Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 986: C986: Thỉnh giáo

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- A!Nhìn hai người đột nhiên trở lại như cũ, vị bác sĩ cũng cảm thấy choáng váng. Không biết hai người có gặp phải quỷ hay không?- Mau gọi điện thoại cho ba của tôi, Lâm Hướng Tiền. Mau lên, tôi sợ, tôi sợ lắm. Mau lên.Lâm Mẫn hoảng sợ nhìn vị bác sĩ, lớn tiếng cầu cứu.- Lâm Hướng Tiền? Thị trưởng Lâm?Vị bác sĩ không giống như Giang Nguyên, nghe tên không biết là ai, vừa mới nghe xong, sắc mặt cả kinh. Vị cảnh sát giao thông bên cạnh cũng biến sắc. Y vừa mới tìm thấy giấy phép lái xe của người này, cũng họ Lâm.- Chẳng lẽ...Lập tức, vị cảnh sát giao thông không dám chậm trễ, móc điện thoại ra gọi điện báo cáo. Đây là công tử của Thị trưởng Lâm, không thể để xảy ra vấn đề gì được.Rất nhanh, mọi người liền xác định được thân phận của vị Lâm công tử này, trên xe cứu hộ liền nháo nhào.Giang Nguyên tất nhiên là không biết việc gì. Sau khi đưa hai người trở lại trường học, đã ngồi xe quay về phòng làm việc.Buổi tối, phòng làm việc yên tĩnh vô cùng. Giang Nguyên nhìn căn phòng tối om bên cạnh, liền biết Lưu Lạc Dương chỉ sợ đi chơi với bạn gái rồi. Còn phòng của Chủ nhiệm Trương cũng tối mù, xem ra cũng không có ở nhà.Nếu không cần chào hỏi bọn họ, Giang Nguyên cảm thấy yên tĩnh hơn. Hắn tắm rửa một cái, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.Tắm rửa xong, Giang Nguyên trở lại giường, lấy cái bình nhỏ đựng Vân Tuyền Đan, đổ một viên ra tay, đang định bỏ vào trong miệng, đột nhiên có chút do dự, thở dài một hơi rồi thả viên thuốc vào lại trong bình, sau đó móc ra bình Tham Linh Hoàn, lấy ra một viên bỏ vào miệng.Cảm nhận Tham Linh Hoàn hóa thành một dòng nước chảy xuống yết hầu, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hất ra, sau đó nằm xuống.Nhưng hắn cũng không nhầm mắt mà bắt đầu suy nghĩ, Lúc trước, hắn liều lĩnh, thậm chí lãng phí một số dược lực cũng muốn kiên trì dùng Vân Tuyền Đan, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô gái tên Sơn Trường.Nếu bây giờ đối phương đã tìm hân, hắn có tiếp. tục dùng Vân Tuyền Đan nữa cũng không có ý nghĩa.Nhưng, cho dù hắn lo lắng, cũng không muốn cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao, cô gái kia cũng vì hắn mà đến, hơn nữa còn đáng sợ đến như vậy, Giang Nguyên thật không tự tin đối mặt với người phụ nữ như thếNếu như có thể, hẳn thật sự muốn mặc kệ hết thảy, chạy trước cái đã. Nhưng bây giờ hắn trốn cũng không dám trốn. Cảm giác ở trong nội tâm nói cho hẳn biết, cô gái này rất đáng sợ. Một thân sát khí, còn có mùi máu tươi lờ mờ, tuyệt đối không phải là giả.Nếu hẳn chỉ có một mình, bỏ trốn sẽ dễ dàng, nhưng đối phương đã chú ý đến Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn đưa ra yêu cầu cho hai cô, ý tứ trong đó là có thể hiểu.Giang Nguyên nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu, rốt cuộc đưa ra quyết định, ngày mai hẳn vẫn đi uống trà. Nếu như không đến thời khắc cuối cùng, hẳn sẽ không cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao lai lịch đối phương còn chưa rõ ràng.Sáng hôm sau, Giang Nguyên thức dậy, cảm nhận được một tin tức hiện ra trong đầu, chậm rãi thở hắt ra. Tham Linh Hoàn yếu hơn so với Vân Tuyền Đan không ít, Nhưng dược tính của nó cũng xem như giảm xóc, không đến mức lăng phí Vân Tuyền Đan.Ăn sáng xong, Giang Nguyên đang định qua chỗ Hồ lão hỗ trợ, nhưng bị Chủ nhiệm Trương gọi lại:- Giang Nguyên, đừng chạy loạn nữa. Cả ngày. không thấy cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu nghiên cứu và kiểm tra các báo cáo của cục Y tế địa phương, đồng thời tiến hành đối chiếu lại các trường hợp này.- Vâng.Giang Nguyên biết rõ, đây là một trong những công việc cơ bản nhất của phòng làm việc. Bình thường đều do Chủ nhiệm Trương tự mình xử lý, Nhưng nếu đã giao cho hẳn thực tập, hẳn lập tức nhận lời. Dù sao buổi chiều mới đi uống trà, hẳn trước tiên nên xử lý công việc, tránh cho Chủ nhiệm Trương ngày nào cũng nhìn hân không vừa mắt.Lập tức đi theo Chủ nhiệm Trương vào phòng làm việc. Giang Nguyên do dự một chút rồi hỏi:- Chủ nhiệm Trương, có thể hỏi anh một vấn đề được không?- Vấn đề gì?Nghe Giang Nguyên hỏi có chuyện cần thỉnh giáo, Chủ nhiệm Trương vui vẻ gật đầu:- Nói đi.Thấy giọng nói vui vẻ của Chủ nhiệm Trương, cũng không từ chối, Giang Nguyên âm thầm mỉm cười, quả nhiên là đã làm đúng. Đối với người như Chủ nhiệm Trương, chỉ cần khách sáo với y một chút, ứng phó sẽ rất đơn giản, lập tức nói- Xin hỏi anh có từng nghe qua người tên Sơn Trường không?- Sơn Trường?Chủ nhiệm Trương có chút sửng sốt.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- A!

Nhìn hai người đột nhiên trở lại như cũ, vị bác sĩ cũng cảm thấy choáng váng. Không biết hai người có gặp phải quỷ hay không?

- Mau gọi điện thoại cho ba của tôi, Lâm Hướng Tiền. Mau lên, tôi sợ, tôi sợ lắm. Mau lên.

Lâm Mẫn hoảng sợ nhìn vị bác sĩ, lớn tiếng cầu cứu.

- Lâm Hướng Tiền? Thị trưởng Lâm?

Vị bác sĩ không giống như Giang Nguyên, nghe tên không biết là ai, vừa mới nghe xong, sắc mặt cả kinh. Vị cảnh sát giao thông bên cạnh cũng biến sắc. Y vừa mới tìm thấy giấy phép lái xe của người này, cũng họ Lâm.

- Chẳng lẽ...

Lập tức, vị cảnh sát giao thông không dám chậm trễ, móc điện thoại ra gọi điện báo cáo. Đây là công tử của Thị trưởng Lâm, không thể để xảy ra vấn đề gì được.

Rất nhanh, mọi người liền xác định được thân phận của vị Lâm công tử này, trên xe cứu hộ liền nháo nhào.

Giang Nguyên tất nhiên là không biết việc gì. Sau khi đưa hai người trở lại trường học, đã ngồi xe quay về phòng làm việc.

Buổi tối, phòng làm việc yên tĩnh vô cùng. Giang Nguyên nhìn căn phòng tối om bên cạnh, liền biết Lưu Lạc Dương chỉ sợ đi chơi với bạn gái rồi. Còn phòng của Chủ nhiệm Trương cũng tối mù, xem ra cũng không có ở nhà.

Nếu không cần chào hỏi bọn họ, Giang Nguyên cảm thấy yên tĩnh hơn. Hắn tắm rửa một cái, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Tắm rửa xong, Giang Nguyên trở lại giường, lấy cái bình nhỏ đựng Vân Tuyền Đan, đổ một viên ra tay, đang định bỏ vào trong miệng, đột nhiên có chút do dự, thở dài một hơi rồi thả viên thuốc vào lại trong bình, sau đó móc ra bình Tham Linh Hoàn, lấy ra một viên bỏ vào miệng.

Cảm nhận Tham Linh Hoàn hóa thành một dòng nước chảy xuống yết hầu, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hất ra, sau đó nằm xuống.

Nhưng hắn cũng không nhầm mắt mà bắt đầu suy nghĩ, Lúc trước, hắn liều lĩnh, thậm chí lãng phí một số dược lực cũng muốn kiên trì dùng Vân Tuyền Đan, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô gái tên Sơn Trường.

Nếu bây giờ đối phương đã tìm hân, hắn có tiếp. tục dùng Vân Tuyền Đan nữa cũng không có ý nghĩa.

Nhưng, cho dù hắn lo lắng, cũng không muốn cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao, cô gái kia cũng vì hắn mà đến, hơn nữa còn đáng sợ đến như vậy, Giang Nguyên thật không tự tin đối mặt với người phụ nữ như thế

Nếu như có thể, hẳn thật sự muốn mặc kệ hết thảy, chạy trước cái đã. Nhưng bây giờ hắn trốn cũng không dám trốn. Cảm giác ở trong nội tâm nói cho hẳn biết, cô gái này rất đáng sợ. Một thân sát khí, còn có mùi máu tươi lờ mờ, tuyệt đối không phải là giả.

Nếu hẳn chỉ có một mình, bỏ trốn sẽ dễ dàng, nhưng đối phương đã chú ý đến Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn đưa ra yêu cầu cho hai cô, ý tứ trong đó là có thể hiểu.

Giang Nguyên nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu, rốt cuộc đưa ra quyết định, ngày mai hẳn vẫn đi uống trà. Nếu như không đến thời khắc cuối cùng, hẳn sẽ không cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao lai lịch đối phương còn chưa rõ ràng.

Sáng hôm sau, Giang Nguyên thức dậy, cảm nhận được một tin tức hiện ra trong đầu, chậm rãi thở hắt ra. Tham Linh Hoàn yếu hơn so với Vân Tuyền Đan không ít, Nhưng dược tính của nó cũng xem như giảm xóc, không đến mức lăng phí Vân Tuyền Đan.

Ăn sáng xong, Giang Nguyên đang định qua chỗ Hồ lão hỗ trợ, nhưng bị Chủ nhiệm Trương gọi lại:

- Giang Nguyên, đừng chạy loạn nữa. Cả ngày. không thấy cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu nghiên cứu và kiểm tra các báo cáo của cục Y tế địa phương, đồng thời tiến hành đối chiếu lại các trường hợp này.

- Vâng.

Giang Nguyên biết rõ, đây là một trong những công việc cơ bản nhất của phòng làm việc. Bình thường đều do Chủ nhiệm Trương tự mình xử lý, Nhưng nếu đã giao cho hẳn thực tập, hẳn lập tức nhận lời. Dù sao buổi chiều mới đi uống trà, hẳn trước tiên nên xử lý công việc, tránh cho Chủ nhiệm Trương ngày nào cũng nhìn hân không vừa mắt.

Lập tức đi theo Chủ nhiệm Trương vào phòng làm việc. Giang Nguyên do dự một chút rồi hỏi:

- Chủ nhiệm Trương, có thể hỏi anh một vấn đề được không?

- Vấn đề gì?

Nghe Giang Nguyên hỏi có chuyện cần thỉnh giáo, Chủ nhiệm Trương vui vẻ gật đầu:

- Nói đi.

Thấy giọng nói vui vẻ của Chủ nhiệm Trương, cũng không từ chối, Giang Nguyên âm thầm mỉm cười, quả nhiên là đã làm đúng. Đối với người như Chủ nhiệm Trương, chỉ cần khách sáo với y một chút, ứng phó sẽ rất đơn giản, lập tức nói

- Xin hỏi anh có từng nghe qua người tên Sơn Trường không?

- Sơn Trường?

Chủ nhiệm Trương có chút sửng sốt.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- A!Nhìn hai người đột nhiên trở lại như cũ, vị bác sĩ cũng cảm thấy choáng váng. Không biết hai người có gặp phải quỷ hay không?- Mau gọi điện thoại cho ba của tôi, Lâm Hướng Tiền. Mau lên, tôi sợ, tôi sợ lắm. Mau lên.Lâm Mẫn hoảng sợ nhìn vị bác sĩ, lớn tiếng cầu cứu.- Lâm Hướng Tiền? Thị trưởng Lâm?Vị bác sĩ không giống như Giang Nguyên, nghe tên không biết là ai, vừa mới nghe xong, sắc mặt cả kinh. Vị cảnh sát giao thông bên cạnh cũng biến sắc. Y vừa mới tìm thấy giấy phép lái xe của người này, cũng họ Lâm.- Chẳng lẽ...Lập tức, vị cảnh sát giao thông không dám chậm trễ, móc điện thoại ra gọi điện báo cáo. Đây là công tử của Thị trưởng Lâm, không thể để xảy ra vấn đề gì được.Rất nhanh, mọi người liền xác định được thân phận của vị Lâm công tử này, trên xe cứu hộ liền nháo nhào.Giang Nguyên tất nhiên là không biết việc gì. Sau khi đưa hai người trở lại trường học, đã ngồi xe quay về phòng làm việc.Buổi tối, phòng làm việc yên tĩnh vô cùng. Giang Nguyên nhìn căn phòng tối om bên cạnh, liền biết Lưu Lạc Dương chỉ sợ đi chơi với bạn gái rồi. Còn phòng của Chủ nhiệm Trương cũng tối mù, xem ra cũng không có ở nhà.Nếu không cần chào hỏi bọn họ, Giang Nguyên cảm thấy yên tĩnh hơn. Hắn tắm rửa một cái, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.Tắm rửa xong, Giang Nguyên trở lại giường, lấy cái bình nhỏ đựng Vân Tuyền Đan, đổ một viên ra tay, đang định bỏ vào trong miệng, đột nhiên có chút do dự, thở dài một hơi rồi thả viên thuốc vào lại trong bình, sau đó móc ra bình Tham Linh Hoàn, lấy ra một viên bỏ vào miệng.Cảm nhận Tham Linh Hoàn hóa thành một dòng nước chảy xuống yết hầu, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hất ra, sau đó nằm xuống.Nhưng hắn cũng không nhầm mắt mà bắt đầu suy nghĩ, Lúc trước, hắn liều lĩnh, thậm chí lãng phí một số dược lực cũng muốn kiên trì dùng Vân Tuyền Đan, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô gái tên Sơn Trường.Nếu bây giờ đối phương đã tìm hân, hắn có tiếp. tục dùng Vân Tuyền Đan nữa cũng không có ý nghĩa.Nhưng, cho dù hắn lo lắng, cũng không muốn cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao, cô gái kia cũng vì hắn mà đến, hơn nữa còn đáng sợ đến như vậy, Giang Nguyên thật không tự tin đối mặt với người phụ nữ như thếNếu như có thể, hẳn thật sự muốn mặc kệ hết thảy, chạy trước cái đã. Nhưng bây giờ hắn trốn cũng không dám trốn. Cảm giác ở trong nội tâm nói cho hẳn biết, cô gái này rất đáng sợ. Một thân sát khí, còn có mùi máu tươi lờ mờ, tuyệt đối không phải là giả.Nếu hẳn chỉ có một mình, bỏ trốn sẽ dễ dàng, nhưng đối phương đã chú ý đến Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn đưa ra yêu cầu cho hai cô, ý tứ trong đó là có thể hiểu.Giang Nguyên nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu, rốt cuộc đưa ra quyết định, ngày mai hẳn vẫn đi uống trà. Nếu như không đến thời khắc cuối cùng, hẳn sẽ không cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao lai lịch đối phương còn chưa rõ ràng.Sáng hôm sau, Giang Nguyên thức dậy, cảm nhận được một tin tức hiện ra trong đầu, chậm rãi thở hắt ra. Tham Linh Hoàn yếu hơn so với Vân Tuyền Đan không ít, Nhưng dược tính của nó cũng xem như giảm xóc, không đến mức lăng phí Vân Tuyền Đan.Ăn sáng xong, Giang Nguyên đang định qua chỗ Hồ lão hỗ trợ, nhưng bị Chủ nhiệm Trương gọi lại:- Giang Nguyên, đừng chạy loạn nữa. Cả ngày. không thấy cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu nghiên cứu và kiểm tra các báo cáo của cục Y tế địa phương, đồng thời tiến hành đối chiếu lại các trường hợp này.- Vâng.Giang Nguyên biết rõ, đây là một trong những công việc cơ bản nhất của phòng làm việc. Bình thường đều do Chủ nhiệm Trương tự mình xử lý, Nhưng nếu đã giao cho hẳn thực tập, hẳn lập tức nhận lời. Dù sao buổi chiều mới đi uống trà, hẳn trước tiên nên xử lý công việc, tránh cho Chủ nhiệm Trương ngày nào cũng nhìn hân không vừa mắt.Lập tức đi theo Chủ nhiệm Trương vào phòng làm việc. Giang Nguyên do dự một chút rồi hỏi:- Chủ nhiệm Trương, có thể hỏi anh một vấn đề được không?- Vấn đề gì?Nghe Giang Nguyên hỏi có chuyện cần thỉnh giáo, Chủ nhiệm Trương vui vẻ gật đầu:- Nói đi.Thấy giọng nói vui vẻ của Chủ nhiệm Trương, cũng không từ chối, Giang Nguyên âm thầm mỉm cười, quả nhiên là đã làm đúng. Đối với người như Chủ nhiệm Trương, chỉ cần khách sáo với y một chút, ứng phó sẽ rất đơn giản, lập tức nói- Xin hỏi anh có từng nghe qua người tên Sơn Trường không?- Sơn Trường?Chủ nhiệm Trương có chút sửng sốt.

Chương 986: C986: Thỉnh giáo