Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1761

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Phạm tướng quân ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt.Ông ấy biết Khánh Hoài không dám gạt mình chuyện này, cũng không cần thiết phải làm thế.Hơn nữa ông ấy quả thật khá lâu rồi không nhận được thư nhà của vợ.Nghĩ đến có khả năng người nhà của mình đã gặp chuyện không may, Phạm tướng quân siết chặt nằm đấm, cũng có ý nghĩ giống Khánh Hoài.Người nhà đều bị giết, còn canh giữ biên giới gì nữa, dẫn binh đến về lại, tìm Hoàng đế chết tiệt hỏi cho ra lẽ mới đúng.Nhưng sau khi đứng dậy, Phạm tướng quân lại do dự.Quân Trấn Bắc chỉ có hai đội quân có thể chiến đấu là quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, nếu họ rút về thì Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu sẽ mở cửa hoàn toàn cho người Đảng Hạng.“Khánh Hoài, cậu bình tĩnh một chút, đừng vội rút quân về như thế...“Người nhà ở kinh thành của ông đây đều chết hết rồi, ngài bảo ta bình tĩnh?”Phạm tướng quân mới nói được một nửa đã bị Khánh Hoài ngắt lời: “Ngài bảo ta bình tĩnh thế nào?”“Ta biết, bây giờ ta cũng chỉ ước có thể dẫn quân về g**t ch*t tên bạo chúa giết vua giết cha Trần Chinh này, nhưng Khánh Hoài à, cậu đừng quên, chúng ta là quân nhân ở biên cương, nếu rút lui như vậy, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đánh đến thì làm sao?”Phạm tướng quân cũng rất kích động, chỉ về hướng thành Vị Châu, hét lớn: “Cậu nhẫn tâm để người dân Tây Bắc bị Đảng Hạng giẫm đạp sao?”Nghe thế Khánh Hoài sửng sốt.Một bên khác của Thanh Thủy Cốc là đại doanh của người Đảng Hạng, quanh năm đều có gần cả vạn ky binh Đảng Hạng canh gác.Một khi những người này vượt qua Thanh Thủy Cốc thì đó sẽ là tai họa với người dân Tây Bắc.Phạm tướng quân thấy Khánh Hoài do dự, vội nói tiếp: “Khánh Hoài, cậu đợi ta ba ngày, ta lập tức phái người thay quân Thiết Lâm, cậu thấy thế có được không?”Thanh Hoài suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ đợi ngài ba ngày, đến lúc đó, ngài có phái người tiếp quản hay không, ta đều sẽ rút quân về kinh thành”.“Ta hiểu rồi”. Phạm tướng quân vội đi ra khỏi lều để điều đồng người.Sáng ngày thứ ba, một đội quân mạnh nhất trong quân Phạm Gia được điều đồng đến, tiếp nhận Thanh Thủy Cốc.Trên đỉnh núi cách đó mấy dặm, vẫn luôn có người theo dõi đại doanh ở Thanh Thủy Cốc, nhận thấy Khánh Hoài và quân Thiết Lâm rời đi, chẳng bao lâu sau có một con chim bồ câu bay ra từ sườn núi.Bồ câu đưa thư bay qua núi sông Tây Bắc, lúc chạng vạng tối bay đến biên giới Xuyên Thục, đáp xuống một thị trấn nhỏ. không nổi bật lắm.“Phùng tiên sinh, bên Thanh Thủy Cốc có tin tức rồi”.Người nuôi chim bồ câu cung kính đưa tờ giấy cho một người trung niên trong phòng.Người trung niên này là Phùng Thánh chạy khỏi tay của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó.Sau khi chạy đến Thổ Phiên, Phùng Thánh tốn công tốn sức nghĩ cách, cuối cùng cũng thành công tiếp cận Gada.Hiện giờ Thổ Phiên vẫn còn trong thời bộ lạc, Phùng Thánh nghĩ với tài ăn nói của mình, ông ta có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà Gada giao, nhưng Gada đã đánh bại rất nhiều bộ tộc, bản thân ông ta cực kỳ thông minh, những lời nói suông của Phùng Thánh chẳng có tác dụng gì khi ở trước mặt ông ta.

Phạm tướng quân ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt.

Ông ấy biết Khánh Hoài không dám gạt mình chuyện này, cũng không cần thiết phải làm thế.

Hơn nữa ông ấy quả thật khá lâu rồi không nhận được thư nhà của vợ.

Nghĩ đến có khả năng người nhà của mình đã gặp chuyện không may, Phạm tướng quân siết chặt nằm đấm, cũng có ý nghĩ giống Khánh Hoài.

Người nhà đều bị giết, còn canh giữ biên giới gì nữa, dẫn binh đến về lại, tìm Hoàng đế chết tiệt hỏi cho ra lẽ mới đúng.

Nhưng sau khi đứng dậy, Phạm tướng quân lại do dự.

Quân Trấn Bắc chỉ có hai đội quân có thể chiến đấu là quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, nếu họ rút về thì Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu sẽ mở cửa hoàn toàn cho người Đảng Hạng.

“Khánh Hoài, cậu bình tĩnh một chút, đừng vội rút quân về như thế...

“Người nhà ở kinh thành của ông đây đều chết hết rồi, ngài bảo ta bình tĩnh?”

Phạm tướng quân mới nói được một nửa đã bị Khánh Hoài ngắt lời: “Ngài bảo ta bình tĩnh thế nào?”

“Ta biết, bây giờ ta cũng chỉ ước có thể dẫn quân về g**t ch*t tên bạo chúa giết vua giết cha Trần Chinh này, nhưng Khánh Hoài à, cậu đừng quên, chúng ta là quân nhân ở biên cương, nếu rút lui như vậy, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đánh đến thì làm sao?”

Phạm tướng quân cũng rất kích động, chỉ về hướng thành Vị Châu, hét lớn: “Cậu nhẫn tâm để người dân Tây Bắc bị Đảng Hạng giẫm đạp sao?”

Nghe thế Khánh Hoài sửng sốt.

Một bên khác của Thanh Thủy Cốc là đại doanh của người Đảng Hạng, quanh năm đều có gần cả vạn ky binh Đảng Hạng canh gác.

Một khi những người này vượt qua Thanh Thủy Cốc thì đó sẽ là tai họa với người dân Tây Bắc.

Phạm tướng quân thấy Khánh Hoài do dự, vội nói tiếp: “Khánh Hoài, cậu đợi ta ba ngày, ta lập tức phái người thay quân Thiết Lâm, cậu thấy thế có được không?”

Thanh Hoài suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ đợi ngài ba ngày, đến lúc đó, ngài có phái người tiếp quản hay không, ta đều sẽ rút quân về kinh thành”.

“Ta hiểu rồi”. Phạm tướng quân vội đi ra khỏi lều để điều đồng người.

Sáng ngày thứ ba, một đội quân mạnh nhất trong quân Phạm Gia được điều đồng đến, tiếp nhận Thanh Thủy Cốc.

Trên đỉnh núi cách đó mấy dặm, vẫn luôn có người theo dõi đại doanh ở Thanh Thủy Cốc, nhận thấy Khánh Hoài và quân Thiết Lâm rời đi, chẳng bao lâu sau có một con chim bồ câu bay ra từ sườn núi.

Bồ câu đưa thư bay qua núi sông Tây Bắc, lúc chạng vạng tối bay đến biên giới Xuyên Thục, đáp xuống một thị trấn nhỏ. không nổi bật lắm.

“Phùng tiên sinh, bên Thanh Thủy Cốc có tin tức rồi”.

Người nuôi chim bồ câu cung kính đưa tờ giấy cho một người trung niên trong phòng.

Người trung niên này là Phùng Thánh chạy khỏi tay của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó.

Sau khi chạy đến Thổ Phiên, Phùng Thánh tốn công tốn sức nghĩ cách, cuối cùng cũng thành công tiếp cận Gada.

Hiện giờ Thổ Phiên vẫn còn trong thời bộ lạc, Phùng Thánh nghĩ với tài ăn nói của mình, ông ta có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà Gada giao, nhưng Gada đã đánh bại rất nhiều bộ tộc, bản thân ông ta cực kỳ thông minh, những lời nói suông của Phùng Thánh chẳng có tác dụng gì khi ở trước mặt ông ta.

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Phạm tướng quân ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt.Ông ấy biết Khánh Hoài không dám gạt mình chuyện này, cũng không cần thiết phải làm thế.Hơn nữa ông ấy quả thật khá lâu rồi không nhận được thư nhà của vợ.Nghĩ đến có khả năng người nhà của mình đã gặp chuyện không may, Phạm tướng quân siết chặt nằm đấm, cũng có ý nghĩ giống Khánh Hoài.Người nhà đều bị giết, còn canh giữ biên giới gì nữa, dẫn binh đến về lại, tìm Hoàng đế chết tiệt hỏi cho ra lẽ mới đúng.Nhưng sau khi đứng dậy, Phạm tướng quân lại do dự.Quân Trấn Bắc chỉ có hai đội quân có thể chiến đấu là quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, nếu họ rút về thì Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu sẽ mở cửa hoàn toàn cho người Đảng Hạng.“Khánh Hoài, cậu bình tĩnh một chút, đừng vội rút quân về như thế...“Người nhà ở kinh thành của ông đây đều chết hết rồi, ngài bảo ta bình tĩnh?”Phạm tướng quân mới nói được một nửa đã bị Khánh Hoài ngắt lời: “Ngài bảo ta bình tĩnh thế nào?”“Ta biết, bây giờ ta cũng chỉ ước có thể dẫn quân về g**t ch*t tên bạo chúa giết vua giết cha Trần Chinh này, nhưng Khánh Hoài à, cậu đừng quên, chúng ta là quân nhân ở biên cương, nếu rút lui như vậy, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đánh đến thì làm sao?”Phạm tướng quân cũng rất kích động, chỉ về hướng thành Vị Châu, hét lớn: “Cậu nhẫn tâm để người dân Tây Bắc bị Đảng Hạng giẫm đạp sao?”Nghe thế Khánh Hoài sửng sốt.Một bên khác của Thanh Thủy Cốc là đại doanh của người Đảng Hạng, quanh năm đều có gần cả vạn ky binh Đảng Hạng canh gác.Một khi những người này vượt qua Thanh Thủy Cốc thì đó sẽ là tai họa với người dân Tây Bắc.Phạm tướng quân thấy Khánh Hoài do dự, vội nói tiếp: “Khánh Hoài, cậu đợi ta ba ngày, ta lập tức phái người thay quân Thiết Lâm, cậu thấy thế có được không?”Thanh Hoài suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ đợi ngài ba ngày, đến lúc đó, ngài có phái người tiếp quản hay không, ta đều sẽ rút quân về kinh thành”.“Ta hiểu rồi”. Phạm tướng quân vội đi ra khỏi lều để điều đồng người.Sáng ngày thứ ba, một đội quân mạnh nhất trong quân Phạm Gia được điều đồng đến, tiếp nhận Thanh Thủy Cốc.Trên đỉnh núi cách đó mấy dặm, vẫn luôn có người theo dõi đại doanh ở Thanh Thủy Cốc, nhận thấy Khánh Hoài và quân Thiết Lâm rời đi, chẳng bao lâu sau có một con chim bồ câu bay ra từ sườn núi.Bồ câu đưa thư bay qua núi sông Tây Bắc, lúc chạng vạng tối bay đến biên giới Xuyên Thục, đáp xuống một thị trấn nhỏ. không nổi bật lắm.“Phùng tiên sinh, bên Thanh Thủy Cốc có tin tức rồi”.Người nuôi chim bồ câu cung kính đưa tờ giấy cho một người trung niên trong phòng.Người trung niên này là Phùng Thánh chạy khỏi tay của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó.Sau khi chạy đến Thổ Phiên, Phùng Thánh tốn công tốn sức nghĩ cách, cuối cùng cũng thành công tiếp cận Gada.Hiện giờ Thổ Phiên vẫn còn trong thời bộ lạc, Phùng Thánh nghĩ với tài ăn nói của mình, ông ta có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà Gada giao, nhưng Gada đã đánh bại rất nhiều bộ tộc, bản thân ông ta cực kỳ thông minh, những lời nói suông của Phùng Thánh chẳng có tác dụng gì khi ở trước mặt ông ta.

Chương 1761