Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…
Chương 891: C891: Có nhưng ít lắm
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Đoạn đường đi qua, hắn có cảm giác mình giống như gấu mèo bị người ta quan sát, nhịn không được phải sờ mũi. Tuy nói gần đây cuộc sống của hắn vẫn thường như vậy, nhưng tóm lại, hắn vẫn cảm thấy có chút quái lạ.Nhìn Giang Nguyên dường như không được tự nhiên, Vương Mịch mỉm cười, giải thích:- Đừng để ý. Bọn họ chỉ là tò mò khi có người ngoài ở đây mà thôi. - Chẳng lẽ bình thường ở nơi này không có người ngoài vào sao? Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi.- Có nhưng ít lắm. Hơn nữa đầu năm mới lại càng ít.Vương Mịch nhún vai, sau đó cười nói:- Đại hội hàng năm của Thiên Y Viện chúng ta là một trong những hoạt động có quy cách cao nhất. Một số Thiên y sư bên ngoài sẽ trở về tham gia.- Cho nên, các phương diện trong viện đặc biệt nghiêm túc, rất ít khi có người bên ngoài xuất hiện, cho dù là những người có quan hệ tốt với Thiên Y Viện.Nói đến đây, Vương Mịch nhìn Giang Nguyên một chút rồi nói:- Bây giờ thì bác sĩ Giang đã hiểu tại sao chuyện anh xuất hiện ở đây lại được người ta chú ý nhiều như vậy.Giang Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn mọi người chung quanh không ngừng ra vào, phát hiện tuổi tác của những người này còn khá trẻ, thậm chí ngoài bốn mươi cũng cực kỳ hiếm thấy.Lập tức cười hỏi:- Tại sao Thiên Y Viện toàn là người trẻ tuổi không vậy?Vương Mịch cười nói:- Bây giờ đến phòng ăn ăn cơm đại đa số đều là bác sĩ dưới cấp 3. Còn y sư thì phần lớn vẫn còn chưa về. Nếu không thì toàn gọi người ta mang thức ăn đến phòng.Nghe xong, Giang Nguyên chậm rãi gật đầu:- Thì ra là thế.- Vương Mịch, đây là ai vậy?Lúc này, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy được một lão đồng chí. Vị lão đồng chí cũng nhìn thấy Giang Nguyên, còn có tấm thẻ trước ngực của hắn, có chút sửng sốt,sau đó dừng bước mỉm cười hỏi Vương Mịch.Nhìn vị lão đồng chí này đã có tóc bạc hai bên, Vương Mịch vội vàng dừng lại, cung kính trả lời:- Lâm lão sư, đây chính là bác sĩ Giang mà La lão sư mời đến tham gia đại hội Thiên Y. Có thể sau đại hội sẽ gia nhập vào Thiên Y Viện chúng ta.- Ồ, là La lão sư mời sao?Ánh mắt của Lâm y sư hiện lên sự kinh ngạc, bắt đầu đánh giá Giang Nguyên.Nhìn biểu hiện cung kính của Vương Mịch, Giang Nguyên cũng biết địa vị của vị Lâm y sư tại Thiên Y Viện này không thấp, lập tức mỉm cười gật đầu.Nhìn động tác của Giang Nguyên, Lâm y sư nói:- Tiểu Giang đúng là không tệ. Mười mấy năm qua, Thiên Y Viện chưa từng xuất hiện lời mời khách bên ngoài, thật không ngờ bác sĩ Tiểu Giang tuổi còn trẻ như thế lại được La y sư coi trọng. Không tệ, không tệ.- Cảm ơn Lâm y sư đã khích lệ.Giang Nguyên mỉm cười đáp lại.- Ừm.Nghe Giang Nguyên đáp, Lâm lão sư ừ một tiếng, sau đó cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.Thấy Lâm y sư đã đi, Vương Mịch liền mang theo Giang Nguyên tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, Giang Nguyên vừa đi vừa cau mày, bởi vì hắn cảm giác vị Lâm ysư đó dường như không hài lòng đối với hắn.Nhưng Giang Nguyên cũng không để ý. Nơi nào thì cũng giống nhau, luôn xảy ra tình huống lão đồng chí cậy già lên mặt.Hắn đi theo Vương Mịch tiến vào một hành lang.Sau đó tiến vào một tiểu viện rất yên tĩnh. Đi vào bên trong là một đại sảnh, thấy La y sư đang ngồi trước một chiếc bàn tròn xem sách.Lúc này Tôn Nghị cũng lắng lặng ngồi bên cạnh, dường như đang chờ đợi chuyện gì.
Đoạn đường đi qua, hắn có cảm giác mình giống như gấu mèo bị người ta quan sát, nhịn không được phải sờ mũi. Tuy nói gần đây cuộc sống của hắn vẫn thường như vậy, nhưng tóm lại, hắn vẫn cảm thấy có chút quái lạ.
Nhìn Giang Nguyên dường như không được tự nhiên, Vương Mịch mỉm cười, giải thích:
- Đừng để ý. Bọn họ chỉ là tò mò khi có người ngoài ở đây mà thôi. - Chẳng lẽ bình thường ở nơi này không có người ngoài vào sao? Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Có nhưng ít lắm. Hơn nữa đầu năm mới lại càng ít.
Vương Mịch nhún vai, sau đó cười nói:
- Đại hội hàng năm của Thiên Y Viện chúng ta là một trong những hoạt động có quy cách cao nhất. Một số Thiên y sư bên ngoài sẽ trở về tham gia.
- Cho nên, các phương diện trong viện đặc biệt nghiêm túc, rất ít khi có người bên ngoài xuất hiện, cho dù là những người có quan hệ tốt với Thiên Y Viện.
Nói đến đây, Vương Mịch nhìn Giang Nguyên một chút rồi nói:
- Bây giờ thì bác sĩ Giang đã hiểu tại sao chuyện anh xuất hiện ở đây lại được người ta chú ý nhiều như vậy.
Giang Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn mọi người chung quanh không ngừng ra vào, phát hiện tuổi tác của những người này còn khá trẻ, thậm chí ngoài bốn mươi cũng cực kỳ hiếm thấy.
Lập tức cười hỏi:
- Tại sao Thiên Y Viện toàn là người trẻ tuổi không vậy?
Vương Mịch cười nói:
- Bây giờ đến phòng ăn ăn cơm đại đa số đều là bác sĩ dưới cấp 3. Còn y sư thì phần lớn vẫn còn chưa về. Nếu không thì toàn gọi người ta mang thức ăn đến phòng.
Nghe xong, Giang Nguyên chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là thế.
- Vương Mịch, đây là ai vậy?
Lúc này, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy được một lão đồng chí. Vị lão đồng chí cũng nhìn thấy Giang Nguyên, còn có tấm thẻ trước ngực của hắn, có chút sửng sốt,
sau đó dừng bước mỉm cười hỏi Vương Mịch.
Nhìn vị lão đồng chí này đã có tóc bạc hai bên, Vương Mịch vội vàng dừng lại, cung kính trả lời:
- Lâm lão sư, đây chính là bác sĩ Giang mà La lão sư mời đến tham gia đại hội Thiên Y. Có thể sau đại hội sẽ gia nhập vào Thiên Y Viện chúng ta.
- Ồ, là La lão sư mời sao?
Ánh mắt của Lâm y sư hiện lên sự kinh ngạc, bắt đầu đánh giá Giang Nguyên.
Nhìn biểu hiện cung kính của Vương Mịch, Giang Nguyên cũng biết địa vị của vị Lâm y sư tại Thiên Y Viện này không thấp, lập tức mỉm cười gật đầu.
Nhìn động tác của Giang Nguyên, Lâm y sư nói:
- Tiểu Giang đúng là không tệ. Mười mấy năm qua, Thiên Y Viện chưa từng xuất hiện lời mời khách bên ngoài, thật không ngờ bác sĩ Tiểu Giang tuổi còn trẻ như thế lại được La y sư coi trọng. Không tệ, không tệ.
- Cảm ơn Lâm y sư đã khích lệ.
Giang Nguyên mỉm cười đáp lại.
- Ừm.
Nghe Giang Nguyên đáp, Lâm lão sư ừ một tiếng, sau đó cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Thấy Lâm y sư đã đi, Vương Mịch liền mang theo Giang Nguyên tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, Giang Nguyên vừa đi vừa cau mày, bởi vì hắn cảm giác vị Lâm y
sư đó dường như không hài lòng đối với hắn.
Nhưng Giang Nguyên cũng không để ý. Nơi nào thì cũng giống nhau, luôn xảy ra tình huống lão đồng chí cậy già lên mặt.
Hắn đi theo Vương Mịch tiến vào một hành lang.
Sau đó tiến vào một tiểu viện rất yên tĩnh. Đi vào bên trong là một đại sảnh, thấy La y sư đang ngồi trước một chiếc bàn tròn xem sách.
Lúc này Tôn Nghị cũng lắng lặng ngồi bên cạnh, dường như đang chờ đợi chuyện gì.
Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Đoạn đường đi qua, hắn có cảm giác mình giống như gấu mèo bị người ta quan sát, nhịn không được phải sờ mũi. Tuy nói gần đây cuộc sống của hắn vẫn thường như vậy, nhưng tóm lại, hắn vẫn cảm thấy có chút quái lạ.Nhìn Giang Nguyên dường như không được tự nhiên, Vương Mịch mỉm cười, giải thích:- Đừng để ý. Bọn họ chỉ là tò mò khi có người ngoài ở đây mà thôi. - Chẳng lẽ bình thường ở nơi này không có người ngoài vào sao? Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi.- Có nhưng ít lắm. Hơn nữa đầu năm mới lại càng ít.Vương Mịch nhún vai, sau đó cười nói:- Đại hội hàng năm của Thiên Y Viện chúng ta là một trong những hoạt động có quy cách cao nhất. Một số Thiên y sư bên ngoài sẽ trở về tham gia.- Cho nên, các phương diện trong viện đặc biệt nghiêm túc, rất ít khi có người bên ngoài xuất hiện, cho dù là những người có quan hệ tốt với Thiên Y Viện.Nói đến đây, Vương Mịch nhìn Giang Nguyên một chút rồi nói:- Bây giờ thì bác sĩ Giang đã hiểu tại sao chuyện anh xuất hiện ở đây lại được người ta chú ý nhiều như vậy.Giang Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn mọi người chung quanh không ngừng ra vào, phát hiện tuổi tác của những người này còn khá trẻ, thậm chí ngoài bốn mươi cũng cực kỳ hiếm thấy.Lập tức cười hỏi:- Tại sao Thiên Y Viện toàn là người trẻ tuổi không vậy?Vương Mịch cười nói:- Bây giờ đến phòng ăn ăn cơm đại đa số đều là bác sĩ dưới cấp 3. Còn y sư thì phần lớn vẫn còn chưa về. Nếu không thì toàn gọi người ta mang thức ăn đến phòng.Nghe xong, Giang Nguyên chậm rãi gật đầu:- Thì ra là thế.- Vương Mịch, đây là ai vậy?Lúc này, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy được một lão đồng chí. Vị lão đồng chí cũng nhìn thấy Giang Nguyên, còn có tấm thẻ trước ngực của hắn, có chút sửng sốt,sau đó dừng bước mỉm cười hỏi Vương Mịch.Nhìn vị lão đồng chí này đã có tóc bạc hai bên, Vương Mịch vội vàng dừng lại, cung kính trả lời:- Lâm lão sư, đây chính là bác sĩ Giang mà La lão sư mời đến tham gia đại hội Thiên Y. Có thể sau đại hội sẽ gia nhập vào Thiên Y Viện chúng ta.- Ồ, là La lão sư mời sao?Ánh mắt của Lâm y sư hiện lên sự kinh ngạc, bắt đầu đánh giá Giang Nguyên.Nhìn biểu hiện cung kính của Vương Mịch, Giang Nguyên cũng biết địa vị của vị Lâm y sư tại Thiên Y Viện này không thấp, lập tức mỉm cười gật đầu.Nhìn động tác của Giang Nguyên, Lâm y sư nói:- Tiểu Giang đúng là không tệ. Mười mấy năm qua, Thiên Y Viện chưa từng xuất hiện lời mời khách bên ngoài, thật không ngờ bác sĩ Tiểu Giang tuổi còn trẻ như thế lại được La y sư coi trọng. Không tệ, không tệ.- Cảm ơn Lâm y sư đã khích lệ.Giang Nguyên mỉm cười đáp lại.- Ừm.Nghe Giang Nguyên đáp, Lâm lão sư ừ một tiếng, sau đó cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.Thấy Lâm y sư đã đi, Vương Mịch liền mang theo Giang Nguyên tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, Giang Nguyên vừa đi vừa cau mày, bởi vì hắn cảm giác vị Lâm ysư đó dường như không hài lòng đối với hắn.Nhưng Giang Nguyên cũng không để ý. Nơi nào thì cũng giống nhau, luôn xảy ra tình huống lão đồng chí cậy già lên mặt.Hắn đi theo Vương Mịch tiến vào một hành lang.Sau đó tiến vào một tiểu viện rất yên tĩnh. Đi vào bên trong là một đại sảnh, thấy La y sư đang ngồi trước một chiếc bàn tròn xem sách.Lúc này Tôn Nghị cũng lắng lặng ngồi bên cạnh, dường như đang chờ đợi chuyện gì.