lá gan không lớn thì sẽ không còn là con gái của ông.
- Con làm chuyện như vậy, sau này con bảo cha làm sao mà ngẩng đầu trước mặt chú Tề chứ? Làm sao mà công đạo với Nhạc Minh?
Tuyên Năng nghiêm mặt nói với Tuyên Tử Nguyệt.
- Cha cũng chẳng cần công đạo với bọn họ. Tê Nhạc Minh muốn lấy thì con gả thôi.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói một câu.
“Nhớ chờ tôi”.
Nhớ đến câu nói này, ánh mắt của Tuyên Tử Nguyệt có chút mông lung. Cô không tin vào những lời nói đó, nhưng trong lòng của cô vẫn mang theo chút hy vọng. Cô thật sự không muốn gả cho Tề Nhạc Minh.
Mặc dù cô cảm thấy hy vọng này không lớn, nhưng chung quy vẫn còn hơn là không có hy vọng. Giang Nguyên chưa bao giờ để cho người khác phải thất vọng. Nhưng lần này...
Tuyên Tử Nguyệt nhẹ thở ra một hơi.
Nghe con gái thở dài, còn có gương mặt bất đắc dĩ, Tuyên Năng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối.
Ông cảm thấy mình giống như vợ đã nói, là một người cha vô dụng. Ngay cả hạnh phúc của con gái cũng không bảo vệ được.
Nghĩ đến đây, Tuyên Năng chậm rãi bước về phía trước, ôm lấy vai của Tuyên Tử Nguyệt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ:
- Tử Nguyệt, cha xin lỗi.
Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, tay đặt lên tay của cha, chậm rãi nói: - Con xin lỗi cha.
- Có phải cha rất vô dụng không?
Tuyên Năng cười khổ hỏi.
- Không, cha chính là người cha tốt nhất.
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười.
- Cha không tốt, ngay cả hạnh phúc của con cũng không thể bảo vệ được, cha không xứng làm người cha tốt.
Tuyên Năng nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cha không cần phải tự trách. Mấy năm qua, vì gia tộc cha đã nỗ lực rất nhiều. Con là con gái của cha, từ nhỏ đã được cha yêu thương. Bây giờ cũng nên vì gia tộc mà nỗ lực một chút.
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.
Nhìn con gái mỉm cười, nhưng Tuyên Năng lại cảm thấy càng đau lòng hơn.
- Ba, anh ấy nói con nên chờ anh ấy.
Tuyên Tử Nguyệt quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh trăng:
- Anh ấy nói trước 28 tháng Hai, anh ấy sẽ đến.
- Thế thì có ích gì? Đến thì làm được cái gì bây giờ?
Tuyên Năng sửng sốt, sau đó cười khổ.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Tuyên Tử Nguyệt nhìn cha của mình, nói:- Nếu lá gan của con không lớn, sẽ không phải là con gái của cha.Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, gương mặt Tuyên Năng hiện lên sự bối rối. Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình sao? Nếu lá gan không lớn thì sẽ không còn là con gái của ông.- Con làm chuyện như vậy, sau này con bảo cha làm sao mà ngẩng đầu trước mặt chú Tề chứ? Làm sao mà công đạo với Nhạc Minh?Tuyên Năng nghiêm mặt nói với Tuyên Tử Nguyệt.- Cha cũng chẳng cần công đạo với bọn họ. Tê Nhạc Minh muốn lấy thì con gả thôi.Tuyên Tử Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói một câu.“Nhớ chờ tôi”.Nhớ đến câu nói này, ánh mắt của Tuyên Tử Nguyệt có chút mông lung. Cô không tin vào những lời nói đó, nhưng trong lòng của cô vẫn mang theo chút hy vọng. Cô thật sự không muốn gả cho Tề Nhạc Minh.Mặc dù cô cảm thấy hy vọng này không lớn, nhưng chung quy vẫn còn hơn là không có hy vọng. Giang Nguyên chưa bao giờ để cho người khác phải thất vọng. Nhưng lần này...Tuyên Tử Nguyệt nhẹ thở ra một hơi.Nghe con gái thở dài, còn có gương mặt bất đắc dĩ, Tuyên Năng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối.Ông cảm thấy mình giống như vợ đã nói, là một người cha vô dụng. Ngay cả hạnh phúc của con gái cũng không bảo vệ được.Nghĩ đến đây, Tuyên Năng chậm rãi bước về phía trước, ôm lấy vai của Tuyên Tử Nguyệt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ:- Tử Nguyệt, cha xin lỗi.Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, tay đặt lên tay của cha, chậm rãi nói: - Con xin lỗi cha.- Có phải cha rất vô dụng không?Tuyên Năng cười khổ hỏi.- Không, cha chính là người cha tốt nhất.Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười.- Cha không tốt, ngay cả hạnh phúc của con cũng không thể bảo vệ được, cha không xứng làm người cha tốt.Tuyên Năng nhẹ nhàng lắc đầu.- Cha không cần phải tự trách. Mấy năm qua, vì gia tộc cha đã nỗ lực rất nhiều. Con là con gái của cha, từ nhỏ đã được cha yêu thương. Bây giờ cũng nên vì gia tộc mà nỗ lực một chút.Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.Nhìn con gái mỉm cười, nhưng Tuyên Năng lại cảm thấy càng đau lòng hơn.- Ba, anh ấy nói con nên chờ anh ấy.Tuyên Tử Nguyệt quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh trăng:- Anh ấy nói trước 28 tháng Hai, anh ấy sẽ đến.- Thế thì có ích gì? Đến thì làm được cái gì bây giờ?Tuyên Năng sửng sốt, sau đó cười khổ.