Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 889: C889: Nơi này chính là thiên y viện
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Cổ thành Kim Lăng, cổ đô Lục triều. Lần đầu tiên Giang Nguyên đến nơi này, nhưng hắn lại không có hứng thú với Kim Lăng.Máy bay đáp xuống sân bay Kim Lăng. Mặt trời lúc này rất sáng, độ ấm cao hơn Bắc Kinh rất nhiều.Người đến đón Giang Nguyên là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tự xưng là người của phòng Hậu cần Thiên Y Viện tên Lưu Thành, nhưng nhìn từ trên xuống dưới cũng nhìn không ra có chỗ nào giống người làm hậu cần cả. Chí ít người này thuộc dạng đánh ba gậy cũng không thả ra được cái rắm. Nếu có thể làm công tác hậu cần, chắc cũng chỉ có nơi thần bí như Thiên Y Viện mới làm được.Trên đường đi, người này cũng không nói được với Giang Nguyên mấy câu, khiến cho hắn muốn hỏi thăm đại khái vị trí của Thiên Y Viện cũng không được.Nhưng mặc kệ thế nào, đãi ngộ của Thiên Y Viện không tệ. Khi đi cũng là ngồi khoang máy bay hạng nhất. Lúc xuống cũng có một chiếc Audi mới tinh đến đón. So với đãi ngộ mà Giang Nguyên nhận được ở Bắc Kinh thì không khác gì nhiều.Giang Nguyên vốn tưởng rằng phải đi thêm một đoạn hành trình dài nữa, thậm chí hắn còn phỏng đoán không biết Thiên Y Viện có nằm trong một thâm sơn cùng cốc nào không, nhưng thật không ngờ xe dạo quanh thành Kim Lăng một vòng rồi tiến vào một con hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh, hơn nữa còn có màu sắc hoài cổ.Nhưng điều khiến cho Giang Nguyên không kịp phản ứng chính là, chiếc xe dừng trước một viện tử. Mang theo nghi hoặc cùng với Lưu Thành bước xuống xe, khi nhìn tấm biển của viện tử này, Giang Nguyên hoàn toàn choáng váng.- Viện y tế ngã tư đường Long Hưng.Ặc. Giang Nguyên đứng sững trước viện tử, mất một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, sau đó nhìn Lưu Thành đang thản nhiên chờ mình, do dự hỏi:- Nơi này chính là Thiên Y Viện?- Đúng. Chính là Thiên Y Viện.Lưu Thành gật đầu, cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của Giang Nguyên. - Viện y tế ngã tư đường = Thiên Y Viện?Hai mắt Giang Nguyên chớp chớp, nhìn chăm chú vẻ mặt Lưu Thành, lúc này mới tiếp nhận sự thật.Thiên Y Viện là viện y tế ngã tư đường. Viện y tế ngã tư đường chính là Thiên Y Viện.Thấy Giang Nguyên đã tiếp nhận sự thật, Lưu Thành lấy từ trong túi ra một cái thẻ, đưa cho Giang Nguyên, nói:- Bác sĩ Giang, sau khi tiến vào Thiên Y Viện, hãy mang tấm thẻ này vào. Nhớ kỹ, trừ phi là đang ở trong phòng, còn không thì lúc nào cũng phải mang theo.Nhìn biểu hiện thận trọng của Lưu Thành, Giang Nguyên gật đầu, sau đó đeo tấm thẻ vào cổ.Thấy Giang Nguyên đã hiểu ý tứ của mình, Lưu Thành mới tiếp tục dẫn Giang Nguyên vào bên trong. Giang Nguyên vừa đi vừa nhìn, mới phát hiện nơi này đúng thật là một viện y tế bình thường. Hai bên có phòng thu phí, phòng tiêm, bên trong còn có hai phòng bệnh. Một số bệnh nhân đang nhàn nhã ngồi trên giường, vừa truyền dịch vừa xem tivi.Hết thảy đều là một viện y tế bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nơi này lại chính là Thiên Y Viện hàng thật giá thật.Trên đường đi không hề dừng lại, Giang Nguyên đi theo Lưu Thành tiếp tục đi vào bên trong, dần dần Giang Nguyên mới phát hiện một số bất thường.Viện bên trong rất lớn. Viện sau to hơn viện trước đến mấy lần.Hơn nữa Giang Nguyên nhạy cảm phát hiện mỗi lần hắn đi ngang qua một viện, dường như có người giám sát hắn. Mặc dù hắn không thể nào xác định được vị trí của người giám sát, nhưng hắn khẳng định nơi này chính là Thiên Y Viện. Nếu không sẽ không có khả năng thi thố đến cảnh giới như vậy.Liên tiếp qua bốn năm viện, Lưu Thành dừng lại, sau đó dẫn Giang Nguyên quẹo vào một cái ngã ba, xuyên qua một con đường mòn nhỏ, rồi đi vào một ngôi nhà tương đối thanh nhã.- Bác sĩ Giang, tạm thời cậu ở chỗ này. La y sư sẽ đến tìm cậu sau. Lưu Thành đẩy một gian phòng, tươi cười nói:- Bác sĩ Giang có thể tùy ý hoạt động trong ngôi nhà này. Nhưng tạm thời đừng đi chung quanh. Trước khi La y sư đến tìm, cần cái gì, có thể ấn chuông gọi bên trong phòng.- Vâng, cảm ơn anh.Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, cảm thấy quy định hạn chế này cũng không đến nỗi nào. Thiên Y Viện là một nơi thần bí. Mặc dù hắn được mời đến, nhưng cũng không thể chạy loạn bền trong được.
Cổ thành Kim Lăng, cổ đô Lục triều. Lần đầu tiên Giang Nguyên đến nơi này, nhưng hắn lại không có hứng thú với Kim Lăng.
Máy bay đáp xuống sân bay Kim Lăng. Mặt trời lúc này rất sáng, độ ấm cao hơn Bắc Kinh rất nhiều.
Người đến đón Giang Nguyên là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tự xưng là người của phòng Hậu cần Thiên Y Viện tên Lưu Thành, nhưng nhìn từ trên xuống dưới cũng nhìn không ra có chỗ nào giống người làm hậu cần cả. Chí ít người này thuộc dạng đánh ba gậy cũng không thả ra được cái rắm. Nếu có thể làm công tác hậu cần, chắc cũng chỉ có nơi thần bí như Thiên Y Viện mới làm được.
Trên đường đi, người này cũng không nói được với Giang Nguyên mấy câu, khiến cho hắn muốn hỏi thăm đại khái vị trí của Thiên Y Viện cũng không được.
Nhưng mặc kệ thế nào, đãi ngộ của Thiên Y Viện không tệ. Khi đi cũng là ngồi khoang máy bay hạng nhất. Lúc xuống cũng có một chiếc Audi mới tinh đến đón. So với đãi ngộ mà Giang Nguyên nhận được ở Bắc Kinh thì không khác gì nhiều.
Giang Nguyên vốn tưởng rằng phải đi thêm một đoạn hành trình dài nữa, thậm chí hắn còn phỏng đoán không biết Thiên Y Viện có nằm trong một thâm sơn cùng cốc nào không, nhưng thật không ngờ xe dạo quanh thành Kim Lăng một vòng rồi tiến vào một con hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh, hơn nữa còn có màu sắc hoài cổ.
Nhưng điều khiến cho Giang Nguyên không kịp phản ứng chính là, chiếc xe dừng trước một viện tử. Mang theo nghi hoặc cùng với Lưu Thành bước xuống xe, khi nhìn tấm biển của viện tử này, Giang Nguyên hoàn toàn choáng váng.
- Viện y tế ngã tư đường Long Hưng.
Ặc. Giang Nguyên đứng sững trước viện tử, mất một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, sau đó nhìn Lưu Thành đang thản nhiên chờ mình, do dự hỏi:
- Nơi này chính là Thiên Y Viện?
- Đúng. Chính là Thiên Y Viện.
Lưu Thành gật đầu, cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của Giang Nguyên. - Viện y tế ngã tư đường = Thiên Y Viện?
Hai mắt Giang Nguyên chớp chớp, nhìn chăm chú vẻ mặt Lưu Thành, lúc này mới tiếp nhận sự thật.
Thiên Y Viện là viện y tế ngã tư đường. Viện y tế ngã tư đường chính là Thiên Y Viện.
Thấy Giang Nguyên đã tiếp nhận sự thật, Lưu Thành lấy từ trong túi ra một cái thẻ, đưa cho Giang Nguyên, nói:
- Bác sĩ Giang, sau khi tiến vào Thiên Y Viện, hãy mang tấm thẻ này vào. Nhớ kỹ, trừ phi là đang ở trong phòng, còn không thì lúc nào cũng phải mang theo.
Nhìn biểu hiện thận trọng của Lưu Thành, Giang Nguyên gật đầu, sau đó đeo tấm thẻ vào cổ.
Thấy Giang Nguyên đã hiểu ý tứ của mình, Lưu Thành mới tiếp tục dẫn Giang Nguyên vào bên trong. Giang Nguyên vừa đi vừa nhìn, mới phát hiện nơi này đúng thật là một viện y tế bình thường. Hai bên có phòng thu phí, phòng tiêm, bên trong còn có hai phòng bệnh. Một số bệnh nhân đang nhàn nhã ngồi trên giường, vừa truyền dịch vừa xem tivi.
Hết thảy đều là một viện y tế bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nơi này lại chính là Thiên Y Viện hàng thật giá thật.
Trên đường đi không hề dừng lại, Giang Nguyên đi theo Lưu Thành tiếp tục đi vào bên trong, dần dần Giang Nguyên mới phát hiện một số bất thường.
Viện bên trong rất lớn. Viện sau to hơn viện trước đến mấy lần.
Hơn nữa Giang Nguyên nhạy cảm phát hiện mỗi lần hắn đi ngang qua một viện, dường như có người giám sát hắn. Mặc dù hắn không thể nào xác định được vị trí của người giám sát, nhưng hắn khẳng định nơi này chính là Thiên Y Viện. Nếu không sẽ không có khả năng thi thố đến cảnh giới như vậy.
Liên tiếp qua bốn năm viện, Lưu Thành dừng lại, sau đó dẫn Giang Nguyên quẹo vào một cái ngã ba, xuyên qua một con đường mòn nhỏ, rồi đi vào một ngôi nhà tương đối thanh nhã.
- Bác sĩ Giang, tạm thời cậu ở chỗ này. La y sư sẽ đến tìm cậu sau. Lưu Thành đẩy một gian phòng, tươi cười nói:
- Bác sĩ Giang có thể tùy ý hoạt động trong ngôi nhà này. Nhưng tạm thời đừng đi chung quanh. Trước khi La y sư đến tìm, cần cái gì, có thể ấn chuông gọi bên trong phòng.
- Vâng, cảm ơn anh.
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, cảm thấy quy định hạn chế này cũng không đến nỗi nào. Thiên Y Viện là một nơi thần bí. Mặc dù hắn được mời đến, nhưng cũng không thể chạy loạn bền trong được.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Cổ thành Kim Lăng, cổ đô Lục triều. Lần đầu tiên Giang Nguyên đến nơi này, nhưng hắn lại không có hứng thú với Kim Lăng.Máy bay đáp xuống sân bay Kim Lăng. Mặt trời lúc này rất sáng, độ ấm cao hơn Bắc Kinh rất nhiều.Người đến đón Giang Nguyên là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tự xưng là người của phòng Hậu cần Thiên Y Viện tên Lưu Thành, nhưng nhìn từ trên xuống dưới cũng nhìn không ra có chỗ nào giống người làm hậu cần cả. Chí ít người này thuộc dạng đánh ba gậy cũng không thả ra được cái rắm. Nếu có thể làm công tác hậu cần, chắc cũng chỉ có nơi thần bí như Thiên Y Viện mới làm được.Trên đường đi, người này cũng không nói được với Giang Nguyên mấy câu, khiến cho hắn muốn hỏi thăm đại khái vị trí của Thiên Y Viện cũng không được.Nhưng mặc kệ thế nào, đãi ngộ của Thiên Y Viện không tệ. Khi đi cũng là ngồi khoang máy bay hạng nhất. Lúc xuống cũng có một chiếc Audi mới tinh đến đón. So với đãi ngộ mà Giang Nguyên nhận được ở Bắc Kinh thì không khác gì nhiều.Giang Nguyên vốn tưởng rằng phải đi thêm một đoạn hành trình dài nữa, thậm chí hắn còn phỏng đoán không biết Thiên Y Viện có nằm trong một thâm sơn cùng cốc nào không, nhưng thật không ngờ xe dạo quanh thành Kim Lăng một vòng rồi tiến vào một con hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh, hơn nữa còn có màu sắc hoài cổ.Nhưng điều khiến cho Giang Nguyên không kịp phản ứng chính là, chiếc xe dừng trước một viện tử. Mang theo nghi hoặc cùng với Lưu Thành bước xuống xe, khi nhìn tấm biển của viện tử này, Giang Nguyên hoàn toàn choáng váng.- Viện y tế ngã tư đường Long Hưng.Ặc. Giang Nguyên đứng sững trước viện tử, mất một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, sau đó nhìn Lưu Thành đang thản nhiên chờ mình, do dự hỏi:- Nơi này chính là Thiên Y Viện?- Đúng. Chính là Thiên Y Viện.Lưu Thành gật đầu, cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của Giang Nguyên. - Viện y tế ngã tư đường = Thiên Y Viện?Hai mắt Giang Nguyên chớp chớp, nhìn chăm chú vẻ mặt Lưu Thành, lúc này mới tiếp nhận sự thật.Thiên Y Viện là viện y tế ngã tư đường. Viện y tế ngã tư đường chính là Thiên Y Viện.Thấy Giang Nguyên đã tiếp nhận sự thật, Lưu Thành lấy từ trong túi ra một cái thẻ, đưa cho Giang Nguyên, nói:- Bác sĩ Giang, sau khi tiến vào Thiên Y Viện, hãy mang tấm thẻ này vào. Nhớ kỹ, trừ phi là đang ở trong phòng, còn không thì lúc nào cũng phải mang theo.Nhìn biểu hiện thận trọng của Lưu Thành, Giang Nguyên gật đầu, sau đó đeo tấm thẻ vào cổ.Thấy Giang Nguyên đã hiểu ý tứ của mình, Lưu Thành mới tiếp tục dẫn Giang Nguyên vào bên trong. Giang Nguyên vừa đi vừa nhìn, mới phát hiện nơi này đúng thật là một viện y tế bình thường. Hai bên có phòng thu phí, phòng tiêm, bên trong còn có hai phòng bệnh. Một số bệnh nhân đang nhàn nhã ngồi trên giường, vừa truyền dịch vừa xem tivi.Hết thảy đều là một viện y tế bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nơi này lại chính là Thiên Y Viện hàng thật giá thật.Trên đường đi không hề dừng lại, Giang Nguyên đi theo Lưu Thành tiếp tục đi vào bên trong, dần dần Giang Nguyên mới phát hiện một số bất thường.Viện bên trong rất lớn. Viện sau to hơn viện trước đến mấy lần.Hơn nữa Giang Nguyên nhạy cảm phát hiện mỗi lần hắn đi ngang qua một viện, dường như có người giám sát hắn. Mặc dù hắn không thể nào xác định được vị trí của người giám sát, nhưng hắn khẳng định nơi này chính là Thiên Y Viện. Nếu không sẽ không có khả năng thi thố đến cảnh giới như vậy.Liên tiếp qua bốn năm viện, Lưu Thành dừng lại, sau đó dẫn Giang Nguyên quẹo vào một cái ngã ba, xuyên qua một con đường mòn nhỏ, rồi đi vào một ngôi nhà tương đối thanh nhã.- Bác sĩ Giang, tạm thời cậu ở chỗ này. La y sư sẽ đến tìm cậu sau. Lưu Thành đẩy một gian phòng, tươi cười nói:- Bác sĩ Giang có thể tùy ý hoạt động trong ngôi nhà này. Nhưng tạm thời đừng đi chung quanh. Trước khi La y sư đến tìm, cần cái gì, có thể ấn chuông gọi bên trong phòng.- Vâng, cảm ơn anh.Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, cảm thấy quy định hạn chế này cũng không đến nỗi nào. Thiên Y Viện là một nơi thần bí. Mặc dù hắn được mời đến, nhưng cũng không thể chạy loạn bền trong được.