Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 1029: C1029: Tôi muốn nói chuyện với bọn họ

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Giang Nguyên, cậu thật sự phải đi sao? Cái này không nên miễn cưỡng. Mấy năm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, cũng đã đến lúc phải...Mặc dù đã đưa đến sân bay, nhưng vẻ mặt của Tỉnh trưởng Bạch vẫn cảm khái nhìn Giang Nguyên, khuyên nhủ:- Kỳ thật thì không cần phải như thế.Nhìn vẻ mặt chân thành của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên cười nói:- Tỉnh trưởng cứ yên tâm đi. Tôi nợ ngài một nhân tình, nhất định sẽ trả lại cho ngài.Nói đến đây, nhìn Tỉnh trưởng Bạch sắp lên tiếng, Giang Nguyên gật đầu nói:- Tôi cũng chỉ là cố hết sức thôi. Yên tâm đi, đến giờ tôi lên máy bay rồi.Nhìn Giang Nguyên chậm rãi bước lên lầu, gương mặt Tỉnh trưởng Bạch tràn đầy phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài.- Tỉnh trưởng, Giang...Tổ trưởng Giang thật có thể...Thư ký một bên nhìn Giang Nguyên biến mất trên lầu, nhịn không được nhìn Tỉnh trưởng, do dự một chút rồi nói.Tỉnh trưởng Bạch lắng lặng nhìn lên cầu thang đã không còn bóng người, lắc đầu nói:- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, không biết đâu.Đúng vậy, không người nào biết lần này Giang Nguyên đến Bắc Kinh có thể thành công hay không Bởi vì nó không có khả năng. Nếu không phải hiểu rõ Giang Nguyên, hơn nữa tăng tầng lớp lớp sau lưng hẳn khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm. Tỉnh trưởng Bạch cũng không có khả năng nói không biết mà nói thẳng là không có khả năng.Thấy Giang Nguyên lù lù xuất hiện, Dương lão có chút giật mình, nhưng nhìn thấy hẳn, Dương lão vẫn rất vui, nhưng rất nhanh đã không còn vui nữa- Cái gì? Cậu nói cái gì?Nghe Giang Nguyên nói, Dương lão choáng váng, hỏi:- Giang Nguyên, cậu không phải đang nói chơi với tôi chứ?Giang Nguyên nghiêm túc lắc đầu:- Đương nhiên là không phải rồi.- Không phải nói chơi? Vậy cậu đúng là có dũng khí đấy.Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Dương lão không nhịn được mà mỉm cười:- Cậu có biết chuyện cậu nói là không thể hay không?Nhìn nụ cười khổ của Dương lão, Giang Nguyên lắc đầu:- Có thể. Nếu không thì cháu cũng không đến đây.Nghe Giang Nguyên nói, rồi lại nhìn gương mặt nghiêm túc của hẳn, lúc này Dương lão mới ý thức được, Giang Nguyên là thật sự làm được, sắc mặt dần đần ngưng trọng, nói:- Cậu thật sự muốn làm như vậy?- Vâng.Giang Nguyên gật đầu:- Nâng Tỉnh trưởng Bạch lên một cấp, điều Lâm Hướng Tiền đi.Dương lão yên lặng nhìn Giang Nguyên một hồi, sau đó nói:- Điều Lâm Hướng Tiền đi thì không khó, nhưng cân nhắc thêm một bậc cho Tỉnh trưởng tỉnh Nam thì rất khó.- Cháu biết là rất khó, cho nên cháu định tìm mấy vị kia để nói chuyện.Khương lão vừa mới trở lại phòng, bưng chén thuốc mà người hầu mang đến đưa lên miệng, vừa mới uống được hai ngụm thì thấy thư ký cầm điện thoại vào.Nhìn vẻ mặt cổ quái của thư ký, Khương lão. không nhanh không chậm uống hết chén thuốc, sau đó mới hỏi:- Chuyện gì?- Khương lão, vị kia...Tổ trưởng Giang muốn nói chuyện với ngài.Vẻ mặt thư ký có chút cổ quái, hơn nữa giọng nói cũng không được tự nhiên.- Tổ trưởng Giang Nguyên?Khương lão cau mày, dường như chưa nhớ ra là ai.- Là vị tổ trưởng của tiểu tổ lãnh đạo dịch bệnh đó.Thư ký cầm điện thoại, nhỏ giọng nhắc nhở. truyen bac chien- Ồ.Nghe thư ký nói, Khương lão bừng tỉnh. Nếu thư. ký không đề cập đến, ông thật không nhớ Giang Nguyên là ai, nhưng rồi lại cảm thấy kinh ngạc:- Hắn tìm tôi có việc gì?- Cậu ấy không nói.Thư ký lắc đầu, cười nói- Có muốn tiếp chuyện hay không ạ? Hay nói ngài đang ngủ?- Không sao, cứ đưa điện thoại cho tôiThư ký tưởng rằng Khương lão sẽ lắc đầu, nhưng không nghĩ đến Khương lão lại nghe điện thoại của Giang Nguyên.Thư ký cẩn thận đưa điện thoại sang, nhưng ánh mắt lại tràn đầy nghĩ hoặc. Giang Nguyên may mắn trở thành Phó tổ trưởng tiểu tổ lãnh đạo phòng chống dịch bệnh, tại sao lại gọi điện thoại cho Khương lão? Ấn tượng của Khương lão đối với hẳn cũng không sâu, nhưng tại sao lại nghe điện thoại của hắn?Đương nhiên, y chỉ dám chôn suy nghĩ đó ở trong đầu, một chút cũng không dám hỏi.Khương lão nghe điện thoại, bình tĩnh lên tiếng:- Giang Nguyên, tìm tôi có việc gì?Thư ký một bên nhìn nụ cười trên gương mặt Khương lão, còn có giọng điệu thân cận, rốt cuộc ngây. ra, thật không biết phải biểu hiện như thế nào.- Cậu nói cái gì?Nụ cười trên gương mặt Khương lão chợt tắt đi:- Không được, điều này sao có thể?Nghe Khương lão cự tuyệt, thư ký một lần nữa ngây người. Rốt cuộc là Giang Nguyên đã yêu cầu Khương lão chuyện gì? Tại sao lại khiến cho Khương lão có biểu hiện như vậy? Giọng điệu này của Khương lão không giống như đang bàn chuyện với người bên dưới, ngược lại giống như trò chuyện với mấy vị đồng liêu thì đúng hơn.

- Giang Nguyên, cậu thật sự phải đi sao? Cái này không nên miễn cưỡng. Mấy năm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, cũng đã đến lúc phải...

Mặc dù đã đưa đến sân bay, nhưng vẻ mặt của Tỉnh trưởng Bạch vẫn cảm khái nhìn Giang Nguyên, khuyên nhủ:

- Kỳ thật thì không cần phải như thế.

Nhìn vẻ mặt chân thành của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên cười nói:

- Tỉnh trưởng cứ yên tâm đi. Tôi nợ ngài một nhân tình, nhất định sẽ trả lại cho ngài.

Nói đến đây, nhìn Tỉnh trưởng Bạch sắp lên tiếng, Giang Nguyên gật đầu nói:

- Tôi cũng chỉ là cố hết sức thôi. Yên tâm đi, đến giờ tôi lên máy bay rồi.

Nhìn Giang Nguyên chậm rãi bước lên lầu, gương mặt Tỉnh trưởng Bạch tràn đầy phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài.

- Tỉnh trưởng, Giang...Tổ trưởng Giang thật có thể...

Thư ký một bên nhìn Giang Nguyên biến mất trên lầu, nhịn không được nhìn Tỉnh trưởng, do dự một chút rồi nói.

Tỉnh trưởng Bạch lắng lặng nhìn lên cầu thang đã không còn bóng người, lắc đầu nói:

- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, không biết đâu.

Đúng vậy, không người nào biết lần này Giang Nguyên đến Bắc Kinh có thể thành công hay không Bởi vì nó không có khả năng. Nếu không phải hiểu rõ Giang Nguyên, hơn nữa tăng tầng lớp lớp sau lưng hẳn khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm. Tỉnh trưởng Bạch cũng không có khả năng nói không biết mà nói thẳng là không có khả năng.

Thấy Giang Nguyên lù lù xuất hiện, Dương lão có chút giật mình, nhưng nhìn thấy hẳn, Dương lão vẫn rất vui, nhưng rất nhanh đã không còn vui nữa

- Cái gì? Cậu nói cái gì?

Nghe Giang Nguyên nói, Dương lão choáng váng, hỏi:

- Giang Nguyên, cậu không phải đang nói chơi với tôi chứ?

Giang Nguyên nghiêm túc lắc đầu:

- Đương nhiên là không phải rồi.

- Không phải nói chơi? Vậy cậu đúng là có dũng khí đấy.

Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Dương lão không nhịn được mà mỉm cười:

- Cậu có biết chuyện cậu nói là không thể hay không?

Nhìn nụ cười khổ của Dương lão, Giang Nguyên lắc đầu:

- Có thể. Nếu không thì cháu cũng không đến đây.

Nghe Giang Nguyên nói, rồi lại nhìn gương mặt nghiêm túc của hẳn, lúc này Dương lão mới ý thức được, Giang Nguyên là thật sự làm được, sắc mặt dần đần ngưng trọng, nói:

- Cậu thật sự muốn làm như vậy?

- Vâng.

Giang Nguyên gật đầu:

- Nâng Tỉnh trưởng Bạch lên một cấp, điều Lâm Hướng Tiền đi.

Dương lão yên lặng nhìn Giang Nguyên một hồi, sau đó nói:

- Điều Lâm Hướng Tiền đi thì không khó, nhưng cân nhắc thêm một bậc cho Tỉnh trưởng tỉnh Nam thì rất khó.

- Cháu biết là rất khó, cho nên cháu định tìm mấy vị kia để nói chuyện.

Khương lão vừa mới trở lại phòng, bưng chén thuốc mà người hầu mang đến đưa lên miệng, vừa mới uống được hai ngụm thì thấy thư ký cầm điện thoại vào.

Nhìn vẻ mặt cổ quái của thư ký, Khương lão. không nhanh không chậm uống hết chén thuốc, sau đó mới hỏi:

- Chuyện gì?

- Khương lão, vị kia...Tổ trưởng Giang muốn nói chuyện với ngài.

Vẻ mặt thư ký có chút cổ quái, hơn nữa giọng nói cũng không được tự nhiên.

- Tổ trưởng Giang Nguyên?

Khương lão cau mày, dường như chưa nhớ ra là ai.

- Là vị tổ trưởng của tiểu tổ lãnh đạo dịch bệnh đó.

Thư ký cầm điện thoại, nhỏ giọng nhắc nhở. truyen bac chien

- Ồ.

Nghe thư ký nói, Khương lão bừng tỉnh. Nếu thư. ký không đề cập đến, ông thật không nhớ Giang Nguyên là ai, nhưng rồi lại cảm thấy kinh ngạc:

- Hắn tìm tôi có việc gì?

- Cậu ấy không nói.

Thư ký lắc đầu, cười nói

- Có muốn tiếp chuyện hay không ạ? Hay nói ngài đang ngủ?

- Không sao, cứ đưa điện thoại cho tôi

Thư ký tưởng rằng Khương lão sẽ lắc đầu, nhưng không nghĩ đến Khương lão lại nghe điện thoại của Giang Nguyên.

Thư ký cẩn thận đưa điện thoại sang, nhưng ánh mắt lại tràn đầy nghĩ hoặc. Giang Nguyên may mắn trở thành Phó tổ trưởng tiểu tổ lãnh đạo phòng chống dịch bệnh, tại sao lại gọi điện thoại cho Khương lão? Ấn tượng của Khương lão đối với hẳn cũng không sâu, nhưng tại sao lại nghe điện thoại của hắn?

Đương nhiên, y chỉ dám chôn suy nghĩ đó ở trong đầu, một chút cũng không dám hỏi.

Khương lão nghe điện thoại, bình tĩnh lên tiếng:

- Giang Nguyên, tìm tôi có việc gì?

Thư ký một bên nhìn nụ cười trên gương mặt Khương lão, còn có giọng điệu thân cận, rốt cuộc ngây. ra, thật không biết phải biểu hiện như thế nào.

- Cậu nói cái gì?

Nụ cười trên gương mặt Khương lão chợt tắt đi:

- Không được, điều này sao có thể?

Nghe Khương lão cự tuyệt, thư ký một lần nữa ngây người. Rốt cuộc là Giang Nguyên đã yêu cầu Khương lão chuyện gì? Tại sao lại khiến cho Khương lão có biểu hiện như vậy? Giọng điệu này của Khương lão không giống như đang bàn chuyện với người bên dưới, ngược lại giống như trò chuyện với mấy vị đồng liêu thì đúng hơn.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… - Giang Nguyên, cậu thật sự phải đi sao? Cái này không nên miễn cưỡng. Mấy năm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, cũng đã đến lúc phải...Mặc dù đã đưa đến sân bay, nhưng vẻ mặt của Tỉnh trưởng Bạch vẫn cảm khái nhìn Giang Nguyên, khuyên nhủ:- Kỳ thật thì không cần phải như thế.Nhìn vẻ mặt chân thành của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên cười nói:- Tỉnh trưởng cứ yên tâm đi. Tôi nợ ngài một nhân tình, nhất định sẽ trả lại cho ngài.Nói đến đây, nhìn Tỉnh trưởng Bạch sắp lên tiếng, Giang Nguyên gật đầu nói:- Tôi cũng chỉ là cố hết sức thôi. Yên tâm đi, đến giờ tôi lên máy bay rồi.Nhìn Giang Nguyên chậm rãi bước lên lầu, gương mặt Tỉnh trưởng Bạch tràn đầy phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài.- Tỉnh trưởng, Giang...Tổ trưởng Giang thật có thể...Thư ký một bên nhìn Giang Nguyên biến mất trên lầu, nhịn không được nhìn Tỉnh trưởng, do dự một chút rồi nói.Tỉnh trưởng Bạch lắng lặng nhìn lên cầu thang đã không còn bóng người, lắc đầu nói:- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, không biết đâu.Đúng vậy, không người nào biết lần này Giang Nguyên đến Bắc Kinh có thể thành công hay không Bởi vì nó không có khả năng. Nếu không phải hiểu rõ Giang Nguyên, hơn nữa tăng tầng lớp lớp sau lưng hẳn khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm. Tỉnh trưởng Bạch cũng không có khả năng nói không biết mà nói thẳng là không có khả năng.Thấy Giang Nguyên lù lù xuất hiện, Dương lão có chút giật mình, nhưng nhìn thấy hẳn, Dương lão vẫn rất vui, nhưng rất nhanh đã không còn vui nữa- Cái gì? Cậu nói cái gì?Nghe Giang Nguyên nói, Dương lão choáng váng, hỏi:- Giang Nguyên, cậu không phải đang nói chơi với tôi chứ?Giang Nguyên nghiêm túc lắc đầu:- Đương nhiên là không phải rồi.- Không phải nói chơi? Vậy cậu đúng là có dũng khí đấy.Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Dương lão không nhịn được mà mỉm cười:- Cậu có biết chuyện cậu nói là không thể hay không?Nhìn nụ cười khổ của Dương lão, Giang Nguyên lắc đầu:- Có thể. Nếu không thì cháu cũng không đến đây.Nghe Giang Nguyên nói, rồi lại nhìn gương mặt nghiêm túc của hẳn, lúc này Dương lão mới ý thức được, Giang Nguyên là thật sự làm được, sắc mặt dần đần ngưng trọng, nói:- Cậu thật sự muốn làm như vậy?- Vâng.Giang Nguyên gật đầu:- Nâng Tỉnh trưởng Bạch lên một cấp, điều Lâm Hướng Tiền đi.Dương lão yên lặng nhìn Giang Nguyên một hồi, sau đó nói:- Điều Lâm Hướng Tiền đi thì không khó, nhưng cân nhắc thêm một bậc cho Tỉnh trưởng tỉnh Nam thì rất khó.- Cháu biết là rất khó, cho nên cháu định tìm mấy vị kia để nói chuyện.Khương lão vừa mới trở lại phòng, bưng chén thuốc mà người hầu mang đến đưa lên miệng, vừa mới uống được hai ngụm thì thấy thư ký cầm điện thoại vào.Nhìn vẻ mặt cổ quái của thư ký, Khương lão. không nhanh không chậm uống hết chén thuốc, sau đó mới hỏi:- Chuyện gì?- Khương lão, vị kia...Tổ trưởng Giang muốn nói chuyện với ngài.Vẻ mặt thư ký có chút cổ quái, hơn nữa giọng nói cũng không được tự nhiên.- Tổ trưởng Giang Nguyên?Khương lão cau mày, dường như chưa nhớ ra là ai.- Là vị tổ trưởng của tiểu tổ lãnh đạo dịch bệnh đó.Thư ký cầm điện thoại, nhỏ giọng nhắc nhở. truyen bac chien- Ồ.Nghe thư ký nói, Khương lão bừng tỉnh. Nếu thư. ký không đề cập đến, ông thật không nhớ Giang Nguyên là ai, nhưng rồi lại cảm thấy kinh ngạc:- Hắn tìm tôi có việc gì?- Cậu ấy không nói.Thư ký lắc đầu, cười nói- Có muốn tiếp chuyện hay không ạ? Hay nói ngài đang ngủ?- Không sao, cứ đưa điện thoại cho tôiThư ký tưởng rằng Khương lão sẽ lắc đầu, nhưng không nghĩ đến Khương lão lại nghe điện thoại của Giang Nguyên.Thư ký cẩn thận đưa điện thoại sang, nhưng ánh mắt lại tràn đầy nghĩ hoặc. Giang Nguyên may mắn trở thành Phó tổ trưởng tiểu tổ lãnh đạo phòng chống dịch bệnh, tại sao lại gọi điện thoại cho Khương lão? Ấn tượng của Khương lão đối với hẳn cũng không sâu, nhưng tại sao lại nghe điện thoại của hắn?Đương nhiên, y chỉ dám chôn suy nghĩ đó ở trong đầu, một chút cũng không dám hỏi.Khương lão nghe điện thoại, bình tĩnh lên tiếng:- Giang Nguyên, tìm tôi có việc gì?Thư ký một bên nhìn nụ cười trên gương mặt Khương lão, còn có giọng điệu thân cận, rốt cuộc ngây. ra, thật không biết phải biểu hiện như thế nào.- Cậu nói cái gì?Nụ cười trên gương mặt Khương lão chợt tắt đi:- Không được, điều này sao có thể?Nghe Khương lão cự tuyệt, thư ký một lần nữa ngây người. Rốt cuộc là Giang Nguyên đã yêu cầu Khương lão chuyện gì? Tại sao lại khiến cho Khương lão có biểu hiện như vậy? Giọng điệu này của Khương lão không giống như đang bàn chuyện với người bên dưới, ngược lại giống như trò chuyện với mấy vị đồng liêu thì đúng hơn.

Chương 1029: C1029: Tôi muốn nói chuyện với bọn họ